Tôi đứng trước cổng nhà đợi Đại Nhân. Chẳng bao lâu hắn mặc đồng phục đạp xe lao tới, cố gắng phanh kít thật to trước mặt tôi. Tôi lườm hắn:
- Anh có thể bớt make color được không?
Hắn không hài lòng với thái độ của tôi. Bắt đầu đóng vai play boy, một tai giữ xe một tay kều kều gãi nhẹ dưới cằm tôi, đong đưa:
- Anh không thích make color với em. Anh thích make love hơn.
Đầu tôi nhanh chóng bốc khói. Tôi đạp hắn một cái thật mạnh. Hắn lại khéo léo tránh được, cười haha, đem cặp tôi bỏ giỏ xe, sau đó vênh váo nói:
- Còn không nhanh, đại gia bỏ ngươi lại bây giờ.
Tôi và hắn lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Năm tôi 3 tuổi, gia đình hắn chuyển về quê sinh sống, còn có cả ông bà nội hắn. Nghe mẹ hắn nói ở quê khí hậu trong lành tốt cho người cao tuổi, nên ba hắn mua đất rồi cả nhà chuyển về ở hẳn luôn.
Hai gia đình gặp nhau vào ngày đi họp thôn. Vì còn nhỏ nên tôi không nhớ rõ, càng không thể tin nổi những gì mẹ tôi thuật lại.
Hôm ấy trăng sáng sao mờ, gió thổi man mác. Hắn ngồi ghế bên cạnh tôi, xinh xắn, đáng yêu như một cục bột nhỏ, mịn màng, một tay cầm kẹo bông một tay cầm kẹo mút. Ác quỷ của tôi xuất hiện, tôi tham lam muốn cướp đoạt tài sản của hắn, nhưng lại bị khuôn mặt thiên sứ của hắn quy phục. Nghe đến đây, tôi thấy có gì đó không đúng.
- Mẹ, có phải mẹ lén đọc ngôn tình của con không?
Mẹ lườm tôi, tiếp tục kể.
Thiên thần nhỏ mỉm cười, nhìn Ác Quỷ trìu mến.
- Thích ăn kẹo không, gọi anh nào, ngoannn...
Sức quyến rũ của thiên thần khiến ác quỷ không thể nào kháng cự, ngoan ngoãn đáp:
- Anhh...
- Muốn ăn nhiều kẹo hơn không?
- Muốnnn...
- Tới đây thơm anh một cái nào.
Ác quỷ: “Moahhh...”
Mẹ ác quỷ: “...”
Mẹ thiên thần: “...”
Tôi lật bàn, bịa đặt, nhất định là bịa đặt. Ác quỷ có bao giờ lại ngu ngốc như thế chứ.
Từ đó chúng tôi (bao gồm cả gia đình chúng tôi) quen nhau, hắn nghiễm nhiên trở thành trúc mã của tôi, còn tôi không sửa
được thói quen gọi hắn là “anh”. Câu chuyện thơ ấu nhạt nhẽo của tôi bắt đầu như thế bởi một mở đầu lãng xẹt.
Hắn có rất nhiều tật xấu. Một trong số những tật xấu đó là thích đưa đồ của hắn cho tôi cầm.
Bạn học nữ A:
- Đại Nhân à, cho mình mượn bút được không, bút mình hết mực.
Hắn không mặn không nhạt chỉ vào tôi, đáp:
- Tôi cho Tiểu Hồng mượn rồi.
Bạn nữ A quay sang nhìn tôi xác minh, thấy sự thật phơi bày đành xụ mặt không nói gì nữa.
Tôi làu bàu: “Tôi thèm vào mượn bút anh.”
Bạn học nữ B mạnh dạn hơn, chìa vở bài tập toán trước mặt hắn.
- Đại Nhân, bài này khó quá, cậu giảng giúp mình được không?
- Tôi phải giảng bài cho Tiểu Hồng.
- Vậy...vậy cậu cho mình mượn vở cũng được.
- Cho Tiểu Hồng mượn rồi.
Tôi thở dài. Mỗi ngày, hắn được nhờ vả vô số lần trong lớp. Kết quả là mỗi lần như thế, đại danh của tôi cũng được nhắc một lần.
Sau này lớn rồi, hắn có vẻ quên mất thói quen đưa đồ cho tôi giữ. Một ngày, chúng tôi cùng ngồi ăn sáng với nhau. Tôi đá lông nheo, dụ dỗ.
- Đại Nhân, em nhớ hồi đi học anh rất thích em giữ đồ giùm. Hay là thế này đi, để em giữ luôn thẻ ngân hàng của anh vậy.
Hắn ngước mắt lên, khinh bỉ tôi.
- Nếu em thích, anh có thể đưa cả công ti cho em giữ.
Tôi im lặng lè lưỡi. Tôi nào có bản lĩnh đó chứ. Tôi chỉ muốn ở nhà yên ổn làm một tác giả nhỏ thôi.