Cuối cùng Thẩm Ngôn vẫn quyết định học nghiên cứu sinh tại trường.
Với thành tích của cậu việc bảo vệ thành công luận văn nghiên cứu sinh chắc hẳn không thành vấn đề.
Triệu Lâm Tô bận rộn hơn Thẩm Ngôn, hắn muốn ra nước ngoài nên phải chuẩn bị nhiều thứ hơn học nghiên cứu sinh, không kể đến muôn vàn hình thức thi cử, hắn cũng phải chuẩn bị đi thực tập.
Chu Ninh Ba rất thoải mái trong vấn đề học hành, cậu ta chỉ chờ đợi thời cơ tốt nghiệp xong xuôi nhưng gia đình cậu ta lại rất ồn ào.
Bởi vì Chu Ninh Ba dự định trở thành giáo viên sau khi tốt nghiệp, bố cậu ta tức giận đến mức nhất quyết phải ngồi máy bay tới thành phố này để dạy dỗ lại con trai.
Kết quả ông vô tình bắt gặp phải tình cảnh Chu Ninh Ba đang ngồi ăn cơm cùng với Lương Khách Thanh, nghe nói lúc ấy Chu Ninh Ba còn đang lau miệng cho Lương Khách Thanh nữa.
Bố Chu kiến thức rộng rãi chỉ cần nhìn đã hiểu.
Chu Ninh Ba lập tức giải quyết được vấn đề bố mẹ phản đối cậu ta trở thành giáo viên, bởi vì bố mẹ cậu ta bắt đầu tập trung hỏa lực phản đối cậu ta đồng tính luyến ái.
Chu Ninh Ba vốn luôn là bùn loãng trong mối quan hệ với bố và mẹ nay lại trở nên cứng rắn kiên quyết đấu tranh đến cùng.
Là một người bạn tốt kiêm bạn cùng tính hướng, Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể ủng hộ về mặt tinh thần cho Chu Ninh Ba nhiều hơn.
Tháng sáu trường học chuẩn bị cho sinh viên nghỉ hè, Triệu Lâm Tô đi thực tập.
Ban đầu Thẩm Ngôn cũng định đi thực tập, dù sao thì cậu cũng nhàn rỗi nhưng anh trai cậu đã lập tức bác bỏ ý kiến đó.
"Chờ em tốt nghiệp thì ít nhất cũng phải bị tư bản gây áp lực suốt bốn mươi năm, vội vã làm gì chứ? Thừa dịp còn được nghỉ thì đi chơi thêm hai ngày đi, sao cứ cuống cuồng đi tìm áp lực vậy?"
Thẩm Ngôn: "..."
Sao cậu lại cảm thấy anh nói rất đúng rất hợp lý, bị anh thuyết phục trong nháy mắt thế này!
Vì vậy cậu liền đi trao đổi thêm với Triệu Lâm Tô, trình bày nguyên si tư tưởng của anh trai cậu.
Triệu Lâm Tô cũng gật đầu đồng ý: "Rất hợp lý".
"Vậy mày đừng đi thực tập nữa".
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt.
Thiếu niên, kỳ nghỉ hè hiếm hoi như thế này chúng ta cùng nhau đi chơi đi nào?
Đối mặt với lời mời của bạn trai đáng yêu, Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Muốn học Đát Kỷ đấy hả?"
Thẩm Ngôn: "..."
Triệu Lâm Tô xoa đầu cậu: "Bạn học Thẩm, anh trai phải đi làm, em tự chơi một mình đi nhé".
Thẩm Ngôn hô "dừng", "Tự chơi thì tự chơi, anh đây đi tìm trai đẹp chơi bóng rổ".
Triệu Lâm Tô cười cười: "Đừng đánh bại hết đám trai đẹp đó đấy nha".
"Mày cho rằng ai cũng kém như mày sao?"
"Tao kém lắm hả?"
Triệu Lâm Tô cù vào eo Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn giật bắn mình lên như bị điện giật: "Quân tử động khẩu không động thủ!"
"Được, thế thì để tao động khẩu vậy".
Thẩm Ngôn ngã trên ghế sofa bị Triệu Lâm Tô "động khẩu" vài lần, ngay tại thời điểm cậu còn đang bay bổng, quần thể thao trên đầu gối bị kéo hẳn ra ngoài.
"Không được tìm trai đẹp chơi bóng rổ, tìm người xấu một chút, không thì tao sẽ ghen đó, biết chưa?"
"...Biết, biết...!đừng cọ nữa, nhanh một chút đi..."
Sau đó lúc Thẩm Ngôn tắm rửa xong nằm lên giường, cậu than thở: "Không biết ai mới là Đát Kỷ nữa".
Triệu Lâm Tô cười cười ngồi xuống cuối giường hôn lên mu bàn chân trần trụi lộ ra ngoài của cậu.
"Mẹ kiếp——"
Thẩm Ngôn nhanh chóng thu chân về, ngồi dậy chỉ thẳng vào mặt Triệu Lâm Tô.
Cậu ôm tấm chăn điều hòa, hoảng sợ đầy mặt: "Ban nãy mày hôn chân tao đó hả?"
Triệu Lâm Tô cười: "Sao thế?"
"Hôm nay cấm mày không được hôn miệng tao nữa!"
Thẩm Ngôn dùng bàn tay che miệng, khẽ lắc lắc cái đầu.
Triệu Lâm Tô bật cười: "Tại sao?"
"Tại sao mày lại hôn chân tao hả?"
"Hôn chân thì sao? Rửa sạch rồi mà".
Triệu Lâm Tô lười biếng chống tay về sau: "Tay tao tự rửa đấy".
Thẩm Ngôn vẫn lắc đầu: "Thế cũng không được, không thích hợp".
Triệu Lâm Tô nhếch môi, trong ánh mắt mang dáng vẻ không có ý tốt: "Vừa rồi lúc tao hôn mày trên ghế sofa sao mày không nói không thích hợp?"
Cậu trai gay đã tăng trình độ không còn trong sáng dễ thẹn thùng như xưa, Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn bảo: "Nó sạch sẽ đó mày hiểu không? Bình thường nó ít tiếp xúc với không khí, không đổ mồ hôi, không tiếp xúc với bên ngoài, tao cũng luôn bảo vệ nó tử tế, sạch sẽ lại vệ sinh, không giống với bàn chân được".
Ngón tay Triệu Lâm Tô lướt qua chóp mũi, hắn nhịn cười nói: "Không ra mồ hôi, ra cái khác".
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ kiếp, so sánh cái ranh giới liêm sỉ cuối cùng, cậu vẫn phải thua.
Thẩm Ngôn ôm gối đầu tiến lại đấm hắn, chẳng thèm không quan tâm quân tử không động thủ nữa: "Mày cút đi, chuyện này cấm chỉ mở miệng cãi".
Triệu Lâm Tô cười cười, nghiêng lồng ngực trần sang, để mặc cho cậu đấm: "Ngoại trừ cấm cãi thì hình như còn bị cấm hôn nữa nhỉ, chẳng lẽ sau này miệng chỉ có thể hôn một chỗ thôi?"
Thẩm Ngôn cũng không nhịn được, bật cười.
Cậu vừa cười cơn tức liền biến mất, Triệu Lâm Tô phản công ngược lại, tóm chặt lòng bàn tay.
Triệu Lâm Tô chống người lên phía trên cậu: "Bạn học Thẩm này, mình thấy hôm nay bạn không chạy thoát nổi đâu, chỉ có thể chiều mình thôi đấy".
Thẩm Ngôn vừa cười vừa nói: "Mày định làm gì, cưỡng gian hả——"
"Bạn đoán đúng rồi".
Bàn tay Triệu Lâm Tô trượt xuống cù vào eo cậu, Thẩm Ngôn rất sợ nhột, vừa lăn lộn vừa nói: "Đừng, đừng cù nữa.
Hôn, tao cho mày hôn là được chứ gì?"
Triệu Lâm Tô buông tay, Thẩm Ngôn đã cười đến mức thở hồng hộc sắc mặt ửng hồng.
Ngón tay Triệu Lâm Tô cọ khẽ lên mũi cậu, hắn mỉm cười: "Rốt cuộc người nào mới là người kém?"
"..."
Thằng thiên tài nhỏ này thù dai thật.
"Mày kém".
Thẩm Ngôn cứng miệng nhướng mày.
"Được thôi", Triệu Lâm Tô đáp: "Vợ nói gì cũng đúng".
Thẩm Ngôn: "..."
Khuôn mặt đỏ bừng.
Còn quá đà hơn cả hồi Triệu Lâm Tô gọi cậu là chồng.
Thẩm Ngôn đưa tay che miệng hắn: "Mày đừng gọi linh tinh nhá".
"Vậy gọi chồng nha?"
"..."
Triệu Lâm Tô kéo tay cậu ra hôn một cái: "Tao thấy chẳng sao hết, mày vui là được".
Thẩm Ngôn mang theo gò má đỏ hây hây hô "dừng", thuận miệng bảo: "Vậy mày gọi bố đi".
"Được thôi".
Triệu Lâm Tô trả lời vô cùng thoải mái, ngón tay khảm vào kẽ ngón tay Thẩm Ngôn, ánh mắt sâu thẳm tiến sát lại gần cậu.
Thẩm Ngôn vội vàng dùng bàn tay còn lại che miệng hắn, mặt đỏ đến độ sắp nổ tung, vội vàng chặn ngang: "Mày đừng gọi linh tinh!"
Triệu Lâm Tô cười ngã ngửa ra sau, cười đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng.
Hắn khẽ nâng cằm nói với Thẩm Ngôn: "Ngôn Ngôn, mày thật sự rất đáng yêu".
"..."
Thẩm Ngôn cầm gối xông lên xử lý hắn.
"Hứ, thằng ranh kia, tiếp chiêu này——"
*
Thẩm Ngôn tới sân bóng rổ chơi bóng, tình cờ nghe được tin tức của Hàn Hách.
"Anh chàng đẹp trai lần trước chơi bóng với cậu, cái cậu solo cùng cậu ấy, cậu ta là hàng xóm của lão Cảnh".
Cậu bạn chơi bóng chỉ vào một người đàn ông trung niên đang chạy trên sân: "Nghe kể cậu trai đẹp kia không biết đã gây ra họa gì ở trường mà phải thôi học, còn là trường học rất danh tiếng đấy nhé".
Thẩm Ngôn đang uống nước suýt chút nữa đã sặc.
Cậu ho hai tiếng, ngạc nhiên hỏi lại: "Thật sao?"
"Thật đấy, loại chuyện trong nhà kiểu này không giấu nổi hàng xóm đâu".
"..."
Thẩm Ngôn không còn nhớ rõ Hàn Hách, ấn tượng của cậu với cậu ta chỉ còn là kẻ thích ăn đòn.
Dám đánh cả bé Tô Tô của cậu!
Không biết cậu ta đã phạm phải sai lầm gì mà lại thôi học, cậu ta sắp tốt nghiệp rồi cơ mà?
Khó có khi Thẩm Ngôn không tốt bụng một lần, cậu cảm thấy hơi vui sướng khi kẻ kia gặp họa.
Cậu suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn tới cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Nói mày nghe một tin tức tốt].
[SY: Hàn Hách bị đuổi học rồi!]
[SY: Ngạc nhiên chưa?]
Triệu Lâm Tô không đáp lời.
Thẩm Ngôn nghĩ chắc giờ này hắn đang bận rộn chuyện công ty.
Cậu xoay điện thoại di động vài cái trên bàn tay mình, thay đổi biệt danh trên điện thoại.
Bạn bè ngoài sân gọi cậu, Thẩm Ngôn buông điện thoại ra chơi bóng một hồi.
Chờ khi cậu vác cả người đầm đìa mồ hôi ra sân uống nước mới phát hiện Triệu Lâm Tô đã nhắn tin lại.
[Nhân tài chốn công sở: Ai?]
Thẩm Ngôn: "..."
Fine.
[SY: Không ai hết].
[SY: Người qua đường thôi, không quan trọng].
[Nhân tài chốn công sở: Tối ăn thịt nướng?]
[SY: Nai sừ!]
[Nhân tài chốn công sở: Tao sắp về rồi, nửa tiếng nữa