Ba ngày liên tiếp đỉnh đầu Triệu Lâm Tô luôn "trong sạch", chuyện này khiến Thẩm Ngôn suýt chút nữa tưởng rằng siêu năng lực của mình đã mất đi hiệu lực, thế nhưng chuyện anh trai cậu vẫn phát huy hết sức ổn định đã nói cho cậu hay suy nghĩ của cậu đã sai.
Hay là chỉ mất hiệu lực với mình Triệu Lâm Tô?
Có vẻ như không hề có căn cứ.
Cho nên...!cuối cùng cậu cũng được giải phóng rồi?!
"Thẩm Ngôn".
Gương mặt Chu Ninh Ba suy sụp, "Mày có chuyện gì vui hả? Kể tao nghe đi".
Nụ cười của Thẩm Ngôn tắc nghẹn, cậu không thể biểu hiện quá đắc ý vênh váo trước mặt người anh em mới "thất tình" được: "Thời tiết gần đây không tồi."
Mùa thu là mùa tuyệt vời nhất trong năm của thành phố này, không nóng không lạnh, không bão không mưa, ánh nắng ấm áp, gió thổi vừa phải.
"Thời tiết đúng là tốt thật..."
Chu Ninh Ba nhíu mày, khuôn mặt vẫn đầy u sầu.
"Đúng rồi, Triệu Lâm Tô đâu?"
"Nó ấy hả? Nó bảo có chút việc, dặn chúng ta cứ lên lớp trước".
Hai người họ vào trong phòng học trước, Chu Ninh Ba ngước gương mặt ảm đạm lên nhìn vị giáo sư hói đầu trên bục giảng.
Thẩm Ngôn nghĩ, hẳn là cậu ta đang nhớ tới Lương Khách Thanh.
Sau ngày hôm nọ ba người bọn họ không ai không nhắc tới chuyện đó nữa, xem như tự ngầm hiểu với nhau.
Sự ăn ý giữa bạn bè vẫn còn, một số điều đã xảy ra không nên nhắc tới thì đừng nhắc tới.
Tâm tình Thẩm Ngôn không tệ, cậu ngâm nga một ca khúc mở sách ra.
Lúc nhìn qua điện thoại di động, cậu phát hiện chỉ còn ba phút nữa tiết học sẽ bắt đầu.
[SY: Mày đang làm gì vậy? Sắp vào tiết rồi.]
[Con trai: 1.]
Thẩm Ngôn yên tâm buông điện thoại xuống lật sách, chưa lật được mấy trang bóng dáng Triệu Lâm Tô đã xuất hiện bên cửa.
Thẩm Ngôn vội vàng giơ tay lên.
Gần đây Chu Ninh Ba rất chán đời, sống như một chậu cây di động, ngoại trừ quang hợp, tất cả những hoạt động khác đều được loại bỏ.
Triệu Lâm Tô đi tới.
"Dịch vào trong một vị trí đi".
Chu Ninh Ba vừa mới đứng lên chuẩn bị cho hắn đi qua đã bị một câu của Triệu Lâm Tô làm cho ngây ngẩn cả người: "Hả?"
Triệu Lâm Tô xách balo đứng cạnh chiếc ghế ngoài cùng hàng ghế họ ngồi, lặp lại: "Dịch vào trong một vị trí đi".
Chu Ninh Ba sững sờ quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cũng sửng sốt một hồi, cậu phản ứng nhanh hơn Chu Ninh Ba, lập tức tỉnh táo lại thu dọn đồ đạc dịch vào trong một vị trí.
Chu Ninh Ba cũng đành phải thu dọn đồ đạc, ngồi xuống vị trí đáng ra là của Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô ngồi xuống vị trí ngoài cùng.
Chu Ninh Ba hơi không quen, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải.
Người thì vẫn là hai người đó mà bầu không khí sao lại có cảm giác là lạ như vậy?
Bình thường Thẩm Ngôn luôn ngồi ở ghế giữa.
Tuy rằng bọn họ là một "tam giác vững bền" nhưng thực ra Chu Ninh Ba không quen thân với Triệu Lâm Tô lắm.
Nhận thức của cậu ta vẫn dừng lại ở chỗ "Triệu Lâm Tô là người bạn thân thiết mười năm của Thẩm Ngôn".
Không có Thẩm Ngôn, Chu Ninh Ba không thể nào quen biết với Triệu Lâm Tô được, bởi vì con người Triệu Lâm Tô nhìn qua luôn có cảm giác rất lạnh lùng cao ngạo khó gần.
"Cái đó, chỗ ngồi..." Chu Ninh Ba thật cẩn thận gọi Thẩm Ngôn: "Chúng ta vẫn nên đổi chỗ lại đi thôi".
"Ngồi xong rồi còn đổi làm gì? Tiết học sắp vào rồi, cứ ngồi như thế đi".
Thẩm Ngôn không thèm để ý, đáp.
Chu Ninh Ba lúng ta lúng túng "Ồ" một tiếng, lại liếc trộm Triệu Lâm Tô.
Một cánh tay Triệu Lâm Tô đang chống cằm, sườn mặt nghiêng nghiêng không nhìn ra cảm xúc.
Chu Ninh Ba run rẩy, trong lòng đầy rẫy bi thương.
Cậu ta thực sự không có sức lực đi suy ngẫm xem hai người này đã làm sao, cuối cùng lại chìm vào trong nỗi đau đớn của chuyện thất tình.
Thật ra Thẩm Ngôn cũng hơi để ý.
Cậu ngồi cạnh Triệu Lâm Tô nhiều năm như vậy rồi, hôm nay đột nhiên không ngồi cạnh hắn nữa.
Lạ lẫm, nhưng không nhiều.
Dù sao khách quan mà nói ngồi cùng ai cũng không ảnh hưởng đến chuyện nghe giảng, chỉ cần có chỗ để ngồi.
Họ có còn là học sinh tiểu học nữa đâu mà nhất định phải kề cận nhau mới được.
Tan học, Triệu Lâm Tô ngồi ngoài cùng đứng dậy, "Có việc, đi trước".
"Hả? Gì cơ...." Chu Ninh Ba còn chưa khôi phục lại tỉnh táo, không khác gì kẻ nằm mơ nói mớ.
Thẩm Ngôn ở bên vừa thu dọn sách vở vừa hỏi: "Không đến nhà ăn hả?"
"Ừ, có chút việc, ăn bên ngoài".
"Ok".
Triệu Lâm Tô đi rồi.
Chu Ninh Ba vẫn còn mộng du.
Thẩm Ngôn thu dọn xong balo, đẩy Chu Ninh Ba: "Đi, đi tới nhà ăn ăn cơm thôi".
Chu Ninh Ba lấy lại tinh thần, lắc đầu, tâm trạng chán nản: "Tao không ăn nổi".
"Có thực mới vực được đạo, không ngon miệng cũng phải ăn".
"Bỏ đi, tao ăn không vào thật đấy".
Chu Ninh Ba mệt mỏi nhấc balo lên: "Xin lỗi mày, Thẩm Ngôn.
Tao muốn về ký túc xá nghỉ ngơi".
Chu Ninh Ba cũng đi rồi.
Thẩm Ngôn đứng tại chỗ trong chốc lát, tam giác vững bền trong thoáng chốc đã chỉ còn mình cậu.
Cậu gãi gãi đầu, được rồi, một mình cậu đi tới nhà ăn ăn cơm vậy.
Thẩm Ngôn rất ít khi ăn cơm một mình trong nhà ăn.
Cậu nhìn quanh bốn phía, tìm được một chỗ trống không có ai ngồi.
Vừa ngồi xuống ăn chưa được mấy miếng, khay cơm từ trên trời lập tức giáng xuống, mà không chỉ một khay, người tới còn có tận hai kẻ.
"Thẩm Ngôn!"
Thẩm Ngôn theo tiếng ngẩng đầu.
Hứa Tuấn Hạo cùng bạn gái bưng cơm đặt xuống đây, Thẩm Ngôn vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
"Sao lại ăn một mình thế này?" Hứa Tuấn Hạo cười, chào hỏi trước: "Triệu Lâm Tô đâu?"
"Có việc, đi trước".
"Chuyện hiếm lạ nha".
Hứa Tuấn Hạo đặt cơm xuống trước mặt Thẩm Ngôn: "Chỗ này có ai ngồi không?"
"Không, mày cứ ngồi đi".
"Hai người bọn mày không phải luôn Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu* đấy sao? À, còn cả người cao to kia nữa, ba anh em tam giác vững bền, sao hôm nay một mình mày lại lạc đàn thế hả?"
(*) Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu (焦不离孟孟不离焦): Tiêu - Tiêu Tán, Mạnh - Mạnh Lương: 2 vị tướng dưới trướng Dương Diên Chiêu (Dương Lục Lang) trong.
Hai người họ là huynh đệ kết nghĩa như hình với bóng, tình cảm sâu sắc.
Thẩm Ngôn cười cười, "Bọn nó đều có việc rồi".
"Chính thức giới thiệu với mày một chút".
Hứa Tuấn Hạo chỉ cô gái bên cạnh mình: "Hứa Viên Viên".
(Tên bạn gái này là Viên Viên, tên acc Wechat có từ Bánh trôi - Viên Tử)
"Xin chào".
Thẩm Ngôn đã từng nói chuyện vài câu qua Wechat với cô gái này nhưng thực sự cậu không biết tên cô ấy.
Vì phép lịch sự, cậu cũng lần nữa tự giới thiệu: "Thẩm Ngôn".
"Tôi biết cậu mà".
Hứa Viên Viên cười cười.
Người đúng như tên, cô gái này có đôi mắt to tròn, cười lên rất đáng yêu: "Bạn Thẩm đẹp trai".
Thẩm Ngôn xấu hổ cười cười.
Hứa Tuấn Hạo cũng lớn tiếng cười nói: "Em đừng chọc nó nữa, Thẩm Ngôn khiêm tốn lắm".
"Lớn lên đẹp trai thế này muốn khiêm tốn cũng khó lắm ha?"
"Nào có ai như em, trước mặt bạn trai mình lại đi khen người khác?"
"Em đang nói sự thật mà".
Hai người họ một hát một đệm, bầu không khí rất phấn hồng, Thẩm Ngôn chỉ có thế ở bên cười cười làm bóng đèn.
Hứa Viên Viên nói hội sinh viên bên cô có chút việc, nhanh chóng ăn cơm xong rồi rời đi.
Trước khi đi, cô còn ấn vai Hứa Tuấn Hạo: "Việc còn lại giao cho anh đấy".
"Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
Hứa Tuấn Hạo nghiêm túc giơ tay lên trán chào cô.
"Tớ đi nhé, bạn Thẩm đẹp trai".
Hứa Viên Viên vẫy tay với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cũng vươn tay vẫy nhẹ một cái.
Chờ khi cô gái đi mất, cậu mới âm thầm nhẹ nhõm thở phào.
Làm một bóng đèn thật khó chịu làm sao.
"Tao cũng ăn xong rồi..."
"Đừng đi đừng đi vội---".
Hứa Tuấn Hạo vươn tay chặn cậu lại, "Ngồi, ngồi chút đã.
Tao có việc muốn nói với mày".
Thẩm Ngôn: "Chuyện gì?"
Hứa Tuấn Hạo cười gian hai tiếng, "Vừa rồi mày cũng nghe thấy rồi, đúng không?"
Thẩm Ngôn: "?"
"Bạn gái tao bảo tao nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, mày nghe thấy rồi chứ?"
Thẩm Ngôn khẽ gật đầu, "Nghe thấy, sao vậy?"
"Nhiệm vụ của tao là đưa mày tới cuộc gặp mặt hữu nghị được tổ chức bởi hội sinh viên".
Thẩm Ngôn: "..."
"Làm phiền rồi".
Thẩm Ngôn cầm khay đồ ăn lên định đi, Hứa Tuấn Hạo vội vàng ngăn cản cậu: "Đừng đi mà, người anh em ơi, giúp tao chút đi nào".
"Tao không đi đâu".
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: "Không phải tao đã nói từ lâu rồi hả? Tao không có hứng thú với chuyện yêu đương."
Đội bóng rổ là khu vực bị mấy cuộc gặp mặt hữu nghị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Đã không ít lần Thẩm Ngôn bị mời đi, ban đầu cậu không đi vì cậu đã có đối tượng mình yêu thích.
Nhưng sau này khi Đường Di ra nước ngoài với bạn trai, Thẩm Ngôn cảm thấy tình yêu chốn đại học chẳng có ý nghĩa gì.
Liệu cậu có thể tin tưởng vào chính mình, tin rằng cậu có thể đi cùng một cô gái tiến đến một tương lai xa xôi như Đường Di và bạn trai chị ấy không? Hình như cậu chưa sẵn sàng.
Nếu đã như thế thì sao còn đến làm chậm trễ tương lai con gái nhà người ta.
"Không có gì đâu, mày chỉ cần đứng gác ở đó, lấp đầy mặt tiền.
Đội bóng chúng mình có một nửa đội thoát FA rồi, đám còn lại đứa nào vẫn độc thân mày cũng quen cả.
Chúng ta hiểu nhau mà, mày biết đấy, không có người đẹp trai như mày đứng ra chống đỡ, đội bóng của chúng ta mất mặt biết bao".
"Coi như mày tới quen biết vài người bạn mới.
Mày xem, anh em thân thiết cũng sẽ có lúc vứt bỏ mày, chính mày lại tự ngẫm đi, vừa rồi nhìn tao và bạn gái ngọt ngào cùng nhau, mày rất hâm mộ?" Hứa Tuấn Hạo nâng cằm, sắc mặt đắc ý.
"Đúng không?"
Lúc nghe đến đoạn "anh em thân thiết cũng có lúc vứt bỏ mày", Thẩm Ngôn ngây ngẩn cả người, lời từ chối không kịp nói ra.
Hứa Tuấn Hạo nắm được cơ hội, được nước lấn tới.
"Dù sao mày cũng rảnh rỗi mà".
"Ôi chao, anh Thẩm đẹp trai à, bạn gái tao đã khen mày cả một bữa cơm, ít ra mày cũng phải nể mặt một chút chứ".
Thẩm Ngôn cười, lườm cậu ta một cái: "Hóa ra đều là mưu kế".
Hứa Tuấn Hạo cười hề hề: "Đương nhiên, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, người đẹp trai nhất lòng bạn gái tao phải là tao mới phải!"
Cậu ta thấy Thẩm Ngôn không từ chối liền vỗ vai cậu, coi như cậu đã nhận chuyện này: "Hứa rồi đấy nhé, bảy giờ tối nay ở KTV ngoài trường học.
Số phòng cụ thể thế nào thì chốc nữa tao bảo bạn gái tao gửi cho mày".
Chuyện đã nói đến nước này thì Thẩm Ngôn cũng không tiện từ chối quá thẳng thừng.
Cậu dọn khay đồ ăn xong, vừa đi ra khỏi nhà ăn vừa nhắn tin.
[SY: Xong việc chưa?]
[Con trai: Chưa xong.]
Thẩm Ngôn thầm nghĩ, phải chăng lời Hứa Tuấn Hạo đã đúng với sự thật, cậu bị anh em tốt vất bỏ rồi?
Thật ra hai hôm nay cậu cũng cảm thấy Triệu Lâm Tô có chỗ kỳ quái, hắn nói ít đi rất nhiều.
Cậu còn tưởng hắn ngại chuyện của Chu Ninh Ba nên cũng không hỏi thêm.
Thẩm Ngôn tìm một bóng râm ngồi xuống, gọi điện thoại sang.
"Chiều nay còn bận không?" Thẩm Ngôn dứt khoát hỏi thẳng.
"Có lẽ vẫn bận".
Thẩm Ngôn giơ tay nhặt một chiếc lá mới chao nghiêng rụng xuống, "Thế tối nay tao không đi nhờ xe mày về nữa."
Đầu dây bên kia im lặng một giây.
"Được".
Thẩm Ngôn cúp máy.
Cậu cảm thấy rõ ràng Hứa Tuấn Hạo đã nói bừa, không ăn cơm cùng chỗ sao có thể gọi là "vứt bỏ"? Quá nhảm nhí.
Gần đây biểu hiện của Triệu Lâm Tô không tồi, đỉnh đầu ngày nào cũng sạch sẽ, thật khiến cậu vui mừng.
Cho nên trước đây đúng thực là cậu đã suy nghĩ nhiều.
Triệu Lâm Tô chỉ tò mò trong thoáng chốc.
Có lẽ sau khi chịu ảnh hưởng từ Lương Khách Thanh, trong lòng hắn bỗng sinh ra xúc động muốn tìm sự kích thích trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Chu Ninh Ba khóc thê thảm như thế, hẳn là hắn đã ý thức được chuyện này không hề có ý nghĩa.
Phải, đúng là như vậy.
Thẩm Ngôn nghịch chiếc lá rụng trong tay, thầm tự khẳng định phân tích trong lòng mình.
Tốt quá, mọi chuyện đã qua, cuộc sống lại khôi phục bình thường, còn cái siêu năng lực vớ vẩn kia thì cứ mặc kệ nó vậy!
Wechat hiển thị hai tin nhắn.
[Bánh trôi ở trên đường: Anh đẹp trai, bảy giờ tối nay hẹn gặp ở phòng bao lớn số A3 tại KTV Yêu Nhất nha~]
[Bánh trôi ở trên đường: Nhất định phải tới đấy, có rất nhiều người muốn làm quen với cậu.
(đáng thương.jpg)]
Thẩm Ngôn ném lá cây đi, cậu vẫn không có cách nào nói ra lời từ chối với con gái được, cuối cùng cậu giả vờ không biết, không trả lời lại.
Buổi chiều tan học tiết tự chọn, Thẩm Ngôn liền đến thư viện ngâm mình.
Tối đến lúc cậu định đi ăn chút gì đó thì bị Hứa Tuấn Hạo liên tục gọi đến những cuộc gọi đoạt mạng.
"Được rồi.
Tao biết rồi.
Tao sẽ đi.
Tao đang ở trên đường.
Được rồi, đừng gọi nữa".
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói.
"Thế thì được!"
Sao đó Thẩm Ngôn liền nghe thấy Hứa Tuấn Hạo gào lên một tiếng: "Anh đẹp trai sắp tới rồi!"
Âm thanh ồn ào cách điện thoại mà còn điếc cả tai.
Thẩm Ngôn: "Hứa Tuấn Hạo, mày đừng làm quá.
Nếu mày còn tiếp tục như thế tao sẽ không đến nữa".
"Ôi dà, mày yên tâm yên tâm đi.
Tao đã sớm nói với mọi người ở đây rồi.
Anh Thẩm đẹp trai của chúng ta vẫn là một cậu trai tươi tươi non non thuần tự nhiên không ô nhiễm, tao đã dặn họ phải biết kiềm chế một tẹo".
"Càng nói càng làm quá".
Thẩm Ngôn đáp: "Tao cúp máy đây".
"Được được, nhất định phải tới đấy nhaaaaa----"
Thẩm Ngôn cúp máy rồi mà vẫn cảm thấy giọng nói của Hứa Tuấn Hạo văng vẳng bên điện thoại.
Quên đi, tới thì tới, dù sao tối nay cũng không đi nhờ xe.
- --
Cho đến tận khi Thẩm Ngôn vào trong phòng bao, trái tim Hứa Tuấn Hạo mới chân chính thả lỏng.
Cậu ta dẫn đầu nhóm người, vỗ tay chào: "Anh đẹp trai đã tới!"
"Mày cứ làm thế là tao đi đấy".
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười.
"Đừng, đừng----".
Trong phòng bao đã có rất nhiều người, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Cũng may phòng bao khá tối, Thẩm Ngôn chưa kịp lúng túng quá lâu thì Hứa Tuấn Hạo đã kéo cậu ngồi xuống: "Trái cây, đồ uống, tiểu nhân đây đã chuẩn bị đầy đủ, mời Đường trưởng lão chậm rãi dùng".
(Đường Tăng)
"Đường trưởng lão?" Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật.
Hứa Tuấn Hạo làm mặt quỷ: "Mày một mực luôn giữ mình trong sạch, chẳng phải không khác gì Đường trưởng lão đấy sao?"
Thẩm Ngôn: "Vậy chỗ này của mày là động Bàn Tơ đấy hả?"
"Chớ nói nhảm, chỗ này của tao toàn các tiên nữ, nào có yêu tinh." Hứa Tuấn Hạo lớn tiếng nói với mọi người dẫn tới một trận cười vang.
Thẩm Ngôn xiên miếng dưa hấu: "Tao thấy mày rất giống yêu tinh đấy".
Tiếng cười của mọi người lại càng lớn thêm.
Cuộc gặp mặt hữu nghị cũng như trận đấu bóng rổ hôm trước - không phải một hoạt động chính thức.
Người ở nơi này còn nhiều hơn Thẩm Ngôn tưởng tượng, rất nhanh, đám người ở trong phòng bắt đầu ca hát, nói chuyện phiếm, chơi trò chơi, ầm ĩ tới độ tai của Thẩm Ngôn đau nhức.
Hứa Tuấn Hạo nói lời giữ lời, bảo cậu tới để lấp đầy mặt tiền đúng là đến để lấp đầy mặt tiền, không hề lôi kéo cậu đi làm quen một ai.
Thẩm Ngôn tìm góc khuất ăn trái cây, chuẩn bị nể mặt ở lại thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mượn cớ rời khỏi.
"Sao không ra chơi chung với mọi người?"
Bên người đột nhiên truyền tới tiếng nói, ngay lúc đầu Thẩm Ngôn không hề chú ý tới, cậu tưởng lời kia không phải hỏi tới mình.
Thế nhưng khi đối phương lặp lại lần nữa, lần này còn kèm thêm tên của cậu, cậu mới nghiêng đầu liếc sang.
Đây là một người quen, cậu trung phong đội bóng khoa Thể dục cao 1m9.
"Tôi không biết chơi".
Thẩm Ngôn đáp đơn giản.
"Dễ lắm, chỉ cần ném xúc xắc thôi".
"Không có hứng thú với bài bạc".
"Ha ha".
Hình như người này cảm thấy lời của Thẩm Ngôn cực kỳ thú vị, cậu chàng cười đến ngã tới ngửa lui: "Không cược tiền, chỉ uống chút rượu thôi.
Hay là...!cậu không biết uống rượu?"
Thẩm Ngôn không trúng chiêu khích tướng, cười cười đáp: "Đúng vậy, tôi không biết".
Nụ cười của người kia dần sâu hơn.
Cậu chàng nhấp môi: "Cậu thú vị thật đấy, lần trước chơi bóng xong tôi còn muốn tới làm quen với cậu, đáng tiếc cậu lại đi sớm.
Nghe nói chân cậu bị thương hả, vẫn ổn chứ?"
"Đã khỏi lâu rồi".
Thẩm Ngôn cười ha hả.
"Đến đây đi, Thẩm Ngôn, sao mày lại trốn ở chỗ này!" Hứa Tuấn Hạo đột ngột nhào tới, "Còn thiếu người đây, mày mau lại chơi cùng!"
Thẩm Ngôn bị cậu ta kéo đi.
"Mới không chú ý một tẹo sao mày đã bị nó quấn lấy rồi?"
Thẩm Ngôn vừa ngồi xuống, Hứa Tuấn Hạo đã ôm bả vai ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Nó là cái kia đó, mày cách xa nó ra".
Thẩm Ngôn suy nghĩ một hồi, nhớ tới hôm thi đấu, trên đỉnh đậu cậu bạn trung phong đội bóng khoa Thể dục kia hình như có một cái tên người cùng giới, cậu lập tức hiểu ra.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ hỏi "cái kia" là cái gì.
Vậy mà hiện giờ cậu đã hiểu ra ngay lập tức.
Mẹ nó...!cậu đã không còn thuần khiết nữa rồi!
"Anh đẹp trai tới rồi mà chẳng chơi cùng chúng em gì cả, quá lạnh lùng đó nha".
Có người nói đùa.
Thẩm Ngôn ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười cười.
"Không phải nó đã tới đây rồi đó sao?" Hứa Tuấn Hạo đụng vào đầu gối cậu: "Cùng chơi hai ván nhé".
Thẩm Ngôn đáp: "Tao không biết chơi".
"Không biết chơi mới vui chứ".
Hứa Tuấn Hạo nói to: "Các đơn vị chú ý, nơi này có một con gà, mọi người cùng xông lên đi, bắt nạt nó cho đã".
Thẩm Ngôn còn đang định từ chối thì một cái ly đã bị nhét vào tay, "Đồ sạch đấy".
Hứa Tuấn Hạo ngả vào bả vai