Tâm trạng Thẩm Ngôn chuyển biến tốt đẹp, Thẩm Thận chỉ về nhà không đến nửa tiếng đồng hồ cậu đã bị bại lộ.
Đúng như anh trai cậu nói, nét mặt của cậu không giấu được thứ gì.
Thẩm Ngôn bị anh trai đuổi theo hỏi xem có phải chuyện tình cảm đã có đột phá gì rồi không, thế nên tâm tình mới chuyển biến tốt đẹp.
Nhìn ánh mắt hóng hớt lại quan tâm của anh trai mình, lòng Thẩm Ngôn hơi rối loạn.
Cậu ậm ừ chuyển chủ đề này đi, anh trai cậu cười hai tiếng, ôm cậu lại xoa xoa nắn nắn: "Bạn nhỏ trưởng thành rồi, đã có bí mật nhỏ giấu riêng.
Được rồi, anh mặc kệ bé, bé cứ tự do bay lượn đi thôi!"
Thẩm Thận ngâm nga bài ca đi vào nhà tắm tắm giặt.
Thẩm Ngôn dõi mắt theo bóng lưng gật gù đắc ý của anh, lòng thầm thở dài.
Quả thật, trong lòng của cậu, tình cảm chỉ là chuyện của hai người.
Cậu có cảm giác với Triệu Lâm Tô hay không, có thích hắn hay không đều do một mình cậu định đoạt.
Nhưng quan hệ giữa con người với con người có những thứ dây dưa lằng nhằng, tình cảm của hai bên cũng sẽ liên lụy tới rất nhiều con người và sự việc khác.
Thẩm Ngôn cảm thấy bản thân hơi mâu thuẫn, có đôi khi cậu quá liều lĩnh xúc động, có đôi khi lại lo trước lo sau, sợ hãi chuyện xảy ra sẽ không có kết quả tốt.
Thẩm Ngôn gãi gãi đầu, xúc động thì xúc động, nhưng cậu không hối hận.
Tựa như quả úp rổ làm chân gặp chấn thương, cậu không hề hối hận vì mình đã bước thêm một bước cùng với Triệu Lâm Tô.
Hiện giờ tình cảm của hai người bọn họ mới đang ở trong giai đoạn bắt đầu, Thẩm Ngôn không định nói với anh trai.
Cậu cảm nhận được rằng, anh trai cậu nhất định sẽ phản đối.
Thích người cùng giới không được công nhận nhiều bằng thích người khác giới, lực cản nhận được tự nhiên cũng lớn hơn một chút.
Trước khi cậu đưa ra quyết định thử yêu đương cùng với Triệu Lâm Tô, thật ra trong lòng cậu đã loáng thoáng cân nhắc đến vấn đề này.
Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu chần chừ đến tận bây giờ.
Nhưng nếu cậu đã quyết định bước ra một bước chân, điều đó có nghĩa rằng cậu sẽ không quan tâm đến vấn đề đó nữa, cậu sẽ chỉ để ý đến tiếng gọi chân thật nhất trong trái tim của chính mình.
Trái tim Thẩm Ngôn rốt cuộc cũng không còn choáng váng bồng bềnh như ở trên mây, nó đã rơi trở về trong lồng ngực của cậu.
Cậu quay về phòng, phần mềm trên điện thoại nhắc nhở có mail mới.
Cậu hé miệng cười cười, tâm trạng vui vẻ lại khiến cậu cảm thấy bản thân hơi trôi nổi.
Triệu Lâm Tô thật sự gửi kế hoạch tới cho cậu.
Ấn mở file, văn bản gửi sang có phong cách hết sức chuyên nghiệp.
Triệu Lâm Tô gửi cho cậu một bản "Báo cáo khởi đầu".
Thẩm Ngôn nằm trên giường đọc, vừa đọc vừa cười.
[SY: Sao lại đi bảo tàng?]
[SY: Không đi suối nước nóng?]
[Triệu Lâm Tô: Sợ chảy máu mũi.]
[SY: *gấu nhỏ cười to*.gif]
[Triệu Lâm Tô: Có được không?]
[SY: Cút].
[Triệu Lâm Tô: *gấu nhỏ cười to*.gif].
"Bỉ ổi đến phát hoảng", Thẩm Ngôn tự nhủ, sau đó cậu liền phát hiện ra khi đang nói những lời này chính cậu cũng đang mỉm cười.
Ôi, không có cách nào, chính cậu cũng không thể không thừa nhận, cái miệng thích mỉa mai chế giễu của Triệu Lâm Tô lúc nào cũng có thể chọc cậu cười.
[SY: Trẫm chuẩn tấu.]
Triệu Lâm Tô gửi tới một cái meme con gấu nhỏ đang nhảy múa, cùng một gói biểu cảm với con gấu nhỏ của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm con gấu nhỏ kia, cười ngây ngô một hồi.
Nụ cười trên mặt hoàn toàn không thể khống chế, cho dù biết mình đang cười hết sức ngu ngốc, không, càng ý thức được mình đang cười ngu ngốc lại càng muốn cười thêm.
Thẩm Ngôn trở mình, nằm sấp xuống giường tiếp tục nhắn tin cùng với Triệu Lâm Tô.
[SY: Rốt cuộc hôm nào mày mới về quê?]
[Triệu Lâm Tô: 29].
[SY: Muộn như thế hả].
[Triệu Lâm Tô: Không muốn rời khỏi mày].
[SY:...]
[SY: Mày đừng có nói mấy lời buồn nôn như vậy nữa].
[Triệu Lâm Tô: Ăn ngay nói thật].
[SY: Ọe].
[Triệu Lâm Tô: Mày đang ở trong phòng?]
[SY: Hỏi thừa].
[Triệu Lâm Tô: Video?]
Thẩm Ngôn: "..."
Cái quỷ gì vậy...!Gò má Thẩm Ngôn hơi nóng lên, gọi video cái gì chứ, ngày mai lại gặp mà, gọi video...!cứ là lạ...!Thẩm Ngôn thoáng nhìn qua cánh cửa phòng ngủ, do dự một hồi thì xuống khỏi giường đi ra khóa trái cánh cửa lại.
Cứ như trong phòng đang có một người khác, Thẩm Ngôn cẩn thận cầm điện thoại di động lên, rón ra rón rén ngồi lại trên giường, nghĩ nghĩ một hồi lại đứng dậy khỏi giường, ngồi lên chiếc ghế đặt bên bàn máy tính trong phòng của cậu.
[Triệu Lâm Tô: Ngôn Ngôn].
Gọi cái quái gì mà gọi, thúc giục cái beep á, Thẩm Ngôn nhỏ giọng thầm thì, ấn xuống phím gọi video.
Cuộc gọi lập tức được kết nối, góc độ cầm điện thoại của Thẩm Ngôn rất tùy ý, giống như đang ngồi nghịch điện thoại bình thường.
Camera thu được phần cằm và mũi của cậu, hai mắt liếc xuống phía dưới nhìn vào trong: "Gọi video làm gì?"
Bên trong màn hình, tóc của Triệu Lâm Tô mềm mại rũ xuống, trên cổ treo chiếc khăn mặt trắng như tuyết, nhàn nhạt tươi cười, trông qua có vẻ vừa mới tắm rửa xong.
"Mày đang làm gì đấy?"
Triệu Lâm Tô hỏi một câu hỏi chẳng có chút dinh dưỡng nào.
"Nhảm nhí", Thẩm Ngôn đáp: "Đang gọi video nói chuyện với mày chứ còn gì".
Triệu Lâm Tô cười cười.
"Sáng mai mấy giờ?"
Thẩm Ngôn bày ra thái độ đang nói chuyện quan trọng.
"9 giờ sáng thì sao? Mày có muốn ngủ thêm chút nữa không?"
"9 giờ sáng cũng được".
"Buổi sáng muốn ăn gì?"
"..."
Thẩm Ngôn mím môi, từ góc độ của Triệu Lâm Tô, hắn hoàn toàn có thể thấy rõ được hành động mím môi nín cười này của cậu, thế là hắn cũng cười theo.
"Thế nào cũng được".
"Trưa thì sao?"
"...!thế nào cũng được".
Triệu Lâm Tô lại cười cười: "Được, thế để tao quyết định nhé".
Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng.
Triệu Lâm Tô không nói thêm, Thẩm Ngôn liếc mắt xuống phía dưới nhìn qua, chỉ thấy Triệu Lâm Tô đang yên lặng mỉm cười với cậu.
Cậu vùi cằm vào trong cánh tay: "Vậy thì tao cúp máy nhé".
"Đừng cúp".
"..."
Thẩm Ngôn nhìn thấy Triệu Lâm Tô di chuyển trong căn phòng, có lẽ là hắn đang di chuyển từ phòng khách đến phòng ngủ, sau đó nằm lên giường: "Nói chuyện một lát đi".
"Nói chuyện gì?"
"Mới có một bộ phim truyền hình Mỹ, thể loại bí ẩn, mày đã xem chưa?"
"Hả? Phim gì?" Thẩm Ngôn có hứng thú, "Chưa xem, hay không?"
"Đánh giá không tệ lắm, tao gửi cho mày".
Triệu Lâm Tô gửi giao diện giới thiệu về bộ phim truyền hình, điểm đánh giá 9.1.
"Ra mấy tập rồi?"
"6 tập, đánh giá trên mạng không tệ, là thể loại phim kinh dị hại não".
"Tao thích!"
Thẩm Ngôn tựa điện thoại di động vào một vật trang trí đặt trên bàn, mở laptop ra: "Để tao tìm xem".
"Được".
"Ồ, xem qua bình luận thì hình như cũng không tệ".
"Cùng xem nhé?"
"...!Cùng xem thế nào được?"
"Đừng cúp máy, tao đi lấy laptop".
Ngày đầu tiên xác định mối quan hệ yêu đương, hai người bọn họ ôm nhau bốn lần, cùng nhau xem một bộ phim Mỹ kinh dị hại não Thẩm Ngôn rất yêu thích.
Thẩm Ngôn nằm trên giường, trước khi đi ngủ còn say sưa thảo luận tình tiết với Triệu Lâm Tô, đồng thời cảnh cáo hắn tuyệt đối không được lén lút xem trước cổt truyện đằng sau, cũng không được lên mạng xem giải mã bí ẩn.
"Không đâu, lúc nào rảnh chúng ta lại cùng xem."
"Ừ."
Điện thoại di động cắm sạc liên tục nên cầm trên tay khá nóng.
Thẩm Ngôn nằm nghiêng nhìn vào trong màn hình, Triệu Lâm Tô bên kia cũng đã nằm xuống, nghiêng mặt tựa má vào chiếc gối đầu màu xám nhạt.
Chăm chú ngắm nhìn nhau qua màn hình điện thoại di động, yên ắng không một tiếng động, những kích động hưng phấn đã lắng đọng xuống dưới, chút lo sợ không rõ tên cùng với rung động ngọt ngào đan xen một chỗ, khiến người ta cảm nhận được một sự chờ mong hồi hộp lạ kỳ.
"Chúc ngủ ngon", Triệu Lâm Tô lên tiếng trước: "Mai gặp".
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, cong môi: "Ngủ ngon, mai gặp".
Video cắt đứt, chiếc điện thoại cuối cùng cũng có được giây phút nghỉ ngơi.
Thẩm Ngôn kéo chăn, điều chỉnh lại tư thế ngủ.
Thế nhưng cậu vẫn không ngủ được, mở to hai mắt nhìn hình dáng mơ hồ của chiếc tủ quần áo trong bóng đêm, tinh thần phấn chấn.
Trước mắt xem ra, yêu đương và làm bạn cũng không khác biệt mấy, chỉ có thêm vài ba thứ sến sẩm buồn nôn.
Thẩm Ngôn kéo chăn lên che mặt mình.
Chẳng qua, hình như cậu cũng không ghét mấy thứ buồn nôn này...
Gương mặt hơi nóng lên.
Đây có phải mối tình đầu của cậu không?
Với người anh em tốt của cậu...
Mặt Thẩm Ngôn càng lúc càng nóng bỏng, sự thật yêu đương với Triệu Lâm Tô khiến cậu cảm thấy hết sức thẹn thùng.
Có lẽ vì trước giờ cậu chưa từng nghĩ chính mình sẽ phát triển một mối quan hệ như vậy đối với Triệu Lâm Tô, hai người họ hiểu rõ lẫn nhau, quen thuộc tất cả ưu điểm khuyết điểm của người còn lại, không biết bao nhiêu chuyện xấu hổ suy sụp từ nhỏ tới lớn đều đã bị đối phương chứng kiến.
Bọn họ quá hiểu nhau cho nên dù chỉ tiến gần thêm một bước cũng giống như đã chạm tới tận linh hồn.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng khép hàng mi lại.
Cậu cảm thấy đêm nay mình sẽ ngủ rất ngon.
*
Tỉnh dậy từ sau giấc ngủ, lúc Thẩm Ngôn đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, cậu bỗng phát hiện ra ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ rực rỡ khác lạ, cậu liền đẩy cửa sổ ra xem, phát hiện ở dưới tầng có không ít tuyết đọng.
"Tuyết rơi?"
Thẩm Ngôn vui vẻ ngậm bàn chải chạy thẳng về phòng, vòng bạn bè của cậu đã sớm bùng nổ.
Sáng sớm khi anh trai cậu đi làm cũng đã gửi cho cậu rất nhiều ảnh chụp, bụi cây ở bên đường đều được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, đáng tiếc hiện giờ tuyết đã ngừng rơi.
Triệu Lâm Tô cũng gửi cho cậu một bức ảnh.
[Triệu Lâm Tô: Tuyết rơi.]
[SY: Mẹ kiếp, rơi lúc nào thế?]
[Triệu Lâm Tô: Đêm qua, rơi suốt một đêm.]
[SY:...!không thấy].
Thẩm Ngôn gửi ra một cái meme phát điên.
Triệu Lâm Tô gửi cậu một video.
Video hơi tối tăm, Thẩm Ngôn ấn mở.
Là video quay trên ban công, ngoài trời đã bắt đầu có ánh sáng, bông tuyết trắng muốt bay múa rơi xuống đi kèm với tiếng gió nhẹ nhàng.
Thẩm Ngôn cảm thấy cảnh tượng quen mắt, nhanh chóng nhận ra.
[SY: Ban công nhà mày?]
[Triệu Lâm Tô: Ừ].
[SY: Dậy sớm như vậy?]
[Triệu Lâm Tô: Đi vệ sinh, tiện tay].
[SY:...]
[SY: Đại ca à, anh có thể giữ lại chút cảm giác nghệ thuật không vậy?]
Triệu Lâm Tô gửi tới một cái meme cười to.
[Triệu Lâm Tô: Được chứ, nói lại lần nữa nhé].
[Triệu Lâm Tô: Sáng nay bần tăng dậy sớm tham thiền tu Phật, trong lúc vô tình quay lại được cảnh tượng này, mời thí chủ thưởng thức].
Thẩm Ngôn cười đến mức suýt chút nữa phun hết bọt kem đánh răng trong miệng ra.
Cậu vừa đi vừa đánh răng, dùng một