Thẩm Ngôn không hiểu ý tứ của anh trai mình: "Gì ạ?"
Thẩm Thận lại chỉ chỉ ngón tay: "Em mới nói, Triệu Lâm Tô là..."
Thẩm Thận không có cách nào nối liền danh từ kia với Triệu Lâm Tô nổi.
Cứ có cảm giác nói ra miệng sẽ thối nát.
Thẩm Ngôn hiểu ý, thử hỏi lại: "...Vợ?"
Thẩm Thận mặt không đổi sắc hít sâu một hơi.
Đây là cái tình cảnh quái gì vậy?!
Danh từ kia đặt vào con gái thì không cần, lại tìm một người đàn ông về làm vợ?! Thậm chí Triệu Lâm Tô còn cao hơn Thẩm Ngôn, to con hơn Thẩm Ngôn một chút đó!
Nếu như Thẩm Ngôn vốn là gay thì anh chẳng có lời nào để nói, nhưng rõ ràng Thẩm Ngôn đã từng thích con gái mà!
"Ai theo đuổi ai?" Thẩm Thận tiến thêm một bước, ép hỏi.
Thẩm Ngôn do dự một chút vẫn thành thật trả lời: "Cậu ấy theo đuổi em", lại nói thêm: "Nhưng chính em là người đưa ra quyết định thử ở bên nhau".
Biểu cảm của cậu rất thành khẩn, hiển nhiên không hề có chút vết tích nói dối nào.
Thẩm Thận cũng tin tưởng Thẩm Ngôn sẽ không lừa anh.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại, mỗi lần hai anh em nhắc tới bạn gái, Thẩm Ngôn luôn tỏ ra mất tự nhiên, cậu còn từng hỏi rằng nếu đối tượng của cậu không giống như anh tưởng tượng thì sẽ thế nào.
Lúc đó Thẩm Thận hoàn toàn không nghĩ tới phương diện đó, bởi vì em trai anh luôn thích con gái mà!
Thẩm Thận nghĩ đi nghĩ lại vẫn cho rằng lỗi ở đám mây đen che đỉnh núi kia, nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên chuyện là do nó quyến rũ em?"
"..."
"Anh", Thẩm Ngôn khó chịu phản đối: "Anh có thể đừng nói như thế được không ạ? Chúng em thích nhau, chuyện đó không thể chấp nhận sao?"
Thẩm Thận nghẹn một hơi, lại đi tới đi lui trong phòng khách vài bước.
Anh đưa tay chỉ vào Thẩm Ngôn: "Nó là một thằng đàn ông cao lớn thô kệch như thế, rốt cuộc em xem trọng thứ gì ở nó hả? Nó có điểm nào so sánh được với con gái sao?"
Thẩm Ngôn không hiểu logic của anh trai mình.
Tại sao phải đem Triệu Lâm Tô so sánh với con gái? Đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau mà!
Hơn nữa...
Thẩm Ngôn lên tiếng: "Nhưng trước đây anh còn khen cậu ấy tay nghề khéo léo tâm tư mẫn cảm cơ mà, còn bảo em phải đối xử tốt với cậu ấy nữa".
"Anh khen nó lúc nào?!"
Thẩm Ngôn lập tức xoay người đi vào trong phòng ngủ, Thẩm Thận vừa đi theo cậu vừa nói: "Chạy gì mà chạy? Anh còn chưa hỏi xong đâu!"
"Cái này——"
Thẩm Ngôn mở tủ quần áo, lấy ra chiếc khăn quàng cổ đã cất kỹ, đỏ hồng mắt chỉ cho anh: "Anh nói cậu ấy rất có lòng, muốn em đối xử thật tốt với người ta, anh quên rồi sao?"
Thẩm Thận suýt chút nữa đã nghẹn họng, anh im lặng mất nửa ngày, trong nháy mắt, anh đổ sạch hết những lời khen ngợi hồi trước của mình, đưa ra nghi ngờ: "Cái này chẳng lẽ không phải đồ nó mua về?"
"Đây là khăn quàng cậu ấy tự đan.
Anh còn khen cậu ấy nấu ăn ngon nữa".
"..."
"Anh còn từng nói, chỉ cần em thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích em, hai chúng em có thể hạnh phúc sống bên nhau thì anh sẽ không phản đối".
Thẩm Ngôn siết chặt khăn quàng cổ, trong mắt đã ánh lên ánh lệ: "Anh, anh nói lời mà không giữ lời".
Thẩm Thận vừa giận dữ vừa không biết nên bùng lửa giận ở chỗ nào.
Đạo lý thì đúng như vậy.
Nhưng anh chỉ cần nghĩ tới chuyện đối tượng yêu đương của em trai mình là một người đàn ông, cơn giận của anh liền bốc lên đến mấy trượng.
Thẩm Thận miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống, xua xua tay: "Bỏ món đồ kia xuống".
Thẩm Ngôn gấp khăn quàng cổ, cất kỹ thêm lần nữa.
Thẩm Thận quay lưng đi hít sâu mấy hơi, anh vẫn không thể nào hiểu nổi.
Anh lại quay đầu đánh giá Thẩm Ngôn, trầm giọng hỏi: "Nó theo đuổi em em liền chấp nhận ngay? Do chính bản thân em đã có khuynh hướng về phương diện này hay do nó dụ dỗ em?"
Thẩm Ngôn đóng cửa tủ quần áo, bàn tay nắm chặt tay nắm tủ, ngước mắt lên hỏi ngược lại: "Anh, trong mắt anh em ngốc như thế sao?"
"Em không ngốc, em chỉ quá mềm lòng!"
Thẩm Thận tự nhận mình hiểu rất rõ đứa em trai một tay anh nuôi nấng này.
"Nó là người bạn tốt nhất của em, hai đứa có tình cảm hơn mười năm trời, mà em thì là kẻ hết lần này đến lần khác luôn trân trọng tình cảm.
Vì không muốn mất đi người bạn là nó, đối mặt với sự theo đuổi của nó, rất có thể em sẽ đưa ra một số lựa chọn không thật lòng với chính mình".
Thẩm Thận phẫn nộ: "Đây chính là một loại hình bắt cóc tình cảm!"
Thẩm Ngôn buông tay xuống, đến trước mặt anh trai, đứng thẳng tắp nghiêm trang: "Em thích cậu ấy, thật sự thích cậu ấy, không hề có bất cứ yếu tố nào khác xen vào.
Em hiểu tình cảm của bản thân em, cũng biết em đang làm những gì".
"Anh, anh còn nhớ bạn học tặng quả táo cho em nhân dịp Giáng Sinh năm đó chứ?"
"...!Tất nhiên rồi!", Thẩm Thận đáp: "Đó là một cô gái!"
"Vâng, đó là một cô gái.
Mối quan hệ của em và bạn ấy không tồi, chúng em cũng là bạn.
Khi em bị ốm bạn ấy chủ động đến nhà mình thăm em, còn tặng táo cho em nữa.
Em biết bạn ấy có ý gì nhưng em luôn lảng tránh.
Anh, không phải ai theo đuổi em, em cũng sẽ chấp nhận".
"Thế nhưng Triệu Lâm Tô khác họ, lúc cậu ấy thổ lộ với em, em cảm thấy rất chua xót rất đau lòng.
Anh, cậu ấy nói cậu ấy thích em, em lại cảm thấy đau lòng, anh có hiểu ý em không?"
Thẩm Thận khẽ chớp mắt, hơi thở dần bình tĩnh hơn nhưng gương mặt anh vẫn nghiêm nghị như cũ.
"Sau khi hai chúng em yêu đương với nhau, có rất nhiều lúc em suy nghĩ, nếu như cậu ấy là con gái, có lẽ hai chúng em đã ở bên nhau từ lâu rồi".
"Em chưa từng có cảm giác như thế với bất cứ chàng trai hay cô gái nào.
Hai chúng em ở bên cạnh nhau rất vui vẻ, rất thoải mái.
Chúng em hiểu nhau, tâm hồn hòa hợp.
Trên thế gian này em thật sự không thể tìm ra được bất kỳ người nào khác mang đến cho em cảm giác ấy".
Thẩm Ngôn mím môi: "Cho nên dù Triệu Lâm Tô là con trai em cũng thích".
Thẩm Thận lẳng lặng nhìn Thẩm Ngôn, anh lạnh lùng hỏi: "Ý của em là, em chỉ thích một thằng đàn ông tên Triệu Lâm Tô này?"
Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút, vững vàng gật đầu.
Chính xác mà nói, cậu chỉ thích mình Triệu Lâm Tô, những người khác mặc kệ là nam hay nữ đều đã bị loại trừ ra khỏi thế giới tình cảm của cậu.
"Vâng, em chỉ thích cậu ấy".
*
Theo chiếc xe ô tô đi vào trong khu chung cư, Triệu Lâm Tô dừng xe ở gần khu vực hành lang, hắn nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ xe, trái tim lơ lửng giữa không trung không lên không xuống được.
Không biết im lặng đợi đến bao nhiêu lâu, hắn trông thấy Thẩm Thận từ trong hành lang bước ra ngoài.
Trái tim khẽ nhảy lên, Triệu Lâm Tô đẩy cửa xuống xe.
Lúc ra tay Thẩm Thận đang đầy một bụng giận dữ, không hề bình tĩnh.
Hiện giờ nhìn kỹ gương mặt của Triệu Lâm Tô, xương gò má tím xanh một mảng, anh cũng thừa nhận ban nãy anh đã ra tay hơi nặng.
"Anh Thận".
Thái độ Triệu Lâm Tô vẫn như ban đầu, rất kính cẩn.
"Lên xe anh nói chuyện".
"Vâng".
Thẩm Thận quay người đi, Triệu Lâm Tô đuổi theo sau, hai người họ một trái một phải lên xe của Thẩm Thận.
"Ở bên nhau từ bao giờ?" Thẩm Thận cố giữ giọng điệu thật nhẹ nhàng.
"Năm trước ạ".
"Trước Thẩm Ngôn, em đã từng có đối tượng yêu đương nào chưa?"
"Không có".
Triệu Lâm Tô nói thêm: "Chỉ có mình cậu ấy".
Thẩm Thận nhìn về phía trước, không động đậy.
"Rung động thì sao, thầm mến ai đó chẳng hạn? Nam hay nữ cũng được".
"Không có ạ, chỉ có Thẩm Ngôn".
"..."
"Nhưng Thẩm Ngôn đã từng thích con gái", Thẩm Thận sắc bén chỉ ra.
"Em biết", Triệu Lâm Tô nói: "Em từng đi gửi thư tình với cậu ấy, còn đưa cậu ấy về tận nhà".
Thẩm Thận quay sang nhìn hắn, mày nhíu lại: "Lúc đó em đã thích thằng bé?"
"Năm cuối trung học cơ sở đã thích ạ".
"..."
Giỏi, giỏi lắm.
Thẩm Thận nổi cơn giận dữ, anh một mực xem Triệu Lâm Tô là người bạn tốt nhất của Thẩm Ngôn, hóa ra chính anh đã lầm!
"Em có biết mình làm thế là vô đạo đức không hả?"
Thẩm Thận gằn từng chữ một: "Em đang kéo Thẩm Ngôn vào một con đường nó vốn không nên đi".
Triệu Lâm Tô im lặng một lát, nhìn thẳng vào hai mắt đầy giận dữ của Thẩm Thận, đáp: "Vâng".
Đống lửa lớn bồi hồi trong ngực Thẩm Thận, anh chậm rãi gật đầu: "Dám thừa nhận, coi như vẫn còn là đàn ông".
Triệu Lâm Tô tiếp tục im lặng.
Trước mặt Thẩm Thận – người anh trai thân thiết nhất của Thẩm Ngôn, một người ngoài cho dù yêu cậu tha thiết thế nào đi chăng nữa dù nói ra lời gì cũng chỉ là lời lẽ màu mè hoa mỹ tự trang điểm cho bản thân.
Thẩm Ngôn vốn có thể đi một con đường bình thường.
Nhưng hắn đã không thể kiểm soát được tình cảm của mình.
Hắn thích cậu.
Đây là chuyện ích kỷ nhất hắn từng làm với cậu.
"Anh Thận", Triệu Lâm Tô bình tĩnh nói: "Em yêu Thẩm Ngôn".
"..."
"Em yêu nó cho nên em dụ dỗ nó đi theo con đường như vậy?" Ánh mắt Thẩm Thận sắc nhọn nhìn hắn chằm chằm: "Em nói đó là yêu sao!"
Triệu Lâm Tô chỉnh lại nét mặt thật nghiêm túc.
Hôm nay hắn không có ý định chống lại Thẩm Thận, làm thế quá mất lý trí, cũng không có lợi cho chuyện giải quyết vấn đề.
Nhưng hắn không muốn Thẩm Thận hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn họ, nhất là khiến anh sinh ra hiểu lầm với Thẩm Ngôn.
"Anh Thận, em thừa nhận em thích Thẩm Ngôn trước, em cũng là người theo đuổi cậu ấy, nhưng nếu anh nói dụ dỗ, em lại không đồng tình.
Thẩm Ngôn có năng lực tự phán đoán của bản thân, cậu ấy hoàn toàn có thể phân biệt được tình bạn và tình yêu, cậu ấy cũng biết mình muốn gì".
Triệu Lâm Tô nói: "Thẩm Ngôn, cậu ấy cũng yêu em".
Lồng ngực Thẩm Thận phập phồng mạnh thêm.
Lời nói của hai cậu trai gần như y hệt.
Hoặc là đã thông đồng khẩu cung, hoặc là...
Anh quay mặt đi nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhanh chóng quay đầu.
Ngón tay anh bóp hai cái lên huyệt Thái dương, chuyện xảy ra quá đột ngột đến giờ anh vẫn chưa có cách nào sắp xếp suy nghĩ hợp lý, chỉ có thể vỗ mạnh tay lái, mắng lời thô tục.
Thẩm Ngôn đứng trên ban công nhìn xuống, nhà họ ở quá cao, cậu không nhìn rõ thứ gì.
Chỉ thấy hai người lên xe.
Một lúc lâu sau cả hai cùng xuống xe, cậu căng thẳng nhìn xuống, phát hiện cả hai đang đi vào trong hành lang.
Cậu nhanh chóng xoay người chạy về phòng khách mở cửa ra.
Cửa nhà mở, Thẩm Ngôn nhìn số tầng hiển thị trên thang máy đang tăng dần, trái tim cũng tăng tốc theo từng chút từng chút một.
Cửa thang máy mở.
Sắc mặt anh trai cậu nghiêm nghị, Triệu Lâm Tô vác gương mặt bị thương mỉm cười với cậu.
Thẩm Ngôn không dám hỏi han, vịn cánh cửa nhìn anh trai và Triệu Lâm Tô một trước một sau vào nhà.
Thẩm Thận đi vào trong phòng ngủ bê hộp thuốc ra đặt lên bàn trà: "Tự