"Tao ra ngoài mua đồ ăn sáng".
"Không cần đâu, để tao gọi đồ ăn mang tới tận nhà".
Triệu Lâm Tô đứng bên cửa thay giày, thay xong rồi đứng lên cầm theo gói đồ ăn cho chó: "Vẫn nên xuống một chuyến thì hơn, chó con còn đang chờ ăn sáng".
Thẩm Ngôn: Đừng tưởng tao không hiểu mày đang ám chỉ cái gì.
Đối với công kích ngôn ngữ ấu trĩ này, Thẩm Ngôn khịt mũi coi thường không thèm ngó tới, cậu không chấp nhặt với Triệu Lâm Tô, hừ, chó đi cho chó ăn thôi mà.
Triệu Lâm Tô cho chó ăn quay trở về còn mang theo bánh bao chiên ở cửa hàng gần khu chung cư mà Thẩm Ngôn rất thích.
Thẩm Ngôn ngửi thấy mùi hương đã khoan khái, nhanh chóng hỏi thêm: "Có nhớ lấy thêm giấm của nhà họ về không đấy?"
Triệu Lâm Tô đặt túi lên bàn: "Có giấm, có ớt, có tương".
Hai mắt Thẩm Ngôn sáng bừng: "Người anh em tốt, mày thật hiểu tao!"
Triệu Lâm Tô cười một tiếng: "Hiểu mày hay hiểu bánh bao?"
"Đều hiểu đều hiểu".
Thẩm Ngôn đặt nạng sang bên ngồi xuống, "Mau mau, phải hưởng thụ thời khắc này".
Bánh bao chiên vẫn còn nóng, lớp da bên ngoài vàng xốp giòn, vừng đen rắc bên trên thơm đến ngạt mũi.
Cậu cắn một miếng xuống, nước thịt tươi ngon lan ra bốn phía, Thẩm Ngôn vừa ăn vừa than: "Vẫn là quán này ăn ngon nhất, thịt lợn nhà họ tươi ngon cực kỳ".
Triệu Lâm Tô vừa ăn vừa lắc đầu: "Vốn là cùng một gốc, sao vội vã chiên nhau".
Thẩm Ngôn hừ một tiếng lườm hắn: "Đừng tưởng rằng chân tao bong gân thì tay không cầm nổi dao nữa".
Hai người họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn xong, "người khuyết tật" Thẩm Ngôn bị đuổi về phòng nghỉ ngơi, Triệu Lâm Tô ở lại bên ngoài dọn dẹp.
Thẩm Ngôn quay về phòng của mình ngồi xuống ghế, gác chân lên sofa, dựa lưng ngửa người, thoải mái lắc lư chiếc ghế.
Nỗi khó chịu vướng bận cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong lòng cậu.
Cứ quên nó đi thôi.
Đến chướng ngại qua đêm cùng giường cũng xong rồi còn có gì là không thể.
Hai người họ vẫn như trước đây, cùng nhau ngủ một đêm, không hề có bất cứ chuyện kỳ lạ nào.
Quan hệ của họ tốt đẹp bền vững tự nhiên như vậy.
Trong thế giới ảo tưởng xuất hiện thứ gì cậu không thể quản lý được nó, thế thì cứ quên nó đi! Đừng tự làm khó xử mình.
Thẩm Ngôn lớn tiếng gọi: "Dọn dẹp xong chưa?"
Chốc lát sau, Triệu Lâm Tô lết dép lê tới: "Sao?"
"Xem phim mới không?"
Triệu Lâm Tô cười nói: "Nói cho rõ ràng, phim gì đấy?"
"Phim bình thường!" Thẩm Ngôn cũng không nhịn được, ngượng ngùng cười cười: "Mày đang suy nghĩ cái gì đấy?"
"Ai biết được thế nào mới là bình thường đối với mày".
Triệu Lâm Tô tựa bên cửa: "Phim gì?"
"Không biết, chúng ta cùng nhau xem thử xem.
Mở mấy bộ phim hot trong tháng lên chọn một bộ, luận văn mày cũng đã được đăng rồi, không nên tự khao cho chính mình một bữa sao?"
Triệu Lâm Tô buông tay đi tới ngồi xuống ghế sofa: "Tháng chín có phim gì mới?"
Thẩm Ngôn kể vanh vách đám phim tháng này cho Triệu Lâm Tô nghe.
Đây là sở thích chung từ thời tiểu học của hai người bọn họ, cùng nhau xem anime.
Thẩm Ngôn còn ổn, cậu vốn là người có hứng thú với nhiều thể loại.
Còn Triệu Lâm Tô, hắn luôn mang hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng, người bình thường ít ai tưởng tượng được ra người như hắn cũng thích xem phim hoạt hình, còn thích xem nhất series Doraemon dành cho mọi lứa tuổi.
Không riêng gì anime Nhật Bản, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô còn xem kha khá những bộ phim hoạt hình Âu Mỹ và hoạt hình trong nước, phần lớn đều là Thẩm Ngôn kéo Triệu Lâm Tô xem cùng.
Cậu cảm thấy không phải Triệu Lâm Tô không thích mà bởi vì hắn không thể bỏ cái gương mặt chảnh chọe kia xuống được.
Thẩm Ngôn thông cảm hắn luôn có "gánh nặng thần tượng", không vạch trần hắn.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||
Hai người cùng nhau chọn lựa nửa ngày, cuối cùng không tìm được một bộ phim nào vừa ý.
"Chất lượng mấy bộ phim gần đây kém quá, không có bộ nào hay".
Thẩm Ngôn lắc đầu thở dài.
Triệu Lâm Tô nói: "Mày chắc rằng vấn đề ở chỗ chất lượng chứ không phải ở chỗ đề tài?"
"Đề tài? Ý mày là có quá nhiều đề tài liên quan đến thế giới không thực?"
Triệu Lâm Tô liếc về phía cậu.
Ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
Thẩm Ngôn: "..."
"Tao nhắc lại một lần nữa".
Thẩm Ngôn giơ hai ngón tay trái lên: "Ngày hôm đó tao thực sự trượt tay gửi nhầm, con người tao không thích NTR, tao là một chiến sĩ yêu đương thuần khiết.
Xin cảm ơn".
(*) Trong tiếng Nhật NTR là viết tắt của Netorare ( 寝取られ) có nghĩa là cắm sừng (tính cả tình huống chủ động và bị động).
Triệu Lâm Tô nhướng mày: "Con người phải dũng cảm đối mặt với tiếng nói chân thật của đáy lòng".
Thẩm Ngôn vừa định cãi thêm vài câu nữa, nhưng khi đối đầu với đôi mắt phượng sáng tỏ của Triệu Lâm Tô, không biết tại sao lời đã đến bên khóe miệng vẫn nghẹn quay về.
Cậu quay đầu nhìn màn hình máy tính, cứng nhắc đổi đề tài: "Phim không hay, chúng ta chơi game nhé?"
Một hồi lâu sau Triệu Lâm Tô không đáp lời.
Thẩm Ngôn liếc sang chỗ hắn.
Triệu Lâm Tô đang rũ mi, mí mắt mới nâng lên đã tóm ngay được ánh mắt của cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao Thẩm Ngôn bỗng dưng lại nín thở.
Bầu không khí trở nên hơi căng thẳng.
Mặt mày Triệu Lâm Tô vốn đã sắc nét, trời sinh có sức tấn công.
Thẩm Ngôn muốn dời ánh mắt đi nhưng lại sợ hành động như vậy của chính mình sẽ quá mức đột ngột.
"Chơi game gì?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Thẩm Ngôn âm thầm nhẹ nhõm thở phào, cậu quay mặt đi nói tiếp: "Cày rank nhé? Tao dẫn mày trèo hạng".
"Mày tự chơi đi".
Triệu Lâm Tô đứng dậy: "Tao sẽ xem xét lại luận văn của mình thêm lần nữa".
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, chờ khi Triệu Lâm Tô ra khỏi phòng cậu lại nặng nề thở ra thêm một hơi.
Tựa như cậu đang đi giữa một bãi mìn.
Luôn có cảm giác chỉ cần không cẩn thận sẽ giẫm trúng mìn.
Còn về phần "mìn" là thứ gì, Thẩm Ngôn cố ý xem nhẹ nó.
"Đừng suy nghĩ nhiều".
Thẩm Ngôn vừa mở game vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nó sẽ không biết đâu..."
Buổi chiều Thẩm Thận đã quay trở về nhà, anh bày tỏ thái độ vô cùng cảm ơn với Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô nói: "Không có gì đâu anh Thận.
Em và Thẩm Ngôn là bạn, nó bị thương, em cũng nên chăm sóc cho nó".
Thẩm Thận vỗ vai Triệu Lâm Tô: "Họ hàng xa không bằng bạn bè thân thiết, nó có một người bạn tốt như em là may mắn của nó".
Triệu Lâm Tô cười cười: "Thẩm Ngôn đang ngủ trưa trong phòng".
Hắn đeo balo lên vai: "Tối hôm qua nó ngủ không ngon".
"Thế hả? Nó đau lắm sao?"
"Chắc cũng hơi đau đấy ạ".
"Vậy anh vào trong xem nó thế nào.
Lâm Tô, vất vả cho em rồi, lần này anh đi vội quá không kịp mua quà gì về...."
"Anh Thận".
Triệu Lâm Tô cắt ngang lời anh: "Em về trước đây".
"Được, anh biết rồi, anh không tiễn nhé".
Thẩm Thận là ông anh trai cuồng yêu thương em mình, sau khi chào hỏi Triệu Lâm Tô xong xuôi, anh vội vàng nhào vào phòng ngủ của Thẩm Ngôn.
"Tỉnh rồi?"
Thẩm Thận vừa mở cửa đã phát hiện Thẩm Ngôn đang ngồi trên giường.
Thẩm Ngôn cười cười với anh: "Em mới tỉnh giấc".
"Mày làm anh lo chết mất thôi".
Thẩm Thận ngồi xuống bên giường, muốn vươn tay chạm vào chân em trai nhưng lại không dám: "Còn đau lắm không?"
"Không đau".
Thẩm Ngôn trả lời: "Thật sự không đau đâu ạ.
Nếu anh không tin thì anh cứ nhìn thử xem nè, chỉ còn hơi sưng một tẹo thôi".
"Bỏ đi, em cứ nằm yên trên giường trước".
Thẩm Thận khẽ chạm vào bắp chân cậu, vẫn không dám sờ tới chỗ bị thương: "Cũng may có Triệu Lâm Tô chăm sóc cho em, bằng không anh đã chẳng yên lòng nổi".
Thẩm Thận mỉm cười.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm.
"Vâng".
Có anh trai ruột chăm sóc, Thẩm Ngôn ở trong nhà được lo lắng từ đầu tới chân.
Trừ những lúc đi WC, anh trai không cho phép cậu bước xuống giường, hoàn toàn biến cậu trở thành một kẻ tàn phế.
[SY: Về nhà rồi?]
[Con trai: 1].
Thẩm Ngôn bình tĩnh gõ chữ.
[SY: Hôm qua và hôm nay, cảm ơn mày.]
[SY: Gọi một bữa đồ ăn ngoài cho mày nhé?]
[Con trai: Gọi cái gì?]
[SY: Pizza đẳng cấp hoàng gia.]
[Con trai: Cũng được.]
[SY: 10 phút nữa đồ ăn sẽ tới.]
[Con trai: Ok.]
Thẩm Ngôn cất điện thoại di động, sờ lên đầu giường tìm sách, mới lật được hai trang đã nghĩ tới chuyện khác.
[SY: Anh à, luận văn của anh em còn chưa đọc hết.]
[Con trai: Gửi qua mail cho mày.]
[SY: Cảm ơn cảm ơn, tao lại đi chiêm ngưỡng nó.]
Luận văn của Triệu Lâm