Chương 89:
Trần Hựu Hàm bị chữ [ Hỷ ] đỏ chót kia làm nóng rực hai mắt, hắn sợ mình sẽ thất lễ, im lặng hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng ngước mắt lên. Trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, ánh mắt hắn dịu dàng, nhưng phong thái xã giao thành thục ngày thường lại biến mất vào lúc này. Diệp Khai đúng lúc tiến lên, tựa vào vai của hắn, thốt lên một cách ngạc nhiên: "Chà, ngoại ơi, ngoại bất công quá đi à!" Nói rồi liền đoạt lấy bao lì xì trong tay Trần Hựu Hàm: "Để con xem có bao nhiêu nào. . ."
6,666, là loại tiền trước kia, nhìn bề ngoài còn mới tinh phăng phiu, hẳn là chưa từng lưu hành trên thị trường đến.
Tuổi tác của bộ tiền này có lẽ còn lớn hơn cả Diệp Khai.
Cậu đập bao lì xì lên ngực Trần Hựu Hàm, cố ý thở dài: "Mất cả công con mừng hụt, thế mà chẳng dùng được tờ nào cả."
Lan Mạn lườm cậu một cái: "Nhóc con tham tiền."
Bốn người vừa nói vừa cười rồi đi về phía cầu thang thẳng hướng bãi đậu xe, Diệp Khai và Trần Hựu Hàm đứng sóng vai, thừa dịp hai vị trưởng bối không để ý, cậu nắm lấy ngón tay Trần Hựu Hàm, rồi rất nhanh lại buông ra, chạy lên vỗ vai Lan Mạn một cái, "Bà ngoại!" Diệp Khai làm nũng như một đứa trẻ: "Bà có nhờ Mary chuẩn bị bánh quy muối biển cho con không?"
Trần Hựu Hàm nhìn bóng lưng Diệp Khai ôm Lan Mạn, trong lòng giống như là tấm kính sau cơn mưa bị ai đó ngả ngớn gạt tay qua, đều là cảm giác ướŧ áŧ chưa thỏa mãn.
Hai chiếc ba lô bị ném vào cốp xe, Cù Trọng Lễ lái xe, Diệp Khai chủ động xin ngồi ở ghế phụ lái, ném Trần Hựu Hàm cho Lan Mạn.
Xe chạy trên con đường nhựa rộng rãi, thời tiết không nóng nực cũng không khó chịu, Cù Trọng Lễ hạ cửa kính xe xuống một nửa, gió nhẹ theo đó dịu dàng tràn vào. Diệp Khai lật xem đĩa CD của ông, nghe thấy Lan Mạn hỏi Trần Hựu Hàm: "Mấy năm nay con sao rồi? Ta thấy con có vẻ gầy hơn trước."
Trần Hựu Hàm quy củ mà báo ra cân nặng của mình, rồi nói: "Có nhẹ hơn mất cân."
Diệp Khai không nhịn được mà bật cười. So với mấy năm trước, Trần Hựu Hàm lúc này bị một cái bao lì xì màu đỏ tước vũ khí đầu hàng, phong thái nhẹ nhàng ổn định không còn nữa, ngược lại giống hệt một tiểu bối đường hoàng ra dáng, khoanh tay bó gối trước người lớn trong nhà.
Lan Mạn lườm Diệp Khai một cái qua gương chiếu hậu, lại vỗ nhẹ vào tay Trần Hựu Hàm, nhỏ giọng: "Đừng để ý đến nó, vẫn còn là đứa nhóc con ấy mà."
Bà cụ hỏi hết câu này đến câu khác, hỏi về chuyện công ty, hỏi thăm Trần Phi Nhất, hỏi hắn hai năm qua đã làm những chuyện gì, sức khỏe có tốt không, suốt một đường bà đều ân cần hỏi han hắn. Thật ra thì bà cũng không hiểu lắm về những hoạt động trong công ty, bà là cô gái nhỏ đã ở trong tháp ngà cả đời, Trần Hựu Hàm tìm vài chuyện đơn giản mà thú vị dỗ dành bà, tâm trạng cũng dần dần ổn định lại, cuối cùng cũng đã tìm lại được cảm giác thành thạo thường ngày.
Hai năm qua Lan Mạn đã cải tạo lại vườn hoa của mình, vườn rau với hương diệp đã chuyển về sân sau, dưới gốc cây anh đào không còn trồng củ cải như trước nữa. Các chủng loại hoa thì càng ngày càng quý hiếm đắt đỏ, một năm nở suốt 300 ngày có lẻ, quanh năm suốt tháng đều là muôn hồng nghìn tía. Trái lại thì hàng rào màu trắng vẫn còn nguyên, hình như còn mới được sơn lại một lần nữa.
Sau khi xuống xe, Mary - quản gia người Hoa Kiều đã đứng đợi ở cửa cùng với hai người giúp việc và người làm vườn, Giai Giai ngoan ngoãn ngồi xổm một bên vừa thở hào hển vừa cười ngây ngô, nó vừa nhìn thấy Diệp Khai liền gào to một tiếng, nhào tới muốn đẩy ngã Diệp Khai, may mà Trần Hựu Hàm đứng sau lưng bảo vệ cậu.
Giai Giai thừa hưởng truyền thống nuôi dạy tốt đẹp của gia đình này, vừa nhìn thấy người lạ liền toe toét "Gâu" một tiếng rồi tiến đến chào đón, nó chạy quanh Trần Hựu Hàm vừa đi vừa ngửi, sau khi ngửi thấy mùi quen liền bắt đầu nhảy lên người hắn. Nó so ra thì nhỏ tuổi hơn Liệp Liệp, Liệp Liệp là quý ông lớn tuổi, còn nó thì vẫn chỉ là một cô nhóc mà thôi. Trần Hựu Hàm ngồi xổm xuống, chơi đùa với nó một cách quen thuộc.
Cù Trọng Lễ đắc ý nói: "Giai Giai nhớ giỏi ghê, con bé vẫn còn nhớ Hựu Hàm kìa!"
Diệp Khai ghen tị nói: "Cún đần, anh đến đây những ba lần mày mới nhớ ra anh." Sau đó lại lạnh lùng nói với Trần Hựu Hàm: "Anh cứ chờ đó mà xem, sáng mai nó nhất định sẽ đến tìm anh."
Lan Mạn thuận thế hỏi một cách thân thiết: "Hựu Hàm, lần này con không qua khách sạn ở nữa chứ?"
Trần Hựu Hàm đứng dậy, nhìn Lan Mạn chăm chú rồi nói với một nụ cười: "Con nghe theo lời bà ạ."
Lan Mạn cảm thấy trái tim già nua của mình lại bắt đầu rạo rực đập loạn nhịp, bà cụ quay đầu lại nói với nói với Cù Trọng Lễ một lần nữa:
". . . Ông thua xa Hựu Hàm!"
Cù Trọng Lễ ngẩn người không hiểu gì, sau đó lập tức liền buông tay nhún vai một cách vô tội trong tiếng cười thở không ra hơi của Diệp Khai.
Người cao tuổi đi lại không tiện, năm trước trong nhà mới lắp thêm thang máy gia đình, hai người thì vừa phải, ba người lại có chút chen chúc. Khách đến chơi sẽ ở lại tầng 3, hai người lớn tuổi dẫn Giai Giai đi thang máy lên tầng, Trần Hựu Hàm với Diệp Khai thì đi cầu thang, Mary theo sau họ mấy bước. Trần Hựu Hàm rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để hỏi: "Ông bà biết chuyện của chúng mình rồi sao?"
Diệp Khai không biết từ lúc nào đã cầm theo một chùm nho xanh, ước lượng một chút rồi nhét vào miệng Trần Hựu Hàm một quả, sau đó mới thản nhiên trả lời: "Ông bà biết lâu rồi."
Không biết là loại nho gì, khi ăn vào có mùi hoa hồng và mật đào.
Trần Hựu Hàm tự tay bứt một quả khác, cảm thấy ngọt ngào từ vị giác đến tận sâu linh hồn.
"Biết từ lúc nào vậy?"
"Nghỉ hè năm đó. Em mơ màng suốt ngày, muốn giấu cũng không giấu được."
Khi ấy Cù Gia sợ bị Diệp Thông nhìn ra gì đó, liền nói với Lan Mạn rằng dạo đó tình trạng của Diệp Khai không ổn lắm, muốn đến Vancouver cho thoải mái đầu óc. Làm sao bà biết được Vancouver cũng là nơi chứa đựng những kỉ niệm đau lòng của Diệp Khai, Diệp Khai đến đây không chỉ không nghĩ thông, ngược lại còn ốm nặng hơn. Lan Mạn rất nhạy cảm, vừa mới nói chuyện với cậu vài câu đã đoán được nguyên nhân.
Trần Hựu Hàm nghe vậy liền giật mình. Nói cách khác hai người họ đều đã biết chuyện từ hai năm trước. Hắn vừa thấy may mắn vừa sợ, siết lấy bàn tay Diệp Khai: "Em có bị làm khó không?"
Diệp Khai bật cười, khẽ lắc đầu: "Không đâu."
Trần Hựu Hàm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của cậu, nếu nhìn thấy rồi hắn sẽ không hỏi ra câu này. Lúc đó, hễ là ai gặp cậu cũng đều cẩn thận từng li từng tí mà dỗ dành, hoàn toàn chẳng dám nặng lời dù chỉ một câu, cũng không dám tỏ vẻ gì với cậu, cho cậu uống sữa cũng sợ bỏng, cho ăn thì sợ nghẹn, mỗi khi thời tiết u ám liền chỉ hận không thể treo một mặt trời khác lên cho cậu.
Đang nói chuyện dở thì đã lên đến tầng 3, có hai dãy phòng độc lập đối diện nhau, hành lang hình vòng cung với hai phòng khách nhỏ. Khoảng thông tầng được để trống, có thể quan sát bậc thang chìm ở tầng 1.
Lan Mạn dẫn Trần Hựu Hàm đến phòng ngủ dành cho khách ở bên trái: "Tiểu Khai với tiểu Cẩn đã quen sống ở tầng hai, con chịu khó chút đi vậy."
Trong không khí có mùi cam bergamot và mùi thông rất cao cấp, mùi hương đó vô cùng êm dịu, như thể trái ngược với mùa hè.
"Bà đó, trước khi con đến bà có hỏi Bảo Bảo xem con thích mùi gì, kết quả thằng nhóc này được lắm, nó chẳng hiểu cái gì hết," Lan Mạn nói nói, vừa cười vừa nhéo Diệp Khai một cái, sau đó quay đầu tiếp tục chăm sóc Trần Hựu Hàm: "Nếu con không ngửi quen thì nói với Mary, đổi lại chút là được."
"Thích ạ," Trần Hựu Hàm suy nghĩ một lúc rồi nói ra một nhãn hiệu, nghe phát âm thì có vẻ là tiếng Pháo, "Không biết con đoán có đúng không. Lúc còn sống, mẹ con cũng thích mùi này."
Ánh mắt của Lan Mạn vừa nghe liền sáng lên, vừa bất ngờ vừa vui vẻ: "Thật vậy chăng?"
Một bà lão đã ngoài 70 tuổi như bà, vậy mà khi hỏi một câu "Thật vậy chăng" vẫn có cảm giác rất ngây thơ, Trần Hựu Hàm không dám gạt bà, dịu dàng mà trầm ổn nói: "Thật ạ."
Mùi hương là thứ còn tồn tại lâu hơn cả ký ức trong đầu. Chính là vì ấn tượng sâu đậm nên khi ngửi thấy mùi này hắn sẽ nhớ đến những tháng ngày đau khổ của Ninh Xu trong phòng bệnh, đôi bàn tay nhợt nhạt của bà mang mùi hương trộn lẫn giữa mùi thơm và mùi nước khử trùng. Kể từ đó về sau, hắn không bao giờ đụng đến bất kỳ sản phẩm nào của thương hiệu này nữa. Nhưng hắn không nói gì với Lan Mạn.
Lan Mạn khoanh tay trước ngực, cằm bà hơi nâng lên, đôi mắt trong veo của bà hiện lên vẻ khó tin vì sự trùng hợp này, mãi một lúc sau, bà mới cảm thán: "Thảo nào, thảo nào. . ."
Diệp Khai liếc nhìn Trần Hựu Hàm, nhìn thấy nụ cười ôn hòa uể oải của hắn, trái tim cậu chợt thắt lại, vội vàng đẩy Lan Mạn ra rồi nói: "Bà ngoại ơi, con đói rồi, tối nay mình sẽ ăn gì vậy? Con muốn ăn risotto hải sản," vừa nói vừa nháy mắt ra dấu với Cù Trọng Lễ, "Ông ngoại, cái đó. . ."
Cù Trọng Lễ cười tiếp lời: "Đã đến lúc mang Giai Giai đi tản bộ có phải không?"
"Đúng đúng đúng, " Diệp Khai mạnh mẽ gật đầu, "Ông nhìn xem, Giai Giai sắp cáu đến nơi rồi."
Lan Mạn nhìn Giai Giai một cái, Giai Giai đang ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang, nghiêng đầu một cái.
"Nào --" Diệp Khai chặn bà lại. Huýt sáo rồi nói: "Giai Giai! Nhanh lên nào, qua đây để Mạn Mạn dẫn mày đi chơi!"
Giai Giai tuân lệnh, gào lên một tiếng rồi chạy xuống cầu thang như tên lửa.
Lan Mạn hết cách, vừa bị Cù Trọng Lễ đẩy ra ngoài, vừa không quên quay đầu quở trách: "Hựu Hàm, không phải chứ, sao con cũng bắt đầu mặc áo phông rồi! Ngày mai ta sẽ dẫn con đi mua quần áo nhé -- ai da, Cù lão tiên sinh, ông đừng có đẩy tôi chứ!"
Không đợi hai người kia đi xa, Diệp Khai liền ôm lấy Trần