Sân vườn lờ mờ ánh sáng, cơm nước xong xuôi Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ra sân nhà đi dạo.
Cỏ dại trong sân mọc um tùm, hoa cỏ cây cối đều dồi dào sức sống.
Thẩm Ngôn hỏi: "Đã bao lâu không có người về đây rồi? Xem chỗ này có vẻ hơi lộn xộn".
"Chắc tầm hai năm".
"Hả?" Thẩm Ngôn kinh ngạc hỏi: "Năm ngoài ăn Tết nhà mày cũng không về đây sao?"
Sau đó cậu nhớ lại một chút, lúc Triệu Lâm Tô gọi video cho cậu hắn đang ở bên ngoài.
Mặc dù khi đó trời còn rất tối nhưng Thẩm Ngôn cũng nhìn thấy rõ ràng khu vườn được cắt tỉa rất đẹp mắt, không lộn xộn như bên đây.
"Ừ, hồi Tết tao ở bên nhà ông bà".
Thẩm Ngôn dùng ánh mắt vô cùng bội phục nhìn Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Cả nhà không ở một nơi cố định, bố mẹ quanh năm ở bên ngoài nên tao cũng lười xử lý, không muốn lãng phí thời gian".
"Cũng đúng", Thẩm Ngôn cười cười: "Chỉ cần người một nhà ở một chỗ đã rất tốt rồi".
Triệu Lâm Tô nắm tay cậu.
Băng ghế dài đã được rửa dọn vào tối qua, hôm nay có thể ngồi xuống nghỉ chân.
"À", Thẩm Ngôn véo véo tay Triệu Lâm Tô, "Khi mày còn bé, ý tao là khi chúng ta chưa quen biết ấy, trông mày như thế nào vậy?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn bày tỏ ham muốn tò mò thăm dò về Triệu Lâm Tô.
Trái tim Triệu Lâm Tô khẽ rung động, đem câu hỏi này gia nhập vào đám chứng cứ "Thẩm Ngôn yêu mình".
"Không khác hiện giờ mấy".
Nhưng thật đáng tiếc, câu trả lời của Triệu Lâm Tô có muốn khen cũng chẳng tìm ra chỗ mà khen.
"Sao có thể", Thẩm Ngôn cười nói: "Khi còn bé chắc chắn mày đen hơn bây giờ".
Triệu Lâm Tô cũng cười: "Khi còn nhỏ tao rất trắng".
"Tao không tin".
"Tao có thể cho mày xem ảnh chụp".
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô quay về phòng ngủ, Triệu Lâm Tô lấy album ảnh từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra.
Thẩm Ngôn mở album rồi lại nở nụ cười.
"Sao từ khi còn bé cái mặt mày đã thối đến thế này?"
"Trời sinh như thế, không thể đổ lỗi cho tao được".
Thẩm Ngôn cười hề hề, lật một trang, nghiêng mặt ngó Triệu Lâm Tô: "Cũng đẹp trai từ bé đấy nhỉ".
Triệu Lâm Tô nhướng mày: "Tao đẹp trai sao?"
Thẩm Ngôn lỡ miệng nói ra nhưng cũng không để tâm quá đến lời lỡ miệng của mình, cậu hào phóng thừa nhận: "Đẹp trai, nhưng không đẹp bằng tao".
Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Vậy thì tao lãi rồi".
Không hiểu sao khuôn mặt Thẩm Ngôn lại đỏ lên, Triệu Lâm Tô vừa mỉm cười với cậu như thế cậu đã cảm thấy nong nóng.
Thế là hai người hôn nhau.
Thẩm Ngôn cầm album ảnh Triệu Lâm Tô khi còn bé, chậm rãi triền miên hôn môi, đầu lưỡi mềm mại va chạm vào nhau, Thẩm Ngôn khẽ chớp hàng mi, cảm nhận được tình yêu lại lớn thêm.
"Mai cùng trở về nhé?"
"Ừ".
Thẩm Ngôn đi lên tầng, xem như chính thức chào hỏi hai vị giáo sư.
Dù sao cũng đã đến nhà.
Giáo sư Triệu nằm trên giường, bàn tay giáo sư Lâm đặt dưới chăn, có lẽ đang nắm tay giáo sư Triệu.
"Nghỉ ngơi sớm một chút".
Giáo sư Lâm nhẹ nhàng dặn dò.
Thẩm Ngôn "Vâng" đáp lại, bề ngoài vẫn còn rất bình tĩnh.
Giáo sư Triệu nghiêng người một mực nhìn cậu và Triệu Lâm Tô, một câu cũng chưa nói.
Trong lòng Thẩm Ngôn hơi thấp thỏm, cậu nghĩ có khi nào Triệu Lâm Tô đã phóng đại quá đà thái độ cởi mở thoải mái của bố mẹ hắn rồi hay không.
Triệu Lâm Tô nói: "Bố mẹ cũng ngủ sớm một chút".
"Ừ", giáo sư Lâm mỉm cười.
Triệu Lâm Tô tới bên kéo tay Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn hơi do dự, cậu nghĩ làm thế có phải không tốt lắm hay không nhưng vẫn không hất tay hắn ra.
Đợi đến khi hai người quay lưng, phía sau truyền tới một câu hàm ý rất sâu sắc.
"Cẩn thận mang thai".
"..."
Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã ngã nhào.
Cậu không nhịn được, quay đầu lại.
Giáo sư Triệu mới phát ngôn một lời kinh hoàng đang giương gương mặt tràn đầy vô tội, giáo sư Lâm vẫn bình tĩnh tao nhã như thường.
Bà mỉm cười giải thích: "Một số động vật có vỏ là loài lưỡng tính, nhưng chúng nó không phải đâu, anh đừng lo lắng.
Thẩm Ngôn: "..."
Hai người họ ra khỏi phòng, Triệu Lâm Tô đóng cửa lại, nhẹ giọng nói với Thẩm Ngôn: "Thế nào? Giá trị đủ bù đắp cho giá vé máy bay rồi chứ?"
Thẩm Ngôn: "..."
Đủ rồi, xin mày đừng đem người cha già của mình thành điểm thu hút khách du lịch nữa!
Đêm đó, Thẩm Ngôn ở trong phòng ngủ tầng dưới của Triệu Lâm Tô, mở điện thoại gọi cho anh trai mình.
"Mai em sẽ về, vâng, đúng ạ, cùng về với nhau.
Vâng, không có việc gì đâu, anh yên tâm đi.
Cũng không có việc gì ạ, tốt lắm.
Em chào hỏi qua rồi, vâng, vâng, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng tăng ca muộn quá, vâng."
Thẩm Ngôn cúp điện thoại, tâm tình sa sút trong nháy mắt.
Thật nhanh.
Lòng cậu vẫn còn chút trốn tránh muốn kéo dài.
Đã kéo dài đến gần nửa năm.
Cuối tháng này sinh nhật cậu sẽ tới.
Đến lúc đó cậu sẽ thẳng thắn nói với anh trai cậu.
Thẩm Ngôn không dám tưởng tượng đến phản ứng của anh trai mình, cậu luôn cảm thấy anh ấy sẽ không lạc quan như bố mẹ Triệu Lâm Tô.
Bả vai được người khẽ ôm, Thẩm Ngôn quay mặt lại, Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu: "Không muốn nói thì tao có thể tiếp tục chờ.
Tao không quan tâm mày có come out hay không, chúng ta có phải lén lút nữa hay không, những thứ đó đều không quan trọng.
Chỉ cần chúng mình ở bên nhau là được rồi".
Thẩm Ngôn ôm lấy eo Triệu Lâm Tô, tựa mặt vào vai hắn: "Tại sao lúc đó mày lại dũng cảm như vậy?"
"Tao dũng cảm sao? Tao không thấy thế.
Tao nói ra bởi vì tao biết bố mẹ tao sẽ không ngăn cản, cho nên đây không được tính là dũng cảm".
"Nói bậy".
"Thật đấy".
Triệu Lâm Tô ve vuốt đầu vai Thẩm Ngôn, nói rất khẽ: "Nếu như tao đủ dũng cảm, lúc chuẩn bị vào lớp 10 năm đó tao đã thổ lộ với mày".
"Đừng", Thẩm Ngôn can ngăn: "Thế thì nhất định cả hai ta sẽ thi rớt".
Triệu Lâm Tô cười đến mức lồng ngực rung rung.
Hai người nằm trên giường lật album ảnh một lát.
Triệu Lâm Tô nói không sai, từ nhỏ đến lớn hắn thay đổi không nhiều, hoàn toàn là phóng đại cơ thể theo độ tuổi.
Từ nhỏ hắn đã có một khuôn mặt tuấn tú cool ngầu, trong trí nhớ của Thẩm Ngôn, khi còn bé Triệu Lâm Tô vừa đen vừa bẩn giống như người rừng, nhưng trong ảnh hoàn toàn không giống vậy.
Cậu chỉ cảm nhận được sức sống gần như hoang dại trên con người Triệu Lâm Tô trong ảnh, nhất là đôi mắt phượng kia, vừa sáng lại vừa tràn ngập một sự kiêu ngạo không để ai vào trong mắt.
Thẩm Ngôn chứng nhận trong lòng.
Triệu Lâm Tô, cực đẹp trai!
Cậu và Triệu Lâm Tô, hai người đều cực đẹp trai!
Thẩm Ngôn thở ngắn than dài: "Hai chàng đẹp trai như chúng ta lại đi tiêu hóa nội bộ, lãng phí quá".
Triệu Lâm Tô ôm vai cậu, nhàn nhạt hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên không được lãng phí thêm nữa", Thẩm Ngôn khép lại album ảnh, vươn tay xoa má Triệu Lâm Tô: "Đến đây, để ông đây sờ soạng vài cái nào".
Hai người họ sát lại gần nhau, tiếp tục chuyện vui đùa chưa xong hồi ban ngày trong khách sạn.
Hai bên chui vào chăn, Thẩm Ngôn vòng tay ra sau lưng Triệu Lâm Tô, nói với hắn: "Này, vất phong thư tình kia đi đi".
Chiều tối cơm nước xong xuôi, Triệu Lâm Tô lại cầm phong thư đặt về phòng ngủ.
Thẩm Ngôn đi vào sau, không tìm thấy nó nữa.
"Đó là phong thư tình đầu tiên mày viết, chứa đựng cả tấm lòng của mày, sao có thể ném nó đi".
Trong khoảng không gian tối tăm ấm áp bị chăn che phủ, Triệu Lâm Tô hôn Thẩm Ngôn thật sâu.
"Với lại nó đã là của tao rồi".
Giọng nói Triệu Lâm Tô trầm trầm.
Khóe miệng Thẩm Ngôn cong cong, hai tay trượt lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Triệu Lâm Tô, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
"Ừ, nó là của mày".
Có lẽ bởi vì hai người ở tầng bên dưới, cũng có lẽ do đã gặp phụ huynh người ta, Thẩm Ngôn chẳng hề xấu hổ ở trong phòng ngủ của Triệu Lâm Tô làm những việc không hề biết xấu hổ.
Lần đầu tiên có dùng, ban ngày khi đi siêu thi, Triệu Lâm Tô mua đồ, Thẩm Ngôn nhìn thấy cũng không nói thêm.
Lần thứ hai không biết do đầu óc Thẩm Ngôn co giật thế nào, vào lúc Triệu Lâm Tô đeo lên, mắt