Một lần nhìn thoáng qua ở trong khách sạn.
Một lần lén lút liếc mắt nhòm thấy tình cảnh trong phòng ngủ.
Thời còn học trung học hai người bọn họ vẫn thường xuyên đi vệ sinh cùng nhau, đương nhiên cũng đã từng làm ra cái chuyện so sánh lớn nhỏ ấu trĩ giữa những thằng bạn thân.
Nhưng ký ức về phương diện này của Thẩm Ngôn đã rất mơ hồ, có lẽ do não bộ cậu đã tự động lọc bỏ những ký ức cậu không cần lưu giữ.
Cũng không biết thằng oắt này đột biến gen từ khi nào.
"Muốn nhìn thật?" Giọng điệu Triệu Lâm Tô nhàn nhạt, hắn co lại một bên chân dài, chiếc áo choàng tắm màu xanh đen để lộ ra một góc: "Chắc chắn?"
Bàn tay Thẩm Ngôn siết chặt thành suối, hơi nước của suối nước nóng bốc lên xung quanh hơi nóng nực, từ mặt đến cổ cậu đều đỏ bừng.
Cậu "ừ" một tiếng, giọng điệu rất kiên quyết.
Triệu Lâm Tô cởi dây buộc chiếc áo choàng tắm, vạt áo bung ra, phần vai áo rũ xuống tuột dốc.
Cả cơ thể cường tráng đầy cơ bắp này của hắn đã từng để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Thẩm Ngôn.
Trước đó lần chân cậu bị thương cậu cũng đã từng nhìn thấy, tuy chỉ thoáng qua nhưng đã khiến cậu ghen tị chết mất thôi.
Cảm giác lúc hôn môi quá mức mê muội, cậu hoàn toàn không còn dư sức lực đi suy nghĩ mấy chuyện giới tính kiểu này, mà đúng như Triệu Lâm Tô nói, bờ môi và đầu lưỡi không có giới tính, thế nhưng những bộ phận khác trên cơ thể con người sẽ gây ra những ấn tượng rất rõ ràng.
Tầm mắt Thẩm Ngôn đi từ yết hầu Triệu Lâm Tô dần dần xuống dưới, đường cong cơ bắp trơn tru rõ nét, ở chính giữa là một đường thẳng tắp, căng cứng mang theo cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Đàn ông con trai, người cùng giới tính.
Đường cong cơ bụng thu hẹp xuống dưới, đi vào trong chiếc quần bơi sẫm màu.
Thẩm Ngôn không dời ánh mắt đi.
Cậu nói mình muốn xem thì cậu sẽ xem.
Cậu nghe được tiếng thở dài mơ mơ hồ hồ của Triệu Lâm Tô.
Quần bơi bị kéo xuống một chút, rất co giãn đàn hồi.
Hai mắt Thẩm Ngôn mở to, cảm nhận được tai mình sắp bốc khói.
"Còn muốn tiếp tục nữa không?"
Giọng nói của Triệu Lâm Tô nghe vẫn rất bình tĩnh hoàn toàn không phù hợp với phản ứng của hắn chút nào.
Yết hầu Thẩm Ngôn lăn lăn, cậu không hiểu sao chính mình lại nuốt nước bọt, gật gật đầu.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng kéo lớp vải sẫm màu.
Hoàn chỉnh, rõ ràng, toàn bộ lọt vào trong tầm mắt.
Hình như lâu lắm rồi Thẩm Ngôn không cảm thấy thẹn thùng như lúc này.
Nắm tay đã nắm ôm hôn đã ôm, thậm chí Triệu Lâm Tô còn dùng tay giúp cậu, cậu đã dần dần quen với những hành động như thế, mặt đỏ bừng tim đập loạn cũng chỉ là phản ứng tự nhiên.
Còn tình trạng hô hấp cũng sắp bị nghẹn ứ như thế này lại là phản ứng trước nay chưa từng có.
Bàn tay mảnh khảnh của Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng chạm lên.
Cũng không thể xem như nó đang động đậy.
Ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ lên bề mặt bên ngoài, dáng vẻ dường như không hề nóng vội.
Đầu ngón tay của Thẩm Ngôn tóm chặt vào thành suối nước nóng, thực sự cảm thấy rất quái dị.
Suy nghĩ trong lòng cậu chia thành hai con đường, một bên ngẫm rằng người này là Triệu Lâm Tô, hình như cậu cũng không hề cảm thấy khó chịu như tưởng tượng.
Sau đó cậu lại nghĩ tới chuyện đôi bàn tay này của Triệu Lâm Tô cũng đã từng phủ lên chính cậu như thế, vậy là cảm giác nóng bỏng vẫn tồn tại trong thân thể chậm rãi hồi sinh.
Cảm xúc rất phức tạp.
"Nếu cảm thấy khó chịu thì đừng nhìn nữa".
Thẩm Ngôn không hề nói rằng mình khó chịu, hai vành tai cậu đỏ như máu, vẫn cố gắng tiếp tục nhìn xem: "Không khó chịu".
"Rất phản cảm, có phải không?"
Giọng nói của Triệu Lâm Tô rất thấp, nghe vào cực kỳ dịu dàng.
"...!Không có".
Thẩm Ngôn nhanh chóng ngẩng mặt lên liếc nhìn Triệu Lâm Tô một chút, ánh mắt Triệu Lâm Tô rất sâu.
Thẩm Ngôn nhanh chóng cúi đầu xuống: "Mày đừng quan tâm đến tao, cứ coi như tao không tồn tại đi."
Triệu Lâm Tô cười cười.
"Sao mày có thể không tồn tại được chứ?"
Giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Ngôn không nói lời nào, tầm mắt lại một mực khóa chặt về nơi cũ.
Thật sự rất lớn.
Nhịp tim của Thẩm Ngôn rất nhanh, cậu căng thẳng nhưng lại cảm thấy kích thích.
Rõ ràng cậu đã nhận được sự đồng ý từ Triệu Lâm Tô, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bản thân như đang lén lút rình coi hắn.
"Còn muốn nhìn đến bao lâu nữa?"
Giọng điệu của Triệu Lâm Tô dường như càng lúc đã càng trở nên bất đắc dĩ hơn.
Thẩm Ngôn khẽ mím môi, nhỏ giọng thương lượng: "Xem hết quá trình có được không?"
"..."
Khác với thao tác tỉ mỉ khi phục vụ Thẩm Ngôn, lúc Triệu Lâm Tô tự phục vụ cho bản thân mình có vẻ rất tùy tiện, thậm chí còn hơi thô lỗ.
Thẩm Ngôn không nhịn được lại nhìn trộm biểu cảm trên gương mặt của hắn.
Gương mặt của hắn không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì, mặt mày lãnh đạm, hàng lông mày hơi nhíu lại, bản tính kiêu ngạo dường như lại bị lộ ra bên ngoài.
Rất hoang dã.
Trái tim của Thẩm Ngôn lại tiếp tục tăng tốc.
Cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô lúc này rất quyến rũ, là cái sự quyến rũ mà ngay cả người cùng giới tính cũng sẽ tán thưởng.
Hình như Triệu Lâm Tô cũng chú ý tới sự dịch chuyển tầm mắt của cậu, hắn liếc xéo sang, ánh mắt bắt được ánh mắt của cậu, cười nhạt bảo: "Không phải muốn xem hết à? Vẫn chưa xong đâu".
Hắn nói như vậy xong liền nghiêng người về phía Thẩm Ngôn, khiến cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Hai mắt Thẩm Ngôn chăm chăm nhìn theo không chịu chớp mắt, hoàn toàn đã hóa thành một bức tượng, cảm thấy không khí để hô hấp ở phía trước mặt mình càng lúc càng mong manh, hơi thở của cậu càng lúc càng trở nên khó khăn và chậm chạp.
Triệu Lâm Tô hơi nghiêng người tới gần, Thẩm Ngôn khẽ dựa vào tảng đá lớn nhẵn nhụi ở phía sau.
"Thế này rồi mà vẫn muốn xem sao".
Giọng nói của Triệu Lâm Tô cuối cùng cũng đã thay đổi, âm sắc khàn khàn, nói xong liền hôn xuống đôi môi của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn vô thức nhắm mắt lại, môi lưỡi đụng chạm lẫn nhau.
Cậu chìm vào say mê trong khoảng vài giây, bỗng dưng mở to mắt ra như nghĩ tới chuyện gì, hàng mi như chiếc quạt phủ xuống, ánh mắt kiên cường chui qua khe hở giữa hai người họ nhìn xuống bên dưới.
Bàn tay của Triệu Lâm Tô.
Như ẩn như hiện trong tầm mắt của cậu, xuất hiện rồi lại biến mất.
Lông mi Thẩm Ngôn khẽ chớp chớp, trong môi tràn ra chút âm thanh lại bị Triệu Lâm Tô hôn xuống.
Cậu ngậm lấy bờ môi Triệu Lâm Tô, não bộ hỗn độn, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc tay trái mình ra, chen vào khe hở giữa hai người bọn họ.
Triệu Lâm Tô cứng đờ người.
"Ngôn Ngôn".
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại, tự nếm thử xúc cảm bên trên.
Sau đó cậu lại mở mắt ra, nhìn thấy ngón tay của mình đang cuốn lấy ngón tay Triệu Lâm Tô, lại nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô chăm chú nhìn cậu, nét mặt như cố nín nhịn, thậm chí nhìn qua còn có cảm tưởng hắn đang tức giận.
Giống như ngày hôm đó, ngày đầu tiên mà Thẩm Ngôn gặp gỡ Triệu Lâm Tô, cậu đã cảm thấy kẻ này nhất định sẽ cắn người, còn hiện giờ biểu cảm của hắn cũng đang thật sự như muốn cắn nuốt người khác.
Hóa ra gương mặt của hắn sẽ biểu lộ ra như thế này.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của Triệu Lâm Tô: "Tao muốn chạm vào mày, không được sao?"
"..."
Dây buộc chiếc áo choàng màu xanh đen quấn lấy nút thắt chiếc áo choàng tắm màu vàng nhạt, yết hầu Triệu Lâm Tô nhanh chóng nhấp nhô hai lượt, nâng cái tay khác lên bám vào dây thắt trên lưng áo của Thẩm Ngôn, nhẹ nhàng kéo cậu sát lại.
Hai lồng ngực rắn chắc trẻ trung đụng chạm vào cùng một chỗ.
Thẩm Ngôn không biết chính bản thân mình hôm nay có phải đã đi quá giới hạn rồi hay không nhưng cậu không muốn dừng lại, cậu muốn tiếp tục làm đến cùng.
Nụ hôn tựa như đói khát vô cùng, cơ bắp ma sát lẫn nhau, hai bàn tay chen chúc như muốn cướp đoạt địa bàn, có phần mất khống chế, lộn xộn đánh lộn không theo một quy tắc nào.
Đêm giao thừa cách nhau một màn hình, hiện giờ khoảng cách màn hình ở giữa đã không có.
Thẩm Ngôn hôn đến độ cái lưỡi run lên vẫn không muốn dừng lại.
Kích động đến mức không thể tự kiềm chế.
Sự tiếp xúc thân mật có tương tác với nhau kiểu này kích động hơn hẳn sự tiếp xúc thân mật chỉ tới từ một phía, không hề giống với cảm nhận khi Triệu Lâm Tô đơn phương "giúp cậu dễ chịu".
Thẩm Ngôn phát hiện ra mình càng lúc càng thích sự thân mật có tương tác giữa đôi bên, cậu muốn nhìn thấy Triệu Lâm Tô cũng mất khống chế y như cậu.
Gió thổi qua làm lay động cành lá trong rừng, vang lên âm thanh xào xạc.
Thẩm Ngôn hơi thở dốc, nhịp tim trong ngực như tiếng sấm, trái tim của Triệu Lâm Tô kề sát cơ thể cậu, cũng đang đập loạn y như cậu.
Tiếng hít thở nặng nề dần nhỏ đi, Thẩm Ngôn nghiêng mặt, Triệu Lâm Tô cũng đang nghiêng mặt nhìn cậu.
Không một ai nói lời nào lại tự nhiên quấn lấy nhau, môi hôn ướt át dịu dàng chạm thêm một chút.
"Cảm giác thế nào?" Đây là câu hỏi của Triệu Lâm Tô.
"Rất tốt".
Đây là câu trả lời của Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô ôm chặt cậu, Thẩm Ngôn cũng ôm lại hắn.
"Cũng không đến nỗi đáng sợ như mày nói".
Thẩm Ngôn nói khẽ.
"..."
"Triệu Lâm Tô, mỗi khi làm việc gì mày luôn suy nghĩ rất nhiều rất chu đáo.
Tao cảm thấy đó chính là ưu điểm của mày, tao cũng rất thích mày luôn suy nghĩ đủ chuyện hộ tao".
Thẩm Ngôn nói: "Nhưng mà nếu như hai chúng ta đã quyết định ở bên cạnh nhau, nếu như chỉ có một mình mày chăm sóc cho tao, còn tao thì chỉ việc hưởng thụ thì chẳng giống yêu đương nữa rồi, tao cũng sẽ cảm thấy không thoải mái".
Thẩm Ngôn đã tự mình nghĩ thông, một mực trốn tránh chẳng có tác dụng gì.
Lần nào cậu cũng luôn như thế, chạy trốn được một nửa sau đó lại phải sử dụng dũng khí lớn hơn để đi giải quyết vấn đề.
Có đôi khi vấn đề mới lại được sinh ra trong quá trình cậu trốn tránh, thế thì chẳng bằng dứt khoát đối mặt ngay từ đầu.
"Mày lo lắng cái gì, mày sợ tao không chấp nhận được điều gì thì cứ việc nói với tao.
Hai chúng ta đã lựa chọn ở bên cạnh nhau, chứng tỏ cả hai đã quyết định cùng nhau cố gắng vượt qua tất cả những chướng ngại có thể tồn tại".
"Tao không cảm thấy tao đang thiếu nợ mày, mày cũng đừng cảm thấy tao đang uất ức.
Không phải bản thân mày ép tao trở thành gay, đây là lựa chọn của chính bản thân tao.
Tuy rằng có khả năng tao vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẳn sàng, tao đồng ý thử, mà chuyện của chúng ta cũng vốn do chính tao đề nghị thử cơ mà".
"Cho nên sau này hai chúng ta đừng cố lảng tránh bất kỳ vấn đề nào liên quan đến nhau nữa, có được không?"
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng tổng kết lại, tiện thể cổ vũ cho chính mình.
Hơi thở của Triệu Lâm Tô phả xuống gáy cậu, im lặng quá nửa ngày, hắn mới khẽ hôn lên mạch máu đang khẽ giật trên cổ Thẩm Ngôn.
Hắn thầm lặp lại câu nói sinh ra từ trong đáy lòng hắn.
Thế giới này quả thật đã quá thiên vị cho hắn.
"Ừ".
*
Kết quả ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông vẫn diễn ra trong khung cảnh 18+.
Sau khi về nhà, Thẩm Ngôn ngã nhào xuống giường, mạnh mẽ lên án ý chí yếu kém của mình.
Cậu giận dữ dùng ngón trỏ tay phải viết hai chữ "giới sắc" lên lòng bàn tay, đồng thời gửi tin nhắn cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Tao muốn giới sắc].
(*kiêng chuyện sắc dục)
[Triệu Lâm Tô:?]
[SY: Không liên quan đến mày].
[SY: Chỉ là một sự đấu tranh với chính bản thân tao, nhằm tu tâm dưỡng tính].
[Triệu Lâm Tô: Tao có thể phản đối không?]
[SY: Có thể].
[SY: Nhưng không