Ranh giới dưới cùng của con người quả nhiên luôn luôn không ngừng đổi mới.
Ngày hôm đó sau khi trở về nhà, Thẩm Ngôn mới đột ngột phát hiện chiều nay mình đã làm ra những chuyện gì với Triệu Lâm Tô.
Tất cả các hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu của cậu.
Mẹ kiếp...!Đó không phải là cậu!
Thẩm Ngôn ôm đầu lăn hai vòng trên giường.
Sau khi lăn hai vòng, cậu chợt dừng sững lại.
Tuổi trẻ dồi dào sinh lực ơi là tuổi trẻ dồi dào sinh lực.
Tại sao đã làm cả một buổi chiều mà bây giờ cậu vẫn còn tinh thần cơ chứ?!
Thẩm Ngôn mệt mỏi ôm gối đầu che mặt.
Xong rồi, chắc chắn cậu đã bị lây nhiễm, cậu đã bị Triệu Lâm Tô lây nhiễm con virus trai gay cuồng sắc dục!
Gương mặt Thẩm Ngôn dâng lên từng đợt từng đợt nóng hổi, cậu càng nhớ lại cơ thể càng có phản ứng.
Ánh mắt của Triệu Lâm Tô, tiếng nói, làn da, cơ bắp của hắn...!tất cả đều tràn ngập sức hấp dẫn đối với cậu...
Nguy rồi, hình như Triệu Lâm Tô nói đúng, cậu đã càng lúc càng gay.
Thẩm Ngôn buông gối, ngã ngửa ra giường, nghe lời số phận chấp nhận hiện thực này.
Thẩm Thận đã gần một ngày một đêm không gặp mặt em trai, vừa về đến nhà anh đã ném cặp tài liệu sang một bên, không nhịn được nỗi tò mò, hỏi thẳng em trai mình: "Em trai à, kể anh nghe đi nào, cái thân xử nam của em có còn ở đó nữa hay không?!"
Hai mắt anh sáng như bóng đèn.
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: "Còn anh thì sao? Cái thân xử nam của anh vẫn còn ở đó chứ?"
Thẩm Thận: "..."
Tại sao em trai của anh lại hỏi ra một câu hỏi tổn thương người ta đến vậy?!
Thẩm Ngôn không trả lời, Thẩm Thận chưa chịu từ bỏ ý định.
Anh nhào tới ôm Thẩm Ngôn ngửi ngửi một hồi.
Thẩm Ngôn sợ hãi anh trai mình sẽ thật sự ngửi ra thứ gì đó, tránh trái né phải: "Anh làm gì thế, đừng đùa nữa ——"
"Ồ, bạn nhỏ à, lòng có quỷ nhá".
Thẩm Thận cười hề hề, cù Thẩm Ngôn: "Mau mau khai báo sự thật ra đây".
"Không có gì mà, thật sự không có gì mà..." Thẩm Ngôn nhảy ra khỏi ngực anh trai mình: "Em thề đó, đã được chưa?"
Thẩm Thận cười khúc khích: "Ha ha ha, anh chọc em thôi mà.
Chúng ta đều là người trẻ tuổi, tư tưởng của anh cũng đâu có lạc hậu.
Chờ anh nhé, để anh hầm canh bồi bổ cho em".
Thẩm Ngôn: "..."
Thôi bỏ đi, không tranh cãi anh nữa.
Thẩm Thận trở về phòng thay áo khoác, sau đó quay vào bếp đeo tạp dề.
Anh vừa buộc tạp dề vừa kể chuyện: "À, hôm nay anh lướt vòng bạn bè một hồi, trông thấy Lâm Tô cũng thoát ế rồi".
Thẩm Ngôn ậm ừ "Vâng" một tiếng.
"Bạn gái nó chỉ tặng cho nó một hộp chocolate thôi à?"
"..."
"Chắc chắn Lâm Tô rất thích con gái nhà người ta, chỉ có một hộp chocolate đã tóm cổ được thằng bé".
"Em trai à, bạn gái của em còn có lòng hơn nhiều.
Cái khăn quàng cổ đó là do con bé tự đan hả? Em có mua gì cho người ta không thế? Đừng làm mất phong độ đàn ông đấy nha, con gái nhà người ta bỏ công bỏ sức như thế cơ mà".
Thẩm Thận thò mặt ra khỏi phòng bếp, nhướng mày nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn: "..."
Anh đừng hỏi, chỉ có một hộp chocolate đó thôi đấy.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thận còn nhất quyết muốn tận mắt ngắm nghía cái khăn quàng cổ kia một lần.
Là một người đàn ông của gia đình, Thẩm Thận tự nhận bản thân có quyền lên tiếng trong khâu nấu nướng may mặc.
Anh cầm cái khăn quàng cổ này khen không dứt được miệng, nào là khen người đan có tâm tư tỉ mỉ, tay nghề khéo léo, nhất là có lòng đến mức đan cả tên viết tắt của Thẩm Ngôn: "Làm cái này phiền lắm đấy".
Thẩm Thận dùng ánh mắt sống trong phúc mà không biết phúc nhìn sang phía em trai mình: "Em phải đối xử tốt với người ta đấy nhé".
Thẩm Ngôn: "...!Em đối xử với người ta không tệ mà".
"Vậy thì tốt rồi".
Thẩm Thận buông khăn quàng cổ xuống, xoa xoa đầu Thẩm Ngôn: "Hi vọng lúc có cơ hội em sẽ dẫn người ta về nhà để anh trai gặp gỡ một lần".
Thẩm Ngôn: "..."
Nếu cậu nói anh đã gặp người ta vô số lần rồi, liệu anh trai có nhảy dựng lên đánh cậu không?
*
Một trận mưa trôi qua, thời tiết càng lúc càng nóng nực, thời tiết ngoài trời đã không còn giống mùa xuân, có một vài hôm còn nóng ngang mùa hè.
Lúc ấy Thẩm Ngôn nói rằng chờ thời tiết ấm lên thật ra cũng chỉ là lời nói lúc bị hơi nước nóng ấm trong phòng tắm hun cho choáng váng, là lời thuận miệng nói bừa để kéo dài.
Cậu vẫn sợ đau mông, cậu nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được cách cho cái gì đó của Triệu Lâm Tô vào trong cái gì đó của cậu.
Không hề xứng đôi một chút nào!
Nếu như cái đó của Triệu Lâm Tô chỉ có phẩm chất của một ngón tay, cậu vẫn còn cảm thấy hai bên có thể thương lượng.
Cậu ẩn ý nói ra lo lắng của mình với Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô tỏ vẻ đồng tình.
"Thế thì thử ngón tay nhé?"
"..."
Cái gì gọi là nhấc tảng đá đập vào chân mình?!
"Thật sự phải đâm hả?" Thẩm Ngôn tươi cười rực rỡ, vẻ mặt bày tỏ chúng ta có thể thương lượng thêm được không.
Triệu Lâm Tô đáp lời: "Tao nhớ ngày đó có người nào vô cùng hào phóng cởi quần đòi hiến thân".
Hắn nhướng mày, "Dũng khí của mày lúc ấy đã chạy đi đâu rồi?"
Thẩm Ngôn: Bị cái cơ bắp khổng lồ của mày đánh bại đó, cảm ơn.
Cằm tựa lên trên mặt bàn, Thẩm Ngôn cố cãi: "Đánh một tiếng trống, tinh thần phấn chấn, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn*.
Tại sao ngay lúc ấy mày không biết nắm chắc cơ hội?"
(*)一鼓作气, 再而衰, 三而竭: Ý nghĩa: nhân lúc hăng hái nên làm cho xong việc.
Triệu Lâm Tô khẽ lắc đầu: "Miệng lưỡi đàn ông quả nhiên chỉ biết lừa gạt".
Thẩm Ngôn mím môi: "Cục cưng à".
Triệu Lâm Tô: "..."
Lòng bàn tay Triệu Lâm Tô dính sương lạnh trên lon coca, bàn tay hơi ướt.
Hắn nhẹ nhàng búng tay, giọt nước bắn lên mặt Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại, híp mắt cười cười.
Gần đây Thẩm Ngôn phát hiện ra một nhược điểm lớn của Triệu Lâm Tô.
Chỉ cần cậu nói ra mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt buồn nôn, Triệu Lâm Tô sẽ không thể chống đỡ nổi.
Nguyên nhân sự việc bắt đầu từ lần Triệu Lâm Tô gọi cậu là "cục cưng", sau đó thỉnh thoảng hắn sẽ lại cố ý dùng lời lẽ sến súa kiểu này đến đùa giỡn cậu, đây rõ ràng là một trò đùa dai chứ còn gì? Thẩm Ngôn không thể nhịn được nữa, cầm vũ khí nổi dậy, một ngày nọ cũng dùng tiếng "cục cưng" gọi hắn, biểu cảm của Triệu Lâm Tô khi đó cực kỳ khó tả.
Dù sao thì hiện giờ Thẩm Ngôn cũng học được rồi.
Đánh không lại thì ta liền gia nhập!
Thẩm Ngôn cũng không định kéo dài quá lâu.
Cậu đang lén lút bí mật học hỏi thêm.
Cậu đã xem qua phim của thế giới hiện thực!
Tâm lý không hề suy sụp!
Cho nên chỉ cần chờ thêm chút nữa, chờ cậu xây dựng tâm lý đàng hoàng, hai người họ có thể thử xem.
Thẩm Ngôn khẽ đá chân Triệu Lâm Tô ở dưới gầm bàn: "Anh tao đi công tác rồi".
Triệu Lâm Tô nghiêng nghiêng mặt sang, lần nữa nở nụ cười đầy ẩn ý: "Cho nên?"
Thẩm Ngôn: "Đừng giả vờ nữa".
Triệu Lâm Tô cười một tiếng, ngón tay khẽ vuốt chóp mũi, ánh mắt liếc sang mang theo chút nhiệt độ Thẩm Ngôn hiểu rõ ý nghĩa: "Vậy tối nay đừng về nhà".
Thẩm Ngôn cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Đợi khi lên xe, lúc Thẩm Ngôn thắt dây an toàn, Triệu Lâm Tô ghé vào gần cậu, nói: "Ngôn Ngôn, tao phát hiện ra một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Hình như lần nào mày cũng chủ động trêu chọc trước..." Triệu Lâm Tô thấp giọng: "Sau đó người thẹn thùng lại cũng là mày, cái này trong game gọi là gì nhỉ?" Ánh mắt Triệu Lâm Tô trêu ghẹo: "Đã gà còn thích chơi lớn?"
Thẩm Ngôn: "..."
Không ngờ có một ngày cụm từ này sẽ được sử dụng trên người của cậu, nhưng mà Thẩm Ngôn hoàn toàn không có lời nào để cãi lại được.
Cậu liếc nhìn đỉnh đầu Triệu Lâm Tô, hàng chữ trên đó vẫn rất ổn định, dù sao hiện giờ nó vẫn luôn ở trong tình trạng cực kỳ khủng bố.
Có thể do hai người bọn họ còn cách cánh cửa một bước chân, cho nên Triệu Lâm Tô vẫn một mực không được thỏa mãn.
Thẩm Ngôn kéo dây an toàn lại, quyết tâm, đưa ra lời chắc chắn: "Trước sinh nhật của tao, nhất định —— ừm ——"
Triệu Lâm Tô nhìn chằm chằm cậu một lát, sau đó hắn bật cười, hôn lên má Thẩm Ngôn: "Đùa mày thôi, mày muốn lúc nào thì lúc đó, tao đã nói chúng ta cứ từ từ mà, tao chờ được".
Thẩm Ngôn lại lườm hắn, trong lòng thầm nhủ, chỉ giỏi nói lời dễ nghe ngoài miệng.
Thế nhưng Triệu Lâm Tô có thể nhẫn nhịn, "trong ngoài khác biệt" như thế cũng bởi vì hắn thích cậu...
Thẩm Ngôn không treo nhiều lời ngoài miệng, bởi vì nói nhiều rồi cũng vô dụng, đến lúc đó cậu chọn một ngày hoàng đạo thẳng thắn dọa chết Triệu Lâm Tô luôn đi.
"Tối nay muốn ăn gì? Trong nhà không còn thức ăn, cùng đi siêu thị nhé?"
Triệu Lâm Tô nhìn vẻ mặt của Thẩm Ngôn liền đoán được nhất định cậu đang suy nghĩ lung tung.
"Thế nào cũng được", Thẩm Ngôn thuận miệng đáp, lại lập tức sửa lời: "Gà ba chén, tao muốn ăn gà ba chén.
Lần trước mày nấu món đó cực kỳ ngon".
"Được".
"Còn gì nữa không?"
"Muốn ăn ít đồ ngọt".
"Bánh quế hoa bách hợp?"
"Mẹ nó, tao đang muốn ăn cái này đấy".
"..."
(*) Bánh quế hoa: một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột nếp, mật quế hoa, kỷ tử và đường phèn, vị thanh mát, hương thơm ngọt và mềm mại.
Bách hợp: chỉ phần củ của cây bách hợp.
Hai người một đường nói nói cười cười cùng đi vào trong siêu thị mua sắm.
Bản thân Thẩm Ngôn rất thích đi siêu thị, cậu đi dạo siêu thị không theo bất cứ kế hoạch gì, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mua.
Triệu Lâm Tô lại là người hoàn toàn trái ngược với cậu, vừa bước vào siêu thị đã lập kế hoạch tuyến đường cần phải đi, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành việc mua đồ sau đó liền rời khỏi.
Thẩm Ngôn đánh giá: "Mày không phải đang đi siêu thị, mày đây là đang đi nhập hàng".
"Không sai, từ ngữ rất nghệ thuật".
Triệu Lâm Tô chậm rãi đẩy xe bước đi, Thẩm Ngôn hết ngó đông lại ngó tây.
Lúc nhìn thấy đám Coca bọc chung một chỗ đang giảm giá, cậu vội vàng nâng lên một xách: "Cái này?"
Triệu Lâm Tô gật đầu.
"Hai chúng ta không vội, cứ đi một vòng xem xét đi.
Đi dạo một vòng, có khi lại mua được một vài món đồ tốt mà mình không nghĩ ra được".
Thẩm Ngôn nói xong lại đi đến kệ đặt đồ ăn vặt.
Triệu Lâm Tô đẩy xe đi theo.
Thẩm Ngôn cúi người xuống một kệ đồ, cầm một gói bánh bích quy huơ huơ về phía Triệu Lâm Tô: "Mày khá thích ăn cái bánh này nhỉ,