Thẩm Ngôn đang thu dọn hành lý ở trong nhà.
Ngày mùng một tháng năm anh trai cậu vẫn bận rộn với công việc, anh tự giễu bản thân rằng, anh đang thể hiện sự yêu quý với ngày Quốc tế Lao động, chăm chỉ lao động gấp đôi thường ngày.
"Em và Lâm Tô tự lái xe đi du lịch?"
Thẩm Thận tò mò hỏi: "Ngày nghỉ mà em không đi chơi với bạn gái sao?"
"..."
Thẩm Ngôn nhét tất vào trong ngăn kéo nhỏ, trả lời qua loa: "Tình yêu phải có khoảng cách mới trở nên đẹp đẽ".
"Lâm Tô cũng không đi chơi với bạn gái?" Thẩm Thận hỏi: "Lần trước anh thấy nó thổ lộ với người ta trên vòng bạn bè nóng bỏng lắm cơ mà".
Thẩm Ngôn im lặng tiếp tục thu dọn hành lý.
Thẩm Thận tự vuốt cằm mình, đột nhiên vỗ tay, hưng phấn phán: "Anh biết rồi!"
Thẩm Ngôn ngẩng phắt mặt lên, ánh mắt mơ hồ mang theo căng thẳng.
"Bốn đứa các em hẹn hò đôi, đúng không?"
Thẩm Ngôn: "..."
"Ha ha, bị anh đoán trúng rồi!" Thẩm Thận vui vẻ nhào tới lắc lư bả vai Thẩm Ngôn, "Còn định giấu giếm anh sao? Hứ, anh trai em đã nói rồi, anh của em hết sức sáng suốt, em cứ nói thẳng với anh đi cho rồi.
Anh trai em chính là người có kinh nghiệm tình trường phong phú, em nghĩ mình có thể lừa được anh sao ——"
Thẩm Ngôn bị anh trai lắc lư trái phải, dở khóc dở cười.
Chẳng trách bậc thầy yêu đương như anh trai cậu lại có thể độc thân tới hơn ba mươi năm.
Để tới sinh nhật đi, Thẩm Ngôn thầm tự cho mình một kỳ hạn, đến ngày sinh nhật cậu sẽ nói rõ với anh trai cậu.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Ngôn hưng phấn khó nhịn, giống như đêm trước khi đi du xuân đầu tiên thời còn đi học, cậu trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, muốn nhắn tin với Triệu Lâm Tô.
Thế nhưng cậu lại cảm thấy nếu như hai người họ cùng nhau trò chuyện vậy thì càng đừng nhắc tới chuyện đi ngủ tiếp nữa.
Chắc chắn bây giờ Triệu Lâm Tô cũng chưa thể ngủ được.
Thẩm Ngôn nghĩ tới chuyện Triệu Lâm Tô cũng trằn trọc như mình, khóe miệng hơi cong lên, cơn buồn ngủ chậm rãi tìm tới.
*
"Đi đường cẩn thận đấy", Thẩm Thận dặn dò mãi không xong: "Cái bằng lái của em vốn chỉ để trang trí thôi, Lâm Tô lái xe không tồi, em đừng cậy mạnh khoe mẽ mà tranh giành với nó".
Thẩm Ngôn ăn đồ ăn sáng, bất đắc dĩ đáp: "Em biết rồi".
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc người tích cực bắt cậu đi thi bằng lái xe chính là anh trai cậu, thi bằng lái xong xuôi người kiên quyết không cho cậu lái xe ra đường cũng là anh trai cậu.
Có lẽ trong mắt của anh trai cậu vẫn luôn là một đứa trẻ.
Tuy rằng hôm nay Thẩm Ngôn đã sớm báo cáo với anh rằng mình chuẩn bị đi du lịch, thế nhưng cậu vẫn chờ anh đi làm theo thói quen rồi mới gửi tin nhắn tới cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Tao ra khỏi nhà rồi].
[Triệu Lâm Tô: Hành lý nhiều không? Tao vào đón].
[SY: Không nhiều, mày cứ chờ ngoài đó đi].
Thẩm Ngôn cõng một chiếc balo leo núi khổng lồ.
Cậu tằng tằng chạy ra, balo đè lên người vượt qua cả đỉnh đầu của cậu.
Triệu Lâm Tô vừa trông thấy liền lập tức xuống khỏi xe, vừa cười vừa đi tới đỡ túi: "Vác cái balo to thế cơ à?"
"Nhiều đồ đạc lắm", Thẩm Ngôn tươi cười đáp lại.
Cậu phấn khởi vô cùng, mặt mày hớn hở y hệt một cậu bé con.
Triệu Lâm Tô nhìn cậu, lại như nhìn thấy được dáng vẻ năm đó hai người họ cùng đi du xuân với nhau.
Thẩm Ngôn bỏ balo xuống, không muốn giao nó vào tay Triệu Lâm Tô.
Cậu ném thẳng balo vào hàng ghế phía sau, hỏi: "Mày mang theo cái gì thế?"
"Để trong cốp xe".
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, lên xe, "Không phải mày chỉ mang đi một cái vali đấy chứ?"
"Không phải".
Thẩm Ngôn tò mò: "Tao nhìn xem".
Cốp xe được mở ra, bên trong bị nhồi nhét tràn đầy không còn một khe hở.
Tất cả các loại thùng hộp được sắp xếp chỉnh tề.
Thẩm Ngôn trợn to hai mắt: "Mày dọn nhà đấy hả?"
Triệu Lâm Tô cười cười, đóng cốp xe phía sau lại.
Hắn kéo tay Thẩm Ngôn: "Đi thôi nào".
Thành phố lúc 9 giờ sáng chính là thời điểm người người thức tỉnh không khí nóng lên, xe cộ trên đường như mắc cửi.
Hai người bọn họ đi theo phương hướng ra khỏi thành phố, mà phần lớn những người muốn ra khỏi thành phố đã bắt đầu hành trình từ ngày hôm qua thế nên hôm nay tuyến đường ra khỏi thành phố không có quá nhiều xe.
Ngược lại, ở bên phía đối diện, tuyến đường đi vào thành phố đang tắc đến độ nước chảy không thông.
Du lịch trong kỳ nghỉ giống như một lần thay đổi dân số khổng lồ, Thẩm Ngôn ít khi vội vàng ra ngoài đi chơi trong một kỳ nghỉ như vậy, trong lòng nhất thời cảm khái, lấy làm lạ kỳ, "Chúng ta đi chơi đâu thế?"
"Đến thì biết".
Thẩm Ngôn cố nén sự tò mò trong lòng, hỏi Triệu Lâm Tô: "À, tối qua mày ngủ lúc mấy giờ thế?"
"Chắc chưa tới rạng sáng đâu".
Thẩm Ngôn cười trộm, nghĩ thầm suy nghĩ đêm qua của cậu không hề sai, Triệu Lâm Tô cũng hưng phấn không thể ngủ được.
Xe bon bon chạy trên đường, Thẩm Ngôn không quen đường phố nhưng lòng rất yên tâm.
Bởi vì người lái xe chính là Triệu Lâm Tô, trong xe lại có âm nhạc cậu ưa thích.
Cậu rung chân lắc đầu hát theo bài hát, bàn tay vỗ vỗ xuống đùi theo tiết tấu âm nhạc.
Cậu nghe thấy Triệu Lâm Tô cười mãi không ngừng nhưng mặc kệ, tiếp tục lớn tiếng hát theo giai điệu.
"Hát hay không?" Thẩm Ngôn cố ý hỏi.
"Hay", Triệu Lâm Tô mặt không đổi sắc, cười nhạt đáp: "Âm nhạc Trung Quốc có mày thì vẫn còn hi vọng".
"Mày cút đi".
Bản thân Thẩm Ngôn cũng không nhịn được cười.
Cậu ấn mở cửa xe, tiếng gió thổi vù vù ùa vào trong, Thẩm Ngôn cảm nhận được cảm giác tự do thoải mái, nơi muốn đi du lịch còn chưa tới, trên đường đi đã cảm nhận được cảm giác vui vẻ rồi.
Xe rẽ vào một con đường nhỏ, con SUV việt dã không phát huy được công dụng lúc chạy trong thành phố, tính năng ưu việt của nó hiện giờ mới được thể hiện ra.
Nó thẳng tiến không lùi trên con đường đất, mạnh mẽ đè lên mặt đường, thân xe hoàn toàn ổn định không hề xóc nảy.
Rừng cây hai bên đường chạy dài mở rộng, Thẩm Ngôn hít thở không khí trong lành mát mẻ, hào hứng càng lúc càng tăng vọt theo tốc độ của chiếc xe.
Cậu vốn là người theo trường phái xúc động, trong lòng vốn đã mang theo niềm yêu thích sự mạo hiểm.
Xem việt dã đột nhiên ngừng lại, eo lưng Thẩm Ngôn lay động một thoáng.
Sau khi xe dừng hoàn toàn trái tim vẫn còn đang đập thình thình.
"Mẹ nó, kích thích thật đấy——"
Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô, con ngươi lấp lánh: "Tao cũng muốn thử một chút!"
"Xuống xe trước đã, nghỉ một lát rồi mày có thể lên".
Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng, xuống xe rồi mới phát hiện hai người bọn họ đã dừng lại ở bên một bờ hồ.
Chỉ có thể gọi là một chiếc hồ bởi vì mặt nước của nó quá yên ắng bình lặng.
Mây trời phản chiếu trong nước mới khiến người ta phát hiện ra nơi này có một mặt hồ.
Ba mặt núi non ngăn trở ánh mặt trời, mặt hồ gom tụ ánh sáng giống như một viên đá quý trong suốt.
Thẩm Ngôn quá ít ra ngoài du lịch, vừa liếc mắt đã bị vẻ đẹp tự nhiên của thiên nhiên nơi đây hút hồn đến mức không nói ra được câu nào.
Triệu Lâm Tô lấy hai chiếc ghế gấp từ trong cốp xe ra, kéo đến bên bờ hồ.
Hắn thấy Thẩm Ngôn ngẩn người, đi tới hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ngôn gật đầu, "Đẹp quá!"
Cậu quay đầu: "Sao mày phát hiện ra được chỗ này?"
"Lúc suối nước nóng khởi công xây dựng đã khám phá ra nơi này, vì vấn đề địa chất không thích hợp làm khách sạn cho nên nó vẫn còn được giữ nguyên dạng".
"Thật may mắn".
Thẩm Ngôn than thay cho phong cảnh, đồng thời cũng nói lên lời trong lòng mình.
Cậu có thể được nhìn thấy một nơi thuần khiết tự nhiên thế này, cậu cảm thấy mình rất may mắn.
Triệu Lâm Tô ôm bả vai Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cũng dang tay ra ôm hắn.
Cả hai lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp.
Không cần nói một câu, phong cảnh đẹp đẽ tự nhiên tiến vào trong tâm hồn, bên người có người làm bạn chia sẻ cảnh đẹp xung quanh, cảm giác may mắn càng tăng gấp bội, trong lòng không gọi ra nổi nửa phần cô độc.
Thẩm Ngôn ngắm nhìn một hồi, tinh thần cũng quay trở lại.
Cậu nghiêng mặt cười hỏi: "Có phải tao nên tựa đầu vào ngực mày không nhỉ?"
Hai người bọn họ kề vai sát cánh, cánh tay khoác lên người đối phương, thật sự không giống người yêu.
Triệu Lâm Tô cười cười, sơn cốc không gió, rời xa ồn ào náo nhiệt.
Hắn cũng nghiêng mặt, bờ môi chạm khẽ vào Thẩm Ngôn: "Thoải mái là được".
Thẩm Ngôn cảm thấy trái tim ấm áp mềm mại, cũng chạm môi Triệu Lâm Tô, đáp: "Ừ".
Hai người nắm tay nhau đi dạo bên hồ, bởi vì xung quanh không có ai khác nên họ không phải kiêng dè, mười ngón tay đan xen, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thoải mái tự do.
Khi có nguy cơ bị bại lộ trước mặt người khác, họ phải cố gắng tận dụng mọi hành động để thân mật hơn, làm thế nào cũng thấy không đủ.
Nhưng trong tình huống tuyệt đối an toàn như hiện tại, trái tim lại tĩnh lặng, hai bên chỉ nắm tay nhau dạo bước, thỉnh thoảng dừng chân, ôm nhau ngắm nhìn hình dáng xinh đẹp của núi non hồ nước.
Gò má tựa sát gò má, Thẩm Ngôn cảm nhận được hơi thở của Triệu Lâm Tô, thậm chí cả dòng chảy trong mạch máu dưới da, đột nhiên có chút xúc động.
Xúc động nghẹn trong cổ họng, phảng phất như chứa đựng chút thẹn thùng, lại phảng phất như thời điểm chưa đúng.
Cuối cùng cậu vẫn im lặng không nói gì.
"Đi lên đó ngắm một lát nhé?" Triệu Lâm Tô hỏi.
"Có nguy hiểm không?"
"Không đâu.
Tao nhớ rất rõ địa hình khu vực này, có một con đường có thể trèo lên trên, lúc người ở đây khảo sát đã đi qua lại rất nhiều lần, rất an toàn".
"Được".
Triệu Lâm Tô lấy ra gậy leo núi đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe.
Sắc trời còn sớm, gần đây thời tiết rất tốt, không mưa, đường sạch sẽ rộng rãi, không khí ngọt ngào hương thơm.
Hai người họ đi một đoạn, Triệu Lâm Tô dẫn cậu đến một điểm dừng nhìn xuống được hồ nước tĩnh lặng bên dưới.
Tất cả thế gian tĩnh lặng, đẹp tựa như không gian đã bị ấn nút tạm dừng.
Thẩm Ngôn quá ít khi ra ngoài ngắm phong cảnh đẹp, cậu bị cảnh tượng xung quanh tấn công, lòng sinh ra chút cảm động.
Hai người họ lại cùng nhau đi xuống, Triệu Lâm Tô mang theo dụng cụ câu cá, hai người ở bên cạnh nhau cùng thả câu.
Thẩm Ngôn không biết câu cá, Triệu Lâm Tô nắm tay dạy cho cậu.
Thẩm Ngôn dần dần tìm kiếm được hứng thú, cậu nhìn mặt nước chằm chằm, căng thẳng đến mức nín cả thở.
"Có rồi ——"
Thẩm Ngôn gào to một tiếng, không kịp chờ đợi vội vã kéo cần câu.
Một con cá nhỏ dẹt mắc câu, móc ở trên móc vẫy đuôi loạn xạ.
"Nhỏ quá".
Lòng đồng cảm của Thẩm Ngôn trỗi dậy, cậu thả con cá nhỏ kia đi.
Sau khi thả ra, Thẩm Ngôn ngượng ngùng nhìn về phía Triệu Lâm Tô: "Tao giả tạo lắm có phải không?"
"Không đâu", Triệu Lâm Tô đáp: "Muốn thả thì thả, muốn ăn thì ăn, đừng nghĩ nhiều".
Trái tim Thẩm Ngôn ấm áp, Triệu