Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã nhảy thẳng ra khỏi chỗ ngồi đứng bật dậy.
"Không cần đâu anh..." Cậu vội vàng xua tay, "Em chỉ bị bong gân thôi, không cần ai chăm sóc đâu ạ".
"Chỉ bong gân thôi?!"
Thẩm Thận lập tức nã pháo liên thanh, Thẩm Ngôn nghe tiếng anh mặt cũng nhanh chóng tái xanh.
Thẩm Ngôn chỉ có thể chịu dựng áp lực nhận sai với anh, thừa nhận ban nãy mình đã lỡ lời.
Cậu đây không phải bị bong gân mà là đã đánh mất đi năng lực tự giải quyết của một người đàn ông trưởng thành, biến thành kẻ tàn phế yếu đuối không thể tự lo cho bản thân.
Thấy Thẩm Ngôn nhận lỗi, Thẩm Thận lại nhờ vả Triệu Lâm Tô thêm lần nữa: "Lâm Tô, lần này thực sự phải phiền đến em".
Thẩm Ngôn lén lút liếc Triệu Lâm Tô một cái.
Sắc mặt Triệu Lâm Tô vẫn như thường: "Anh Thận, anh đừng khách khí với em.
Anh mau đến ga tàu đi, hay là em đưa anh tới đó luôn nhé?"
"Không cần đâu".
Thẩm Thận vỗ cánh tay hắn: "Em ở lại trông chừng Ngôn Ngôn hộ anh".
Anh quay đầu lườm Thẩm Ngôn cảnh cáo: "Nếu cái chân của mày còn xảy ra thêm bất cứ chuyện gì trước khi anh quay về, anh sẽ tự mình đánh gãy nó!"
Thẩm Ngôn: "..." Sao lại còn cái quan hệ liên đới thế này?
Triệu Lâm Tô tiễn Thẩm Thận ra ngoài, Thẩm Ngôn ngửa mặt nằm dài xuống giường, đầu óc rối loạn.
Thật ra cậu vốn là người ít khi suy nghĩ nhiều, cho dù lúc đi học hay trong cuộc sống, đầu óc cậu luôn có một cái cân, hoàn toàn phân chia mọi việc hết sức rõ ràng.
Nhưng từ khi cái siêu năng lực dở người không tài nào giải thích được từ trên trời rớt xuống, cuộc sống của cậu hình như đã có thêm một vài yếu tố bất ổn.
Trong đó những thứ ảnh hưởng đến cậu nhất, khiến cậu khó hiểu nhất, khó nắm bắt nhất đều liên quan đến Triệu Lâm Tô.
Có đôi khi Thẩm Ngôn thực sự muốn vỗ bàn thẳng thắn hỏi: "Mẹ nó vì cái beep gì mà ngày nào mày cũng ảo tưởng ông đây?!"
Thẩm Ngôn không thể hỏi ra miệng.
Không phải cậu sợ siêu năng lực của mình bị bại lộ, mà cậu sợ quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên xấu đi.
"Cộc cộc".
Cánh cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng.
Thẩm Ngôn ngẩng đầu lên.
Triệu Lâm Tô tựa bên cửa, bàn tay nắm hờ đặt bên cánh cửa, bảo: "Anh Thận đi rồi".
Thẩm Ngôn khống chế hỗn loạn trong nội tâm của mình, liếm môi, "Vậy mày..."
"Tao cũng đi đây".
Triệu Lâm Tô bình tĩnh trả lời: "Vừa nãy chỉ là kế hoãn binh".
Thẩm Ngôn lập tức hiểu ra, giơ ngón tay cái lên với Triệu Lâm Tô, "Cao thủ!"
"Một mình mày ở nhà có ổn không?"
"Ổn chứ.
Chỉ bị bong gân thôi mà, anh tao cứ chuyện bé xé ra to".
"Đi đây".
Triệu Lâm Tô phất tay, Thẩm Ngôn ở trên giường cũng vẫy tay với hắn: "Không tiễn nhé, ơn nghĩa hôm nay một lời cảm ơn của tao không thể tỏ rõ lòng thành".
Bên ngoài truyền tới âm thanh đóng cửa, lúc này Thẩm Ngôn mới quay đầu về nằm xuống trên gối.
Cậu chỉnh lại tư thế nằm, trong lòng vô cùng an tâm.
Cậu đúng là kẻ tiểu nhân, sao cậu có thể hoài nghi Triệu Lâm Tô có ý tứ khác chứ.
Rõ ràng đó là một người anh em chính trực cơ mà.
Thẩm Ngôn gãi gãi mặt, thầm nghĩ, sau này cậu nên ít suy nghĩ đến phương diện đó thì hơn.
Cứ đề phòng như thế, cậu cảm thấy mình thực sự có lỗi với Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô đâu có làm gì sai.
Không ai có thể kết án một người vì ảo tưởng trong đầu họ.
Hơn nữa đó còn lại người bạn tốt nhất của cậu.
Thẩm Ngôn ngồi dậy, cầm nạng bên canh giường, chống nạng đi vào trong nhà tắm.
Chơi một trận bóng cả người đầy mồ hôi, cậu phải đi tắm rửa.
Thẩm Ngôn tìm khăn quấn vào chân, đang đi khắp thế gian tìm một sợi dây phù hợp cột chặt khăn lại thì điện thoại trong nhà vang lên tiếng chuông.
"Tới đây –"
Thẩm Ngôn vô cùng lo lắng chống nạng nhảy ra ngoài, vừa nhận điện thoại, tiếng gầm gữ như rồng dữ của anh trai truyền tới: "Gọi điện thoại cho mày sao mày không chịu nhận?!"
"Em để chế độ im lặng".
"Suốt ngày để chế độ im lặng thì mày còn cần điện thoại làm gì? Gọi Triệu Lâm Tô tới nhận máy cho anh!"
Thẩm Ngôn: "..."
"Gọi nó làm gì ạ?" Thẩm Ngôn cố gắng kiên trì: "Anh cần nói gì cứ nói thẳng với em".
Thẩm Thận đầu bên kia đã xù lông lên: "Mày đuổi Triệu Lâm Tô về rồi phải không?"
Thẩm Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng, quả thực không thốt được thành câu.
"Anh biết ngay mà, thằng oắt này! Mày không nghe lời anh, mày muốn anh tức chế có phải không! Bong gân là chuyện nhỏ sao? Mày đã nghe đến những người bị bong gân không quan tâm chăm sóc, cuối cùng để lại di chứng nghiêm trọng đến mức không đi lại được chưa? Thẩm Ngôn, mày đừng có thể hiện nữa cho anh nhờ!"
Thẩm Ngôn bị dạy dỗ không thể lên tiếng.
Bên kia Thẩm Thận lại tức giận hơn: "Anh thấy anh vẫn nên quay về thôi, dù sao làm phiền người khác cũng không tốt".
Đầu óc Thẩm Ngôn nhanh hơn mồm miệng, tìm được cơ hội nói chen vào: "Em không đuổi nó đi, nó xuống dưới tầng mua đồ".
"Mày bớt lừa anh đi".
"Thật mà, nó mới xuống tầng không lâu, em lừa anh để làm gì?"
"Thật?" Thẩm Thận bên kia nửa tin nửa ngờ.
Thẩm Ngôn đang ra sức nói dối thì bên ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng mở khóa, cậu sợ hãi đến mức trái tim suýt chút nữa đã ngừng đập.
Cửa mở ra, chỉ thấy Triệu Lâm Tô đang xách theo một cái túi trong tay.
Thẩm Ngôn chưa kịp nghĩ tại sao Triệu Lâm Tô có chìa khóa nhà cậu, chỉ vội vàng nói với điện thoại: "Anh, nó quay về rồi.
Triệu Lâm Tô, mau đến đây, anh trai tao tìm mày đấy".
Triệu Lâm Tô đặt chìa khóa lên bàn, nhận điện thoại trong tay Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn chắp hai tay bái lạy hắn, Triệu Lâm Tô ấn mở nút loa ngoài.
"Anh Thận?"
Thẩm Thận nghe thấy tiếng nói của hắn, giọng điệu lập tức dịu dàng khách khí hẳn đi: "Lâm Tô, em vẫn đang ở đấy hả? Vất vả cho em quá, em chăm sóc cho Thẩm Ngôn hộ anh, xong việc bên này anh sẽ nhanh chóng quay về".
"Xin lỗi anh, ban nãy em không để ý điện thoại.
Không sao đâu ạ, anh Thận, anh cứ bận đi.
Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Thẩm Ngôn, không để chân nó xảy ra vấn đề gì".
"Được, được, cảm ơn em nhé, cảm ơn."
Cuối cũng cũng lừa gạt thành công.
Thẩm Ngôn cúp điện thoại, lòng còn sợ hãi: "Sao mày lại quay về?"
Triệu Lâm Tô mở di động ra cho Thẩm Ngôn xem.
[Thẩm Thận: Lâm Tô, Ngôn Ngôn thế nào rồi, còn đau lắm không?]
[Thẩm Thận: Nó rất giỏi chịu đau, có đau cũng không nói.
Phiền em để ý đến nó nhiều hơn một chút].
Thẩm Ngôn đọc hai tin nhắn này, trái tim không khỏi run lên.
Anh trai cậu thực sự rất thương cậu.
"Tao đọc được tin nhắn liền biết tám phần anh Thận sẽ gọi điện kiểm tra".
Triệu Lâm Tô đặt túi đồ lên bàn trà: "Cho nên tao lập tức quay lại".
"Ban nãy mày làm tao sợ chết đi được, tao cứ tưởng anh tao quay lại rồi".
Triệu Lâm Tô nói: "Anh trai mày đã đưa chìa khóa cho tao".
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: "Thật là...!vậy thì..." Cậu do dự nhìn Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô lấy laptop trong túi ra, lười nhác bảo: "Chăm bệnh tám mươi, chăm qua đêm hai trăm tệ".
Thẩm Ngôn không nhịn được, nở nụ cười: "Giá hơi đắt đấy nhỉ".
"Nể tình bạn bè giảm giá cho mày rồi đấy".
Triệu Lâm Tô khởi động laptop, liếc mắt nhìn cậu: "Tạo hình gì thế này? Chuẩn bị gia nhập Cái Bang hả?"
Thẩm Ngôn vội vàng chạy ra nên tấm khăn hẵng còn buộc qua loa ngay trên đùi.
Thẩm Ngôn: "Người toàn mồ hôi, tao đang định đi tắm một cái..."
Lời nói đột nhiên dừng lại, hàng phòng ngự tư tưởng Thẩm Ngôn mới xây dựng ban nãy ào ào sụp đổ.
Cậu không khống chế được, mặt hơi nóng lên.
Đối mặt với người anh em thích ảo tưởng chính mình, cậu không thể thoải mái như trước kia nổi nữa.
Trước kia cậu và Triệu Lâm Tô chưa bao giờ kiêng kị mấy chuyện như thế này.
Hai người họ cùng nhau học bơi, suốt ngày đối diện với nhau khi trên cơ thể chỉ có độc một cái quần.
Năm đó hai người vừa tốt nghiệp cấp hai, rảnh rỗi không có việc gì liền cùng nhau đi học bơi, miễn cho anh trai ngày nào cũng lo lắng cậu đi chơi bị đuối nước chết toi.
Lớp học bơi có tổng cộng bảy học sinh, cậu chỉ quen một mình Triệu Lâm Tô.
Khi đó cả hai đứa trẻ đều đã dậy thì, mười lăm tuổi, tay dài chân dài, chỗ nào cần lớn đều đã lớn, cơ bắp cũng nổi lên một tầng mong mỏng, thỉnh thoảng nhàn rỗi không có chuyện gì còn lôi ra so sánh cơ bắp với nhau.
Thẩm Ngôn nhớ rõ năm đó cậu và Triệu Lâm Tô luôn cùng cùng vào, cùng tới bể bơi, cùng thay đồ, cùng xuống nước.
Bơi xong rồi hai cậu trai lại cùng đi tắm rửa, cùng nhau ra khỏi khu bơi lội, cùng mua bánh kem bên ngoài, cuối cùng là cùng về nhà cậu xem TV chơi game.
"Mày tự tắm được đấy chứ?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Đương nhiên Thẩm Ngôn sẽ nói mình không có vấn đề gì.
Cậu quay người chống nạng trở lại phòng tắm.
Chờ đến khi vào phòng tắm xong, cậu mới chậm chạp nghĩ ra.
Đêm nay hình như Triệu Lâm Tô muốn ngủ lại nhà cậu.
Kỳ nghỉ hè năm họ học bơi cùng nhau, Triệu Lâm Tô đã ngủ lại nhà cậu không ít lần.
Sau khi lên trung học, cậu và Triệu Lâm Tô được phân vào lớp chọn, trong lớp học sinh xuất sắc như mây trên trời, đều là mũi nhọn mà nhà trường tuyển chọn từ các quận huyện, cường độ cạnh tranh cao, chỉ không cố gắng một chút đã cách nhau một trời một vực.
Không còn tùy tiện là chiếm được top năm như thời còn cấp hai, thời gian cùng nhau chơi đùa của hai người họ ít hẳn đi, số lần Triệu Lâm Tô đến chơi nhà cậu cũng giảm xuống.
Thẩm Ngôn kéo hai cái khăn bọc kín cái chân bị thương của mình.
Cậu mở vòi nước, đặt nạng sang một bên, tựa một chân vào tường, cởi quần áo.
Áo khá dễ dàng, quần thì hơi khó.
Nếu chỉ cởi thôi thì đơn giản, nhưng vừa cởi vừa giữ được thăng bằng trên một cái chân lại là vấn đề hơi khó khăn.
Thẩm Ngôn chỉ có thể cởi tất ra trước, chân trần đứng trên mặt đất, sau đó mới lại cởi quần.
Quá trình cực kỳ mạo hiểm, mấy