Trúc Mã Đại Tác Chiến

Chương 7


trước sau

Chạng vạng, Trầm Nguyệt Lượng ở lại nhà họ Lục ăn tối sau đó nhì nhằng mãi mới chịu về nhà mình.

Đến dưới tiểu khu rồi cô vẫn không muốn xuống xe: “Em không muốn về.”

Trầm Nguyệt Lượng thậm chí không muốn gọi nơi này là nhà, vì trong lòng cô, cô không có nhà.

Từ lúc cô có kí ức đến nay thì cuộc sống chưa bao giờ thôi dọn nhà chuyển trường. Ba bận rộn công việc, gửi cô cho họ hàng chăm sóc, nhà người thân nào cô cũng đều ở qua một lần, vừa quen được một chút lại tiếp tục chuyển đi.

Không ai biết cô gái nhỏ mỗi lần cười và chào hỏi người ta đều cực kì hoảng sợ, cô sợ đối phương ghét bỏ cô, sợ người ta không cho cô ở nhờ.

Cho dù có được ở lại, cô cũng không dám làm nũng, không dám khóc, không dám tỏ ra bất mãn một chút xíu nào, thậm chí cô phải dè dặt từng li từng tí.

‘Hiểu chuyện’ là lời khen tặng bọn họ dành cho cô, đó là điều cô chưa bao giờ mong muốn.

Chỉ có ở nhà họ Lục cô mới cảm nhận được tình yêu thương thật sự từ ba mẹ Lục. không bị vướng bận bởi mối quan hệ huyết thống, cũng chẳng có chút khách sáo xa cách. Khoảng thời gian đầu Lục Tinh Thần không thích cô, rồi sau đó anh bảo cô: “Đừng lúc nào cũng cười với người khác như vậy, vẫn sẽ có người không thích em.”

Nghe câu đó cô òa lên khóc, ôm anh khóc rất to, như một đứa trẻ bị mắng oan vậy.

Dần về sau, hầu hết thời gian cô đều ở nhà họ Lục, việc làm ăn của ba cô cũng ổn định. Ông tái hôn, có con riêng, và tình phụ tử chưa bao giờ dành cho cô.

“Chỉ một đêm thôi, ngày mai ăn sáng xong anh sẽ đón em về.” Lục Tinh Thần an ủi.

“Vậy anh đi dạo với em một chút đã, em ăn hơi nhiều, loanh quanh một chút rồi về.” Trầm Nguyệt Lượng bắt đầu làm nũng.

Lục Tinh Thần gật đầu, đương nhiên
anh biết cô đang kéo dài thời gian. Tuy rằng anh cũng không muốn cô về nhưng dù sao đây vẫn là nhà cô … Thế nhưng ngay ngày hôm sau anh đã cực kỳ hối hận với quyết định này của mình.

Trầm Nguyệt Lượng xuống xe, bỗng nhiên nhún mạnh một cái, hai chân quấn quanh hông Lục Tinh Thần, đu lên người anh.

“Muốn đi dạo của em là đây à?” Lục Tinh Thần giả vờ tức giận.

Bây giờ Trầm Nguyệt Lượng cũng không thấy sợ, cô ôm chặt cổ anh, bày vẻ mặt vô tội: “Lục tiên sinh à, vừa nhìn thấy anh em đã không thể nhấc nổi bước chân? Em phải làm sao đây?”

Lục Tinh Thần thở dài, đưa tay xốc cô lên, cụng đầu vào trán cô: “Nhất định kiếp trước anh mắc nợ em!”

Trầm Nguyệt Lượng cười hì hì, ghé sát tai anh: “Vậy anh thảm rồi, chắc chắn nợ em rất nhiều, còn nợ lâu như vậy, xem ra không đủ sức trả rồi. Lục tiên sinh không phải không thích thiếu nợ người ta à … hay là, hôm nay chúng ta lấy tính sổ hết một lần nhé?”

Cô cố ý dựa sát vào, hơi thở mềm mại vờn quanh tai anh, sợ chưa đủ, cô còn cắn nhẹ trên tai Lục Tinh Thần một cái, khiến anh cứng đờ người.

Anh ôm cô một lúc để bình ổn hơi thở, rồi vỗ nhẹ vào mông cô cảnh cáo.

Trầm Nguyệt Lượng sửng sốt “A” một tiếng, rúc đầu vào lòng anh.

“Em sao thế?” Lục Tinh Thần hỏi lại, anh đánh rất nhẹ mà.

Trầm Nguyệt Lượng nhăn nhó một hồi, mới nhỏ giọng: “Sau này không được vỗ mông em nữa, em xấu hổ.”

“…” Lục Tinh Thần ngẩn ngơ, giữa sói xám và tiểu bạch thỏ thì người xấu hổ phải là anh mới đúng chứ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện