Thứ hai, các môn thi cuối kỳ lục tục bắt đầu, bài tập của các môn tự chọn cũng đều hoàn tất.
Kỳ thi diễn ra trong bốn ngày liên tiếp, các môn chuyên ngành coi như cuối cùng cũng xong xuôi.
Lúc môn cuối cùng kết thúc, lớp học sử dụng làm phòng thi tràn đầy tiếng cười nói vui mừng.
Có không ít bạn học kéo theo cả vali tới địa điểm thi, thi xong liền vội vàng xông tới sân bay hoặc nhà ga.
Thẩm Ngôn thu dọn balo, tầm mắt dừng trên Triệu Lâm Tô ngồi ở hàng ghế phía trước.
Câu hỏi hôm đó Triệu Lâm Tô hỏi cậu, cậu đã không trả lời.
Lúc ấy trái tim của Thẩm Ngôn rất hoảng hốt, cậu hoảng hốt không phải vì câu hỏi của Triệu Lâm Tô mà bởi vì chính bản thân cậu cũng đã từng nghĩ về câu hỏi đó.
Thẩm Ngôn không biết nên trả lời như thế nào.
Đầu óc cậu rất loạn, cùng giới, khác giới, tình bạn, tình yêu...!mỗi một thứ đặt riêng ra đã vô cùng phức tạp, đan xen vào một chỗ lại càng khiến người ta khó giải quyết hơn.
Thẩm Ngôn không trả lời.
Triệu Lâm Tô cũng không hỏi thêm, sau khi thấy Thẩm Ngôn im lặng quá lâu, hắn nói: "Muộn rồi, về nhà nghỉ ngơi đi".
Triệu Lâm Tô tiễn cậu về đến khu chung cư, bàn tay rời khỏi túi áo gió, vẫy vẫy với cậu: "Chúc ngủ ngon".
Thẩm Ngôn do dự một chút, cũng nhẹ vẫy tay.
Cậu không nói "Ngủ ngon", chỉ bảo "Trên đường cẩn thận".
"Thẩm Ngôn, tao đi trước nhé, sang năm gặp lại nha".
Chu Ninh Ba từ phía đằng sau kéo vali qua chào hỏi Thẩm Ngôn, nét mặt rạng rỡ, vừa nhìn đã biết là con người đang được tưới tắm bởi tình yêu.
Thẩm Ngôn lúng túng cười nói: "Bye bye, năm sau gặp lại".
Chu Ninh Ba hỏi: "Hàn Hách kia không tới tìm mày nữa chứ?"
"Không tới", Thẩm Ngôn hơi trợn mắt lên: "Bé Ba, mày không làm ra chuyện xấu gì đấy chứ?"
"Không có không có".
Chu Ninh Ba ngây ngô cười kéo vali đi qua hàng ghế trên chào hỏi Triệu Lâm Tô.
Hai người họ trao đổi mấy câu, Triệu Lâm Tô xách balo đi về chỗ Thẩm Ngôn bên này: "Thu dọn xong chưa?"
"Xong rồi".
Thẩm Ngôn kéo balo vắt lên vai, "Thi thế nào?"
"Cũng được".
"Mày nói cũng được chứng tỏ rất rất tốt".
Triệu Lâm Tô cười cười, không phủ nhận: "Ăn ở đâu?"
"Bữa cuối cùng của học kỳ này, ăn ngon một chút đi".
Hai người họ ra ngoài trường ăn gà Cung Bảo, gọi cá nướng và một nồi thịt to.
Nhà hàng không có nhiều người, ngoài đường toàn là các sinh viên đang kéo vali hành lý gọi xe.
Trong thời gian chờ đợi đồ ăn mang lên, Thẩm Ngôn chống mặt nhìn ra cửa sổ, hỏi: "Lần trước mày nói thi xong sẽ về nhà, đã mua vé máy bay chưa?"
Triệu Lâm Tô: "Mua rồi".
"Ngày mấy?"
"Trước Tết".
Trước Tết? Ngày nào thì được tính là trước Tết? Mày còn ở lại chỗ này để làm gì?
Bàn trước bàn sau truyền tới mùi hương thức ăn nồng đậm, Thẩm Ngôn chậm chạp chớp chớp mắt, nghiêng mặt nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô tựa vào sau ghế, gương mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Mặt Thẩm Ngôn hơi nóng lên.
Từ khi ý thức được Triệu Lâm Tô thích cậu, từng lời nói cử chỉ, ánh mắt biểu cảm của hắn dường như đã hoàn toàn mang theo hàm nghĩa khác biệt với dĩ vãng.
"Thi xong rồi, có muốn làm chuyện gì đó không?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Thẩm Ngôn đáp: "Chẳng có gì, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, ngồi chờ ăn Tết".
"Muốn đi đến chỗ nào đó chơi không?"
"..."
Thẩm Ngôn ngước mắt nhìn lên trên, giả vờ không nghe thấy.
"Ngoại ô mới mở một quán suối nước nóng".
Thẩm Ngôn không nhịn được cười, là cái bật cười mang theo tức giận: "Mày muốn làm gì, muốn hẹn tao cùng đi ngâm suối nước nóng?"
"Đúng", Triệu Lâm Tô gật đầu: "Tao mời".
"Mày đi chết đi---".
Thẩm Ngôn rút một chiếc đũa trong đôi đũa dùng một lần trên bàn ném sang, Triệu Lâm Tô chắp hai bàn tay thành hình chữ thập đặt trước ngực tóm được: "Thế nào?"
"Mày nói xem nên thế nào?" Thẩm Ngôn vừa tức vừa buồn cười: "Tao đây cũng ngại vạch trần ý nghĩ của mày".
Bàn tay tóm đũa của Triệu Lâm Tô buông xuống: "Trước kia chúng ta vẫn thường xuyên đi bơi với nhau".
"Đó là chuyện của nhiều năm trước, từ thời học trung học cơ sở rồi".
Thẩm Ngôn nói xong, lại dừng một chút.
Cậu nhớ ra lòng dạ thằng này đã mang ý đồ xấu với cậu từ thuở còn học cấp hai, sau đó lại nhớ tới giấc mộng của chính bản thân mình, gương mặt đỏ không ra đỏ, trắng không ra trắng, trái tim có chút rối loạn.
Cậu giương mắt bảo: "Mày hẹn tao đi bơi ngoài trời đông, tao sẽ đi".
Triệu Lâm Tô chống một tay che miệng, cười cười: "Thật?"
"..."
Thẩm Ngôn sợ hắn thật sự đồng ý, "Giả".
Cá nướng và gà được mang lên, còn đang nóng sốt, ùng ục bốc hơi nóng, sương mù màu trắng lan ra.
Thẩm Ngôn cúi đầu ăn, ngồi ăn trong nhà hàng nóng nực, cậu xắn cả hai tay áo lên trên.
"Cay không?"
"Vẫn ổn".
Triệu Lâm Tô rót coca cho cậu: "Ăn chậm thôi".
"Đói bụng", Thẩm Ngôn nói: "Sáng ăn cháo tiêu hóa quá nhanh, dễ bị đói."
"Nguyên liệu nấu cháo của anh Thận đã hết chưa?"
Mặt mày Thẩm Ngôn ủ rũ: "No!"
Triệu Lâm Tô cười một tiếng: "Chia tao một phần đi".
Cho dù đồ ăn ngon đến đâu, ngày nào cũng ăn sẽ cảm thấy chán.
Lần trước Thẩm Ngôn còn từ chối yêu cầu của Triệu Lâm Tô, lần này cậu do dự thoáng chốc đã gật đầu: "Đến lúc đó tao sẽ bảo anh tao mày nhất quyết đòi xin, chú ý khẩu cung, đừng để bị lộ".
Triệu Lâm Tô nâng tay ra dấu "ok".
Hai người họ ăn uống xong xuôi, đồ ở trên bàn vẫn còn đang bốc lên hơi nóng.
Không còn tiếng động ăn cơm, bầu không khí trở nên trầm lặng.
Thẩm Ngôn đặt một cánh tay khoác lên lưng ghế, bảo: "Cạn một ly?"
Mỗi người đổ nửa cốc Cocacola lạnh, hai chiếc cốc va chạm vào nhau vang lên âm thanh trong trẻo.
Thẩm Ngôn uống một hơi hết sạch, "Khà" một tiếng giống như uống rượu mạnh.
Triệu Lâm Tô cũng đã uống xong, đang cầm cốc nhìn cậu.
Hai người họ lại không nói chuyện suốt một hồi lâu.
Học kỳ này trôi qua quá nhanh, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thẩm Ngôn còn nhớ rõ hồi kết thúc học kỳ trước, ngày thi xong, cậu cũng cùng Triệu Lâm Tô ra ngoài ăn cơm.
Kỳ nghỉ hè Triệu Lâm Tô sẽ ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, Thẩm Ngôn cảm thấy chuyện khó chịu nhất khi ra nước ngoài là không thể ăn được đồ ăn Trung.
Cậu suy bụng ta ra bụng người, đặc biệt quan tâm, kéo Triệu Lâm Tô ra ngoài ăn với cậu suốt ba ngày.
Ngày cuối cùng, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô tới con phố ăn vặt nổi tiếng nhất thành phố, Triệu Lâm Tô ăn không được mấy miếng, Thẩm Ngôn lại ăn đến mức bụng không thể chứa thêm, còn mua không ít đồ xách về nhà, bùi ngùi vô vàn vỗ vai Triệu Lâm Tô: "Người anh em, mày sang bên đó phải chịu khổ rồi".
Triệu Lâm Tô nhìn cậu ăn đến độ hai mắt mơ màng, nhịn không được, xoay mặt đi bật cười, thấp giọng nói: "cái thùng cơm", bị Thẩm Ngôn cầm xiên mứt quả đuổi theo đòi chọc.
Những cảnh tượng đó giống như mới chỉ xảy ra vào ngày hôm trước.
Tại sao con người phải đổi thay?
Ý nghĩ này mới xuất hiện trong đầu Thẩm Ngôn, cậu liền đột nhiên ý thức được, thật ra người này chưa từng thay đổi.
Triệu Lâm Tô vẫn là Triệu Lâm Tô lúc trước, hoặc nói thẳng ra, hiện giờ Triệu Lâm Tô mới là thật sự là chính bản thân mình.
Cậu cứ một mực mong mong mỏi mỏi muốn trở lại lúc ban đầu, nhưng từ đầu đến cuối cậu lại bỏ qua một chuyện.
Cái lúc trước giản đơn mà cậu suy nghĩ và lúc trước của Triệu Lâm Tô, hai thứ đó liệu có giống nhau không?
"Đi thôi."
Thẩm Ngôn buông cốc xuống, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên.
Hai người họ lên xe, đường phố vào mùa đông hiện lên một sắc màu tro nhạt, cây cối bên đường vẫn còn xanh, hẳn là loại cây xanh lá bốn mùa.
Thẩm Ngôn nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, từng gốc cây từng gốc cây tiến vào trong tầm mắt cậu, màu xanh kéo dài, kéo dài.
"Hai hôm nữa chúng ta cùng đi bơi nhé".
Thẩm Ngôn đột ngột lên tiếng.
Sau đó cậu cảm nhận được chiếc xe thoáng lắc lư.
Thẩm Ngôn: "..."
Triệu Lâm Tô bên cạnh ho khẽ một tiếng: "Lần sau lúc tao đang lái xe mày đừng có nói mấy lời nguy hiểm như thế".
Thẩm Ngôn: Đến cùng thứ nguy hiểm là lời nói của tao hay là tư tưởng của mày?!
"Bơi ngoài trời đông ấy hả?"
"..."
"Mày muốn bơi kiểu đó thì tự đi mà bơi, đừng kéo tao theo".
Triệu Lâm Tô cười cười: "Vậy đến bể bơi trước kia chúng ta từng học bơi nhé".
"Ừ".
"Lúc nào?"
"Mày vội lắm hả?"
Triệu Lâm Tô lại cười một tiếng.
Thẩm Ngôn nghe tiếng cười của hắn, cảm giác được tâm tình hắn không tồi.
Cậu đen mặt nhìn sang, khóe miệng Triệu Lâm Tô đang cong cong, khi hắn cười rộ lên vốn đã mang theo một loại khí chất châm chọc, hiện giờ ngược lại hắn lại cười rất dịu dàng.
Đã lâu lắm rồi, Thẩm Ngôn không còn gặp được "khuôn mặt thiên tài" kia của hắn.
Đây chính là đàn ông đó hả?
Đối xử với anh em của mình thì bày ra một sắc mặt, đến khi đối mặt với "người muốn theo đuổi" lại bày ra một sắc mặt khác?
Có lẽ bị Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm một thời gian quá dài, khóe miệng Triệu Lâm Tô chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh nhạt: "Tao không vội".
Lòng Thẩm Ngôn bỗng nhiên hiểu ra.
Cậu tựa đầu vào bên cửa sổ xe, nói: "Thích cười thì cứ cười đi".
Triệu Lâm Tô dùng sức mím môi, kiên trì không chịu cười nữa.
"Cười đi".
Thẩm Ngôn lạnh lùng thốt: "Đừng nghẹn quá hỏng người, trời đông lạnh lẽo mặt dễ bị liệt".
Triệu Lâm Tô cười thêm một hồi lâu.
Chờ khi hắn không cười nữa, Thẩm Ngôn mới nói: "Chỉ là bạn bè ra ngoài chơi đùa với nhau, không có thêm ý nghĩa gì khác".
"Biết".
Triệu Lâm Tô bảo: "Cảm ơn mày, Ngôn Ngôn".
Cảm ơn mày vẫn còn đặt tao ở trên vị trí của một người bạn.
Thẩm Ngôn không thể chịu đựng nổi mỗi lần Triệu Lâm Tô gọi cậu là "Ngôn Ngôn" với cái giọng điệu đó, cậu không nói ra cảm giác gì, chỉ biết nó khiến cho cậu cảm thấy như