Rất lâu, Thẩm Ngôn không lên tiếng nói gì, Triệu Lâm Tô cũng không nói gì.
Đã vào chạng vạng tối, hai người họ đứng trong một góc khuất, ánh sáng trong căn phòng hơi tối tăm.
Thẩm Ngôn ngửa đầu, nhìn đôi mắt chớp sáng của Triệu Lâm Tô, lồng ngực giống như bị búa đập mạnh.
Cho tới ngày hôm nay cậu luôn cảm thấy Triệu Lâm Tô có sẵn kế hoạch sắp xếp cho mối quan hệ giữa hai ngươi họ, hắn từng bước từng bước thành thạo tiến lên.
Nào ngờ đâu tất cả những thứ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, hắn đã thích cậu tựa như hơi thở của hắn...
Lồng ngực rất khó chịu, trong mắt dâng lên chút chua xót.
Thẩm Ngôn tựa trán mình vào trán Triệu Lâm Tô.
Trán của Triệu Lâm Tô hơi nóng, có lẽ do cảm xúc của hắn quá kích động.
"Tao lại làm sai rồi hả?" Triệu Lâm Tô khẽ hỏi.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng hít vào thở ra, vẫn không lên tiếng.
"Tình cảm của tao tâm tình của tao vốn nên để chính tao tự chịu trách nhiệm".
Giọng nói của hắn thản nhiên, có lẽ hắn đã tỉnh táo lại, lý trí của hắn đã được kéo quay trở về.
Hắn xin lỗi Thẩm Ngôn thêm một lần nữa: "Xin lỗi, tao không nên gây áp lực cho mày.
Vốn là tao thích mày, tao đang theo đuổi mày.
Mày đã làm rất tốt rồi, do bản thân tao quá nóng nảy.
Xin lỗi, tao đã hứa sẽ chậm rãi tiến lên, là do hôm nay tao quá thất thố".
Triệu Lâm Tô khẽ cọ trán Thẩm Ngôn: "Tha thứ cho tao một lần nhé, có được không?"
Lời hắn nói ra hơi hỗn loạn, lại nói lên cái lời khách khí đã lâu không nói ra, giống như đang cố ý trêu chọc Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn muốn cười, khóe miệng đã nhếch lên nhưng mắt không giữ được niềm chua xót.
Cánh tay cậu ôm cổ Triệu Lâm Tô, di chuyển gương mặt của mình đặt cằm lên vai hắn.
"Thích tao không?" Thẩm Ngôn khẽ hỏi.
"..."
"Trả lời đi", Thẩm Ngôn vỗ xuống lưng Triệu Lâm Tô: "Không phải ban nãy mày đã nói rất nhiều đó sao?"
"Thích".
"Thích đến muốn chết đi, đúng không?"
Thẩm Ngôn truy hỏi không chịu buông tha, nghe qua có chút vì được yêu thương chiều chuộng mà sinh kiêu ngạo tùy tiện.
Cánh tay Triệu Lâm Tô siết rất chặt, giọng điệu nặng nề, lặp đi lặp lại từng chữ.
"Thích đến muốn chết đi".
Bình thường nếu Thẩm Ngôn nghe được lời nói như thế này, khẳng định cậu sẽ mắng hắn thật buồn nôn.
Nhưng hôm nay khi cậu nghe được trong lòng lại khó chịu, muốn khóc.
"Có thể nói dễ nghe hơn một chút không?" Thẩm Ngôn nhẹ nhàng hỏi hắn: "Nói cụ thể xem mày thích tao nhiều thế nào, tao rất thích nghe".
Triệu Lâm Tô cười cười.
Hai người không nhìn thấy mặt nhau, tiếng cười này của Triệu Lâm Tô cũng có vẻ rất thoải mái.
"Lúc còn đi học, ý tao là thời học cấp 3 ấy, thời tiết rất nóng, khi quạt trần trong phòng học đang quay, mày có biết tao đã suy nghĩ gì không?"
"Nghĩ gì?"
"Lúc ấy tao đã suy nghĩ", Triệu Lâm Tô dừng một chút, hơi nghiêng đầu sang.
Gò má nong nóng của hắn dán lên má Thẩm Ngôn, "Tao nghĩ không biết cái quạt trần kia có thể rơi xuống hay không, nếu như nó rơi xuống, vậy thì tao sẽ nhào tới liều mạng đẩy mày ra..."
Thẩm Ngôn cười cười: "Vĩ đại thế cơ à?"
"Không, ý nghĩ này chẳng hề vĩ đại, nó là sự ích kỷ của tao".
Triệu Lâm Tô cũng cười: "Tao ích kỉ hy vọng ông trời sẽ cho tao một cơ hội chứng minh bản thân thích mày đến nhường nào."
Thẩm Ngôn cúi đầu, dán đôi mắt nóng bừng lên vai của Triệu Lâm Tô.
Cậu tự thầm thì trong lòng mình: ông trời đã làm điều đó.
Chờ thêm một lát, Thẩm Ngôn ngước mắt lên, một lần nữa nhìn vào Triệu Lâm Tô.
Hai mắt cậu ửng đỏ, Triệu Lâm Tô ngẩn người.
Hắn vươn tay sờ lên mặt cậu, giữa hàng lông mày mơ hồ hiện ra chút hối hận.
"Triệu Lâm Tô", vì muốn để đề nghị của mình có vẻ nghiêm túc hơn, Thẩm Ngôn cố gắng mở to hai mắt: "Chúng ta làm đi".
"..."
Nét mặt của Triệu Lâm Tô hoàn toàn không giống với suy đoán trong lòng Thẩm Ngôn, biểu cảm của hắn bình tĩnh đến mức không hề xuất hiện dao động.
Hắn vô thức mở miệng nhấn phanh dừng lại hành động giữa hai người.
"Là vì tao mở miệng nói ra những lời kia khiến cho mày cảm động, hay đã khiến cho mày áy náy rồi? Thẩm Ngôn, tao nói rồi, tao thích mày là cảm xúc của mình tao, mày không cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này".
Thẩm Ngôn mím môi, Triệu Lâm Tô hiểu cậu quá rõ ràng, bất cứ một chút dao động cảm xúc nào của cậu cũng khó mà giấu giếm được mắt nhìn của hắn.
"Đúng, mày nói không sai, tao cảm động, cũng hơi áy náy.
Chỉ cần tao vừa nghĩ đến chuyện một mình mày ở đó lén lút thích tao thật nhiều năm, tao liền cảm thấy rất đau lòng, rất khó chịu, muốn khóc.
Nhưng vậy thì thế nào? Mày cảm thấy động cơ của hành vi này không thuần khiết, tao sẽ không thích như vậy? Không đúng đâu, Triệu Lâm Tô, phán đoán của mày không đúng, chẳng lẽ cả thế giới này chỉ có một mình mày thích tao? Tại sao tao không đau lòng cho người khác, chỉ đau lòng cho một mình mày?"
Bàn tay Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng chạm lên má Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cảm nhận được lòng bàn tay hắn hơi run rẩy.
"Bây giờ mày đang quá xúc động", giọng nói Triệu Lâm Tô hơi chập trùng, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Ngôn, con ngươi đen nhánh phủ sương mù mịt, giống như bầu trời sắp mưa: "Sau này mày sẽ hối hận".
Trái tim Thẩm Ngôn cũng khẽ run lên.
Cho tới tận bây giờ rốt cuộc cậu đang sợ thứ gì? Thật sự cậu chỉ sợ đau sao? Hay là cậu cũng sợ bản thân mình sẽ hối hận như lời Triệu Lâm Tô nói, sợ cất bước này ra cậu sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa?
Cậu không biết, có lẽ cậu sợ tất cả.
Dù sao cậu cũng là người thuộc trường phái hành động theo cảm xúc, xúc động nhất thời thì thế nào? Hối hận thì đã sao?
Chỉ cần được hạnh phúc trong thời điểm hiện tại là được rồi.
Cậu muốn đi theo trái tim mình, đúng sai không còn quan trọng.
"Chuyện này để sau đi", Thẩm Ngôn cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Lâm Tô.
"Mày có trách nhiệm với chính mày, tao cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân tao.
Triệu Lâm Tô, tao biết mày luôn thích lập kế hoạch hết sức cẩn thận, thế nhưng chuyện tình cảm không thể nào biết trước được kết quả.
Hiện giờ tao đang muốn làm".
Đôi mắt Thẩm Ngôn đầy nhiệt tình: "Cứ để chúng ta cùng xúc động một lần này, được không?"
Triệu Lâm Tô nhìn cậu, ở trong góc khuất u ám, Thẩm Ngôn thật sự quá sáng ngời, sáng tới mức chói lòa mắt, đâm vào hai mắt Triệu Lâm Tô, làm cho hắn vừa đau đớn lại không nỡ nhìn cậu ít đi một chút.
Triệu Lâm Tô cúi đầu xuống, không thể khống chế nổi bản thân, nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Ngôn.
Hắn hôn quá mềm quá nhẹ, giống như một cơn gió thoảng qua.
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại khi hắn hôn đến, hắn rời khỏi cậu lại mở mắt ra.
Cậu nhìn thấy hai mắt Triệu Lâm Tô, sáng trong ướt át như mới được nước rửa sạch trong khoảng thời gian cậu không chú ý.
"Thẩm Ngôn", Triệu Lâm Tô khẽ vuốt ve má cậu: "Tao yêu mày".
Trong đầu Thẩm Ngôn như vừa thầm lặng vang lên một tiếng sấm sét.
Sấm rền cuồn cuộn, không biết đã ấp ủ được bao lâu, nó trốn trong những đám mây đen trùng trùng cuộn cuộn không dám lộ đầu, đột nhiên vang lên âm thanh khiến lòng người run rẩy.
"Tao yêu mày".
Ngay từ ban đầu hắn đã muốn nói như vậy, nhưng hắn không dám, hắn sợ tình yêu sẽ bắt cóc người ta, khiến người ta đồng tình và thương hại cho mình.
Bàn tay Triệu Lâm Tô nâng mặt Thẩm Ngôn, hắn chăm chú nhìn cậu: "Tao yêu mày".
Tiếng nói của hắn rất nhẹ, giọng điệu cũng rất mềm mại, cứ như sợ ba chữ đó sẽ bị ném thẳng xuống đất, vụn vỡ mà không ai đỡ lại.
Thẩm Ngôn hơi há miệng ra, có lẽ cậu đang muốn đáp lời, cũng có lẽ do cậu không biết mình nên đáp lời như thế nào.
Triệu Lâm Tô hôn lên môi cậu, một giây cũng không chịu tách rời, giống như sau khi tách ra hai người bọn họ sẽ không còn là bản thân hoàn chỉnh.
Cánh cửa phòng ngủ bị đá văng, Thẩm Ngôn tựa lưng trên tường, bị Triệu Lâm Tô điên cuồng hôn môi như muốn nuốt chửng.
Triệu Lâm Tô dừng lại trong thoáng chốc, nhìn cậu thật sâu.
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, ánh sáng trong con mắt chợt sáng chợt tắt, mang theo một chút do dự, còn lại là lòng quyết tâm tràn ngập.
Cậu dùng ánh mắt này đáp lời Triệu Lâm Tô,
Hãy để chúng ta bốc đồng một lần này, được chứ?
Triệu Lâm Tô hơi nghiêng mặt, lần nữa dịu dàng hôn cậu.
Thẩm Ngôn khẽ nhắm mắt lại, ngón tay cắm sâu vào mái tóc ngắn lộn xộn sau đầu của Triệu Lâm Tô, hàng mi khẽ rung rung theo nụ hôn ướt át của họ.
Trên bức tường phía sau có treo bộ đồ bóng rổ kèm chữ ký, trên mặt tường dán rất nhiều ảnh, từng tấm từng tấm đều tràn đầy kỷ niệm.
Có hai cậu nhóc con, một cậu bé mang theo gương mặt tươi cười xán lạn, giơ ngón tay dính đầy kem ra về phía một cậu bé có biểu cảm vừa ngầu lòi vừa kiêu ngạo.
Chiếc mũ sinh nhật trên đầu cậu bé bị giữ chặt đến biến hình, gò má bị ngón tay cậu bé kia chọc lên.
Sau đó hai cậu nhóc con biến thành thiếu niên, cùng nhau đứng bên bờ biển giơ tay về phía ống kính, một người giơ hai ngón tay, một người lạnh mặt trêu đùa giơ tay hướng xuống dưới.
Sau đó nữa, hai người họ biến thành hai cậu trai trưởng thành, mỗi người ôm một bó hoa, chúc mừng cả hai đã đề tên bảng vàng, lại tiếp tục cùng tiến vào một trường đại học, tiếp tục làm những người bạn thân thiết gắn bó bên nhau.
Ảnh chụp dán đầy tường, những năm tháng đã đi qua, nhiều ngày ngày đêm đêm như vậy, hắn vẫn chưa từng tiết lộ một chút cảm xúc không bình thường của bản thân.
Hắn giấu chúng trong những năm tháng dịu dàng đầy u ám, cô độc chờ đợi trong mảnh vỡ của thời gian, chờ đợi ông trời cho mình cơ hội.
Chỉ cần Thẩm Ngôn quay đầu lại liếc mắt một cái, hắn liền chấp nhận tự mình vượt qua tất cả khoảng cách giữa hai người họ.
Nhưng đợi đến khi ông trời thật sự cho cơ hội, hắn lại bắt đầu chần chờ sợ hãi.
Hắn sợ mình sẽ dẫn Thẩm Ngôn đi sai đường, sợ tình yêu của hắn không phải thứ cậu muốn, sợ cậu sẽ hối hận...!Thật ra bản thân hắn không hề thành thạo như những gì hắn thể hiện, hắn không sợ tình yêu của bản thân không có được kết cục tốt đẹp, hắn chỉ sợ tình yêu của mình sẽ làm tổn thương Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô khẽ hôn lên hàng mi Thẩm Ngôn, rung động nhỏ bé kia lại tạo thành cơn lốc chấn động trong lòng hắn.
Hắn có quá nhiều điều kiêng kị, Thẩm Ngôn lại giơ tay lôi hắn ra khỏi vỏ ốc hắn chật vật xây dựng.
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, đôi môi chạm vào phía trước.
Cậu chạm trúng gò má của Triệu Lâm Tô, ấm áp lại có chút ẩm ướt.
Trong thoáng chốc ngã xuống, Thẩm Ngôn tựa như đã xuyên qua thời không.
Thời gian trở nên mơ hồ, cậu sắp không phân biệt được rốt cuộc đây là lúc nào, phải chăng cậu đã trở lại thời niên thiếu.
Ngón cái nhẹ nhàng chạm lên gò má Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn nằm mơ cũng không nghĩ tới một ngày mối quan hệ của hai người họ sẽ phát triển đi tới tận đây.
Triệu Lâm Tô sẽ dùng ánh mắt như thế này nhìn cậu.
Trái tim đập rất nhanh, cậu hơi sợ hãi, cũng có một chút chờ mong.
Triệu Lâm Tô nghiêng mặt hôn ngón tay cậu, môi hắn mềm mại mà ấm áp, nhẹ nhàng hôn xuôi xuống theo vân da trên lòng bàn tay cậu, xúc giác hơi ngứa khiến Thẩm Ngôn không tự chủ được khẽ nhắm mắt lại.
Khi áo phông bị vén lên, Thẩm Ngôn mới hoảng hốt nhớ ra chiếc áo phông này là áo của Triệu Lâm Tô.
Cậu chậm chạp cảm nhận được nỗi xấu hổ đang ùa lên.
Gương mặt nóng hổi.
Cơ thể cũng nóng hổi.
Đôi môi Triệu Lâm Tô cũng thế.
Hắn hôn đến nơi nào, nơi đó như bị in lên một dấu ấn mờ nhạt.
Nhắm mắt lại không nhìn thấy xung quanh, trái tim càng lúc càng đập nhanh.
Thẩm Ngôn mở mắt ra, mái tóc đen của Triệu Lâm Tô đập vào mắt, cậu kiềm lòng chẳng đặng mà đặt tay lên, lông mày khẽ cau lại, hơi khó kiềm chế.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu còn hơi kỳ quái, chỗ đó của đàn ông con trai có gì mà phải hôn đến nửa ngày.
Nhưng khi bản thân được dịu dàng hôn liếm như vậy, phản ứng...!rất mãnh liệt...
Không biết vô tình hay cố ý, hàm răng của Triệu Lâm Tô khẽ xẹt qua.
Một chút đau đớn, kích thích tê dại to lớn.
Cơ thể vô thức ưỡn lên, ngón tay tóm chặt tóc của hắn, Thẩm Ngôn muốn nhịn không phát ra âm thanh nhưng lại nghĩ có vẻ chuyện này không cần thiết, chuyện này đâu có gì đáng phải xấu hổ.
Thế là cậu hé miệng, trong cổ họng tràn ra chút động tĩnh.
Một chút tiếng động đó đã khiến Triệu Lâm Tô ngẩng mặt lên.
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Ngôn đỏ bừng, ngũ quan đẹp đẽ biểu lộ sự thoải mái, mang theo chút say mê.
Hàng mi nửa đóng nửa mở, để lộ chút ánh sáng trong mắt, khóe miệng cong cong.
Khi thấy Triệu Lâm Tô nhìn mình, cậu còn mơ mơ hồ hồ cười cười, là một dáng vẻ ngầm đồng ý cổ vũ.
Máu trong cơ thể hầu như dồn về hết một chỗ.
Hoàn toàn không có sự chuẩn bị, không có kế hoạch.
Thời gian địa điểm thời cơ tất cả đều không thích hợp.
Chỉ là muốn, tâm tình thúc giục thân thể, vô cùng vội vã muốn ở bên cạnh nhau, vậy là hết thảy đều đã thích hợp.
Thẩm Ngôn ngửa mặt lên trần nhà, đôi môi hơi hé mở.
Ngón tay Triệu Lâm Tô thật dài.
Khớp xương lồi lên rõ ràng, từng tấc từng tấc như muốn chui vào trong linh hồn của cậu.
Thẩm Ngôn hơi nhúc nhích cơ thể, cậu không tự chủ được, muốn cắn lên khớp ngón trỏ của mình, thế nhưng đôi môi của Triệu Lâm Tô đã nhanh hơn cậu một bước.
Thẩm Ngôn ôm lấy hắn, nương theo tiết tấu của hắn hôn đáp lại.
Cậu không nhịn được muốn bật khóc, bởi vì lạ lẫm, bởi vì cậu không thể kiểm soát được sự hoảng loạn trong lòng mình.
Bàn tay còn lại của Triệu Lâm Tô trấn an cậu.
Thẩm Ngôn chỉ cảm thấy cả cơ thể của mình đã thất thủ, cánh tay càng ôm chặt Triệu Lâm Tô hơn.
Cậu muốn dừng lại nhưng lại cũng không muốn dừng lại.
Giống như bước vào trong một trò chơi mới lạ, cậu hơi sợ hãi phía trước mình sẽ có cạm bẫy nhưng bản thân lại ham muốn kích thích mới mẻ, hơn nữa cậu cũng thật sự luyến tiếc người bạn cùng chơi này.
Triệu Lâm Tô.
Cậu mơ hồ lên tiếng gọi hắn.
Triệu Lâm Tô dừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn cậu thật sâu, giống như nếu ngay bây giờ cậu đổi ý, hắn có thể chấp nhận dừng chân mà không hề có chút chướng ngại nào.
Dưới ánh mắt Triệu Lâm Tô, thần kinh đang căng cứng của Thẩm Ngôn dần dần thả lỏng.
Cậu ngửa đầu hôn lên môi hắn, ánh mắt dịu dàng của hắn bao trùm lấy cậu.
Ngôn Ngôn, đừng sợ, cứ giao cho tao.
Thẩm Ngôn khẽ nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên, biểu lộ sự tin tưởng không hề đề phòng.
Cho dù là bạn tốt hay người yêu.
Giữa hai người họ luôn tồn tại một sự tín nhiệm có thể hoàn toàn gửi gắm bản thân mình cho nhau.
Triệu Lâm Tô là người luôn luôn rất giỏi chịu đựng, nhẫn nại kiên trì đã khắc sâu vào xương cốt của hắn.
Hắn có thể dùng hết cả bản thân mình đem ra lấy lòng Thẩm Ngôn, chờ cậu hoàn toàn thả lỏng mới chậm rãi thăm dò thử nghiệm.
Nhẹ nhàng chạm một cái, Thẩm Ngôn liền muốn phát ra âm thanh.
Rõ ràng là một chàng trai cao lớn mạnh khỏe như vậy mà trong thời điểm này lại lộ ra cảm giác yếu đuối khác hẳn bình thường.
Làn da được nhuộm lên một màu hồng đẹp mắt.
Triệu Lâm Tô hôn lên mắt cá chân từng bị thương của cậu, vết thương đó đã khỏi rất lâu, nhưng khi bờ môi Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng chạm một cái, vết thương cũ của cậu như tái phát cơn đau, cơ bắp trên chân run rẩy không thể khống chế được.
Triệu Lâm Tô rất chậm rất chậm, chậm đến nỗi Thẩm Ngôn cũng sắp không thể chịu được được quá trình giằng co này.
Quá trình diễn ra quá rõ ràng, Thẩm Ngôn nhắm chặt hai mắt, cho dù cậu không nhìn được nhưng não bộ vẫn trung thành cụ thể hóa hình ảnh phản hồi vào trong ý thức của cậu.
Cậu đang làm với Triệu Lâm Tô.
Làm thật sự, không phải một trò đùa, cũng không chỉ tiếp xúc ở bên ngoài ranh giới.
Họ đã thực sự ở bên cạnh nhau.
Cả cơ thể run rẩy, trên da nổi lên từng hạt tròn nho nhỏ, không khí lướt ngang qua cũng khiến cậu phát run.
Thẩm Ngôn vẫn mở mắt ra.
Liếc mắt một cái lại nhắm mắt lại.
Thật đáng sợ.
Thế mà lại hoàn toàn có thể...
Thẩm Ngôn cắn môi, một giây sau Triệu Lâm Tô liền cúi người hôn cậu.
Hắn bảo cậu không được cắn môi, nếu cậu khó chịu thì có thể cắn hắn.
Thực tế thì không hẳn là khó chịu.
Triệu Lâm Tô không lừa cậu, hắn dịu dàng đến mức cậu muốn phát điên, đau đớn khó nhịn trong dự đoán nhanh chóng bị niềm vui xa lạ lật đổ.
Trong đầu không còn chỗ trống để suy nghĩ, tất cả không gian tư duy đều đã bị chiếm đoạt lấp đầy.
Thẩm Ngôn nghe được âm thanh nhấp nhô theo tiết tấu phát ra từ cổ họng mình.
Giống như tiếng khóc lại giống như tiếng hừ.
Yết hầu bị nhẹ nhàng ngậm lại, Thẩm Ngôn không chịu nổi hé mở đôi môi, hơi thở hít vào phun ra đều nóng rẫy.
Âm thanh thật lớn.
Giống như năm đó cậu ra biển với Triệu Lâm Tô, bọt nước vỗ lên bờ, những con sóng bạc đầu ồ ạt, đợt sóng này lại cao hơn đợt sóng trước, đợt sóng này lại gần hơn đợt sóng trước, cậu hò hét trốn đi, Triệu Lâm Tô tươi cười nhìn cậu bị sóng biển tạt ướt cả người.
Ngón tay tóm lấy thật chặt, đầu óc trống rỗng, Thẩm Ngôn thở hổn hển, đôi môi bị chặn kín.
Bàn tay cậu chậm rãi buông lỏng ra, sau đó vô thức ôm lấy cổ Triệu Lâm Tô.
Nụ hôn lúc này hình như còn thoải mái hơn so với bình thường, dư vị dài đằng đẵng.
Thẩm Ngôn mở hờ con mắt, cậu trông thấy được hàng mi ngắn ngủn dày đặc của Triệu Lâm Tô, trên đó còn dính một chút mồ hôi