Trúc Mã Là Đại Nhân

Chó dại cắn!!!


trước sau

- Tiểu Hồng? Chuyện cậu bị đình chỉ thi là sao?

Sắc Nữ mặt mũi đỏ phừng phừng, tóc mai bết cả vào trán, hớt hải chạy đến tìm tôi. 

Tôi ngồi cà lơ cà phất trên ghế đá, chân bắt chữ ngũ, phong thái nhàn nhã, đang chăm chú ngắm mấy con ong hút nhụy hoa.

Trông thấy mỹ nữ hùng hổ lao về phía mình, tâm trạng bỗng dưng căng thẳng lên một chút.

- Cậu nói xem, cấp ba của mình có phải coi như xong rồi không?

- Xong cái khỉ. Sao cậu năm lần bảy lượt để người ta chơi xấu thế?

Tôi trợn mắt:

- Hồng nhan bạc phận cậu không biết à?

Không nói đến thì thôi, Sắc Nữ khơi mào làm người tôi dâng trào máu nóng. 

Đúng là phận bạc như vôi. Vào phòng thi chưa nổi 15 phút đồng hồ đã bị đánh dấu bài, tịch thu thẻ học sinh, đuổi ra khỏi phòng, không được thanh minh cũng không biết bị kỉ luật như thế nào.

Chuyện kể ra chẳng ngắn chẳng dài, chỉ là tôi vô tình ngồi chung phòng với một tên biến thái, đệ nhất biến thái.

Không hiểu hắn lấy đâu ra niềm tự tin dạt dào mà quẳng tài liệu cho tôi!

Trùng hợp hơn là khi tài liệu nằm trong tay hắn không ai hay biết. Đến khi tập giấy chi chít chữ nhỏ xíu đó xuất hiện trên bàn tôi thì cũng là lúc giám thị ngẩng đầu lên chăm chú trao cho tôi một cái nhìn sát thủ. 

Tệ hơn nữa là camera phòng tôi thi ngày hôm nay bị hỏng. 

Oan Thị Kính là như thế nào, chính là như thế này. 

- Có phải ai đó nhân lúc tên Đường Tăng đi vắng liền đánh úp cậu không?

Tôi ngao ngán:

- Đánh úp thì thế nào. Cùng lắm mình không học lớp chuyên nữa, chuyển xuống lớp đại trà.

- Cậu điên rồi à? Vậy mong muốn dùng học bạ xét vào đại học của cậu phải tính sao?

- Sợ gì, biết đâu thi lại được thủ khoa ấy chứ.

Thái độ nhăn nhở của tôi khiến Sắc Nữ mất kiên nhẫn.

- Không được, mình phải đòi lại công lí cho cậu. Gã Gia Phong đi lúc nào không đi, sao lại chọn đúng lúc này không biết.

Nghe đến đây, tôi sực nhớ ra việc Đại Nhân đã lên máy bay vài giờ trước. Có lẽ tầm này đã đến nơi, liền nhanh chóng rút điện thoại gọi cho hắn. 

Sau khi biết được tin chuyến bay an toàn, hắn cũng đã nhận được phòng ở khách sạn, tôi yên tâm cúp máy.

- Hết rồi sao?

- Hả? Cái gì hết?

Sắc Nữ giận dữ véo tôi một cái rõ đau.

- Cậu gọi điện thoại chỉ để hỏi han hắn có chăn ấm đệm êm, ăn sung mặc sướng hay không thôi hả? Vậy chuyện của cậu hôm nay tính sao, phải cho hắn biết chứ??

- Không thể cho hắn biết, hắn sắp thi đấu rồi, tâm trạng phải bình tĩnh.

Sắc Nữ không tin vào tai mình.

- Tiểu Hồng à? Không phải cậu coi mình là a hoàn của hắn thật rồi đấy chứ?

Tôi lườm Sắc Nữ, không thèm đáp lại.

Nhưng sự việc ngày hôm nay của tôi có vẻ không đơn giản như tôi tưởng. 

Thông thường, học sinh vi phạm quy chế thi sẽ bị đình chỉ thi, tệ hơn một chút sẽ bị hạ hạnh kiểm hoặc bị chuyển xuống lớp đại trà.

Không hiểu lí do gì, vụ việc lần này khiến hội trưởng hội phụ huynh đích thân đến gặp hiệu trưởng, yêu cầu cả combo hạ hạnh kiểm lẫn chuyển xuống lớp cá biệt. Quá đáng hơn còn yêu cầu công bố tên tôi trước toàn trường để làm gương. 

Chưa hết, nghe nói tất cả thành tích thi đua của tôi từ trước tới nay đều sẽ bị vô hiệu hóa, sau này tôi cũng sẽ không được tham gia các cuộc thi danh giá nào khác nữa. 

Tin tức truyền xuống khiến tôi á khẩu. Tôi chỉ lỡ bị ném tài liệu trúng thôi, có cần phải như minh tinh điện ảnh bị đóng băng hoạt động nghệ thuật thế không?

Vốn dĩ học sinh trường chuyên này đa phần đều là con nhà giàu có. Trường tuy kỉ luật nghiêm nhưng vuốt mặt cũng phải nể mũi, chẳng mấy khi ra quyết định phạt nặng như vậy. 

Tôi nghi ngờ trong lòng. Hội trưởng hội phụ huynh này có thù oán gì với tôi hả?

Ngày hôm sau đi học, tôi trở thành tâm điểm của cả trường. Quả đúng là cảm giác làm người nổi tiếng, đi WC thôi cũng có người giơ điện thoại ra chụp.

Trên diễn đàn lại mọc lên topic: “Nữ sinh X lớp chuyên văn, bị kỉ luật nặng
vẫn có mặt mũi tới trường”.

Tôi nghẹn ngào gặm bánh mì bơ, không lẽ muốn tôi nghỉ học lấy chồng hả?

Sau vụ việc bóng gió nói tôi mặt dày đeo bám Đại Nhân, lần này, hội yêu quái lại có cơ hội ra tay, thêm mắm dặm muối nói tôi nhân phẩm tệ hại.

Không hiểu sao có kẻ còn tung ảnh chụp tôi bị tên yêu nghiệt Trịnh Hữu Bình nắm tay hôm trước lên diễn đàn. Đám con gái nhiều chuyện lại được một mẻ sôi nổi nói tôi bắt cá hai tay. Tình hình ngày một căng thẳng.

Tôi hơi áp lực. Mỗi lần gọi điện thoại cho Đại Nhân đều không kìm được lòng muốn nói cho hắn biết.

Nhưng lương tâm không cho phép tôi làm vậy. Nói cho hắn rồi thì thế nào, hắn sẽ bỏ thi quay về giúp tôi dàn xếp sao? Tôi vẫn có thể ở lại lớp chuyên, rồi mỗi ngày đi học sống trong sự dị nghị, không phục của mọi người.

Nghĩ thôi cũng thấy ảo não.

Không ngờ, trong lúc tên tuổi của tôi lên top search, tôi lại có cơ hội đụng mặt Bạch Cốt Tinh. 

Nói là tình cờ chẳng ai dám tin.

Tôi rất ít khi ăn cơm ở căng - tin, từ ngày diễn đàn dậy sóng, tôi càng không mấy khi xuất hiện ở đó. 

Đúng lúc hôm nay là ca trực nhật, bình nước của lớp hết, tôi đành mang xuống để đổi.

Nào ngờ vừa bước chân vào, đã bị Bạch yêu quái chặn cửa.

- Ôi chao, không phải là Tuyết Hồng nổi tiếng gian lận, nhân phẩm tệ của lớp chuyên văn đây sao? Cậu vẫn còn mặt mũi đến đây hả?

Giọng điệu công kích của yêu quái chỉ khiến tôi nực cười. Tôi trực tiếp phớt lờ cô ta, đem bình nước đến quầy đổi. 

Nhưng Bạch Cốt Tinh có vẻ không muốn buông tha cho tôi. Cô ta tiếp tục lớn tiếng, cố tình để cho mọi người nghe thấy.

- Vẫn còn kiêu ngạo được hả? Cậu lừa dối Gia Phong, lén lút qua lại với hội trưởng, bây giờ sự thật được phơi bày, Gia Phong có quay trở về cũng không thèm đứng về phía cậu nữa đâu. Mà mấy cái giải thưởng của cậu từ trước đến nay cũng phải xem xét lại ấy chứ, có khi là nhờ quan hệ mua được cũng nên.

Tôi nắm chặt hai tay, nghiến răng không nói một lời. Công kích chưa đủ, Bạch Vy tiếp tục cười cợt.

- Dù sao cũng chúc mừng cậu, ngày mai nhớ mời phụ huynh tới đúng giờ đấy nhé. Mẹ tôi và hiệu trưởng sẽ cho cậu một kết quả xứng đáng!

Tôi lờ mờ hiểu ra sự việc. Thì ra mẹ Bạch Vy là hội trưởng hội phụ huynh, bảo sao ngay từ đầu tôi đã có cảm giác bị người ta cố tình làm khó. 

Thấy tôi vẫn bình tĩnh, Bạch Cốt Tinh không giả bộ thanh cao nổi nữa, gằn giọng nói:

- Sao? Bị tôi nói trúng tim đen nên không còn lời nào phản kháng nổi đúng không?

Nhìn khuôn mặt căm hận đến mức nổi gân xanh nhưng miệng vẫn mỉm cười của cô ta, tôi khinh bỉ bật cười, đáp.

- Tôi không có sở thích biến thái là ném đá từng con chó dại sủa bên đường. 

Nói rồi, không đợi cô ta kịp tiêu hóa, tôi trực tiếp ôm bình nước bỏ đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện