Tôi đứng trước cửa công ty đợi Đại Nhân lấy xe. Hắn rất nhanh chóng quay trở lại, dừng xe, mở cửa kính, giả bộ nghiêm túc nói.
- Bảo bối, hôm nay vợ anh đi vắng rồi, có muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?
-...
Tôi thở dài không thèm chấp, mở cửa ngồi vào ghế, hắn lập tức nhoài người sang cài dây an toàn cho tôi, không quên ăn chút đậu hũ. Tôi đẩy hắn ra, chấn chỉnh:
- Nghiêm túc đi. Anh giống như sắp chết đói vậy.
Đại Nhân bày ra bộ mặt ấm ức.
- Giờ em mới chịu nghĩ cho cơn đói khát của anh sao. Nhìn xem cả tháng qua em nhốt mình trong phòng ôm máy tính, hại anh phòng không gối chiếc. Anh suýt thì quên mất mặt vợ anh như thế nào đấy.
Tôi tự kiểm điểm. Tôi có cho hắn ăn chay như vậy à?
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Còn phải hỏi sao? Em nói xem hôm nay là ngày gì? Nói đúng sẽ được khoan hồng. Bằng không...
Hắn nhìn tôi ẩn ý.
- Anh sẽ dày vò, dày vò, dày vò em.
Tôi rùng mình. Ai cần hắn phải nhấn mạnh từ “dày vò” như vậy chứ! Hôm nay sao? Thứ mấy ngày bao nhiêu tôi còn chẳng nhớ nổi. Hắn giở trò úp mở với tôi tuyệt đối giống như hỏi khúc gỗ mày có biết nói không.
- Em nhìn xem. Hậu quả của việc yêu ngôn tình hơn anh chính là IQ trì trệ.
Tôi nhìn hắn mù mờ.
- Thật không hiểu nổi vì sao em có thể trở thành nhà văn khi tế bào lãng mạn âm thế này. Hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta lần đầu hẹn hò.
-...
Tôi bất lực. Lấy nhau rồi không phải chỉ cần nhớ ngày cưới thôi sao. Đến ngày hẹn hò cũng phải nhớ.
- Đó là tại anh bày ra quá nhiều ngày kỉ niệm. Cái gì lần đầu cũng kỉ niệm. Kỉ niệm lần đầu nắm tay, kỉ niệm lần đầu hôn, kỉ niệm lần đầu giận
nhau, kỉ niệm lần đầu làm lành,... Sao em nhớ nổi.
Hắn nghiêm túc ghi nhận.
- Em nói đúng. Sau này em chỉ cần nhớ kỉ niệm ngày cưới là được.
Nói rồi hắn ghé tai tôi thì thào:
- Còn anh luôn nhớ sâu sắc một ngày kỉ niệm. Đó là lần đầu... chúng ta...
Tôi đỏ bừng mặt đẩy hắn ra. Tên này có bao giờ nghiêm túc được nổi một phút không vậy?
Gọi là ngày kỉ niệm, thực ra đôi vợ chồng già chúng tôi cũng chẳng phải khoa trương gì. Hắn đưa tôi đến nhà hàng tôi thích nhất. Chúng tôi kết thúc ngày kỉ niệm đầy hoa và đầy...dạ dày. Vốn dĩ đối với tôi, có tiền, có ăn chính là sung sướng hạnh phúc.
Tôi không có tế bào lãng mạn với những con số nhưng rất thừa tế bào hưởng thụ lãng mạn. Còn nhớ thời trẻ tuổi nông nổi trước đây, tiểu thư A đứng trước mặt tôi và Đại Nhân, khua tay múa chân gào thét:
- Rốt cuộc cô ta hơn em ở điểm nào?
Tôi ngước nhìn mỹ nhân chân dài ngực to não phẳng trước mặt, điềm tĩnh đáp:
- Ở chỗ nào cô cũng không biết sao? Ở chỗ... Tôi. Được. Sủng. Ái...
Nghĩ lại khuôn mặt tức muốn thổ huyết của vệ tinh A khi đó, tôi vẫn thấy hả hê vô cùng. Phụ nữ có rất nhiều thứ để tự hào. Nhưng có thể khiến người đàn ông của bạn toàn tâm toàn ý với bạn mà không bị tiểu tam cướp mất, chỉ có duy nhất một cách, làm cho hắn yêu bạn đến chết đi sống lại, nếu không làm cho hắn yêu bạn được, vậy thì nhất định phá hoại không cho hắn yêu kẻ khác.