Editor: RG
Quý Tam nhìn cậu bé kia một cái khuôn mặt trong trí nhớ liền rõ ràng, lại nhìn quần áo trên người, lập tức chấn động.
"Lãm Nguyệt!!" Nét mặt Quý Tam có chút khó coi, "Em sinh con trai cho Trần Ma Vương từ khi nào hả?!!"
Dường như nghĩ tới điều gì, cậu bé vốn đang chằm chằm quần áo trên người Quý Tam chợt mỉm cười, cảm xúc nơi đáy mắt đen láy cũng bị đè nén lại.
...... Đột nhiên cảm thấy, bộ dáng tên này còn rất thuận mắt.
"Bảo bảo, tới đây," Lãm Nguyệt vuốt tóc, ôn nhu nhìn bảo bảo, sau đó cười híp mắt nói, "Anh vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa?"
Đáng tiếc tâm trí Quý Tam đã bị tin tức này làm cho trống rỗng, cả người đều không tốt, hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm trong lời nói của cô.
"Em em em còn muốn viện cớ!" Quý Tam nôn nóng vuốt quần áo trên người, lại nhìn gương mặt kia, cảm giác quần áo này giống như da rắn, lạnh băng dán vào da thịt, khiến cả người hắn bắt đầu cảm thấy đau.
"Đứa bé này và Trần..." Vừa rồi tức giận buột miệng thốt ra cái tên kia, bây giờ đã bình phục một chút, lúc nói đến hắn không tự giác sửa lại, tuy rằng bình thường trong lòng hắn mắng ngàn vạn lần như vậy, "Trần... Dục Sâm khi còn nhỏ quả thực như cùng một khuôn đúc ra."
Bảo bảo hướng trong lòng Lãm Nguyệt rụt rụt, dường như hơi sợ hãi người đàn ông đang chỉ ngón tay vào cậu, Lãm Nguyệt ôm bảo bảo vào sâu vào lòng, cầm khăn lông trên bàn vèo một cái ném lên đầu Quý Tam.
"Sinh cái gì mà sinh!"
Khăn lông thấm nước tương đối nặng, hơn nữa tốc độ nhanh, nện lên đầu làm Quý Tam hơi choáng váng, hắn vội vàng tiếp được, dường như cũng ý thức mình không đúng, khụ một tiếng, sắc mặt hơi giãn ra.
Hắn đến gần, ngồi vào trên sô pha, có chút ngượng ngùng nhìn cậu bé. "Cũng đúng, em lại chưa từng mang thai." Nhưng lại lập tức không khống chế được tiếp tục hỏi, "Cũng không đúng, em có mang thai hay không anh làm sao mà biết được? Còn có bộ quần áo này, cũng là của anh ấy đúng không?"
Lãm Nguyệt cười,
......Một cái tát đập vào gáy hắn.
Quý Tam tức khắc an tĩnh...
Tuy nhiên, Quý Tam lại lập tức cảnh giác, cả người căng thẳng dáng vẻ như là có thế nhảy dựng lên ngay tức khắc, "Hôm nay anh ấy không có ở nhà chứ?"
"Không." Lãm Nguyệt thuận miệng đáp. Thấy cậu bé trong lòng đã chui ra, lộ ra đôi mắt đen linh động, đang cầm tay cô gặm cắn, cảm thấy ngón tay trong khoang miệng ướt át bị liếm tới liếm lui...... Có chút kỳ quái, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Lãm Nguyệt nhìn về phía Quý Tam, "Sao anh lại nhớ rõ như vậy? Vì anh ấy là anh họ của anh?"
Cô không nhớ được Trần Dục Sâm lúc nhỏ trông như thế nào.
Quý gia là nhà mẹ đẻ của dì Trần, nên tính ra Quý Tam chính là em họ Trần Dục Sâm.
"Không phải." Quý Tam thả lỏng, buột miệng nói, "Nếu là em thì em có nhớ được người lúc nào cũng đánh em không?"
Nhìn ánh mắt Lãm Nguyệt có chút kinh ngạc, hắn mới nhận ra mình vừa tiết lộ chuyện gì......
Sắc mặt hơi túng quẫn, thấy cậu bé cũng ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt trong suốt như có thể phản chiếu sự xấu hổ của hắn, Quý Tam dứt khoát bất chấp tất cả nói, "Đúng vậy."
"Trước kia anh thường bị anh ấy đánh, em không biết đâu, anh ấy mặt lạnh nhưng lúc đánh người thì khỏi nói đau đến mức nào..."
Lãm Nguyệt nhớ lại khuôn mặt đầy mồ hôi của huấn luyện viên lúc ấy, có lẽ cô biết đó.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Người đang ngồi trong lòng hơi động đậy, Lãm Nguyệt vuốt ve mặt cậu bé, cầm tay cậu nắn nắn, tiếp tục hỏi.
"Chính là mỗi lần sau khi đi uống rượu về..." Nếu đã nói rồi, Quý Tam cũng không giấu giếm, "Gần đây nhất là hôm em tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau ăn mừng, buổi tối trở về anh ấy liền đánh anh một trận, hôm đó em còn uống say..."
Quý Tam đang nói đột nhiên dừng lại, kiểu quần áo mà người đàn ông kia thường mặc, đứa trẻ đang ngồi kia giống anh ấy như đúc...... Quý Tam cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.
Giờ phút này, từng hình ảnh trong quá khứ đột nhiên nhảy ra, lúc Lãm Nguyệt uống say, mặt lạnh kia mắc bệnh sạch sẽ nhưng lại cõng cô ấy về, còn có mỗi lần mình khoe đồ Lãm Nguyệt tặng, thì ngày hôm đó uống ngụm nước lã cũng xui xẻo, dường như......
Sẽ không phải...... Trần Dục Sâm là ngoài lạnh trong nóng chứ!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Quý Tam đột nhiên đứng ngồi không yên, nhìn về phía Lãm Nguyệt, "Hay là, đêm nay chúng ta đừng đi nữa. Dù sao em cũng không quen em trai của Tôn Nhị."
Không ai chú ý tới, lúc nghe thấy cái tên kia, ánh mắt cậu bé chợt thẫm lại.
Rất tốt, lại không vừa mắt.
Quý Tam càng nói càng lưu loát, "Hơn nữa lần này là đi đón gió tẩy trần cho hắn, mấy ngươi chúng ta có gặp cũng không thể nói chuyện nhiều, chi bằng đợi mấy hôm nữa chúng ta lại tụ họp riêng, huống chi mấy bữa tiệc kiểu này rất ồn ào, em lại không thích náo nhiệt......"
Lãm Nguyệt cười híp mắt, "Anh nói như vậy, đột nhiên em vô cùng muốn đi."
Dáng vẻ vô cùng tinh quái...Rất xinh đẹp.
Vẻ mặt Quý Tam hoảng sợ, hắn hắn hắn... Thật sự không phải cố ý muốn mang vợ người đàn ông kia ra ngoài uống rượu đâu!
"Nguyệt Nguyệt... Đi đâu?" Cậu bé ngẩng đầu, tay nhỏ nắm chặt quần áo cô giật giật, đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc nhìn cô chăm
chú, giọng nói có chút ủy khuất, "Nguyệt Nguyệt không cần bảo bảo nữa sao?"
"Sao có thể như vậy chứ?" Lãm Nguyệt liếc Quý Tam, xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói, "Bảo bảo ngoan thế này, lớn lên lại nhất định rất đẹp trai, chị muốn quỳ gối dưới gấu quần bảo bảo còn không kịp, sao có thế không cần bảo bảo đây?"
Vành tai bảo bảo đột nhiên đỏ lên, vùi đầu vào lòng ngực Lãm Nguyệt, giọng nói trẻ con đáng yêu phát ra, "Bảo bảo thay đổi, không ngoan, Nguyệt Nguyệt sẽ... Không thích sao?"
"Không đâu." Lãm Nguyệt sờ sờ cái ót của cậu, "Bảo bảo thay đổi chị cũng thích."
Nhan sắc là chính nghĩa.
"Vậy, ngoéo tay." Bảo bảo ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lãm Nguyệt, ánh mắt trong suốt như có thể nhìn thấu người ta.
"Được, ngoéo tay." Lãm Nguyệt cười tủm tỉm nói.
"Quá ấu......" Tiếng lẩm bẩm của Quý Tam còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì ánh mắt bảo bảo đột nhiên nhìn qua khiến hắn cả kinh, lập tức ngậm miệng, nhìn lại lần nữa, thấy đôi mắt đen láy của bảo bảo trong veo thuần khiết, cũng không để ý đến chính mình...
Hắn vô thức nâng chén trà lên uống một ngụm, ha ha, chắc là hắn nhìn lầm thôi...
"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi."
Ngón út hai bàn tay một lớn một nhỏ móc vào nhau, quơ quơ trong không trung. Giọng nói đáng yêu của trẻ con hòa với giọng nữ, hòa hợp như một giai điệu bất hủ.
"Nói rồi đó." Giọng nói ngây thơ, chậm rãi, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, như muốn khắc sâu vào lòng, "Bảo bảo thay đổi hình dáng, Nguyệt Nguyệt vẫn thích bảo bảo."
"Đã ngoéo tay thì không được thay đổi." Cậu bé ngồi lẳng lặng, ánh đèn chiếu bóng người trên đầu lên mặt cậu, hàng mi dài rũ xuống, đáy mắt không nhìn rõ cảm xúc.
"Được, thay đổi hình dáng vẫn thích bảo bảo." Lãm Nguyệt không chú ý có chỗ nào không đúng, cười nhẹ đụng đụng cái mũi của cậu. "Ai không giữ lời người đó là gâu gâu."
"Được." Cậu bé lại trở nên vui vẻ, đôi mắt đen sáng rực lung linh như thể chúng đã đánh cắp toàn bộ hào quang lấp lánh của cả ngân hà.
"Cậu bé cười thật đáng yêu." Quý Tam sờ mũi, khen ngợi.
Lãm Nguyệt hôn cậu bé một cái, thấy cậu vui vẻ cô cũng cười, "Đừng có khen, không có tí thành ý nào hết."
Quý Tam lại sờ mũi, hắn là một người đàn ông cao lớn khí huyết phương cương, đối với trẻ con ồn ào nhốn nháo thật sự không có hứng thú.
"Em thật sự muốn đi à?"
Lãm Nguyệt nhìn hắn một cái, cười nói, "Đi chứ." Sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ đang túm chặt quần áo cô, trộm ghé vào tai cậu bé nói, "Ngoan, chị không đi."
Quý Tam không nghe được bọn họ nói cái gì, ngồi trên sô pha bất an, hắn thật sự không muốn lại ăn một trận đòn của người nào đó đâu.
Nghĩ như vậy, hắn lấy di động ra gọi điện thoại.
"Triệu Đại Bảo!"
"Tiểu tam?" Giọng nam bên kia nghe có vẻ văn nhã lịch lãm.
"Hai hôm trước cậu lừa tôi đúng không," Quý Tam có chút nôn nóng, che microphone nói nhỏ, "Cậu giải quyết việc hôm nay cho tôi, chuyện hai hôm trước tôi sẽ không tính toán nữa."
Quý Tam biết rõ, Triệu Đại Bảo ở trước mặt bọn họ là một tiểu tử hoa tâm phóng đãng, vừa nhìn thì chính là một tên bại hoại có văn hóa, nhưng thực tế, hắn không hề đơn giản như vậy.
"Ồ, chuyện gì?" Người đàn ông văn nhã bên kia cười ra tiếng, lời nói ra có cảm giác lưu manh.
Quý Tam liến thoắng một hồi, bên kia cười một tiếng, ung dung nói, "Được rồi, coi như giúp đỡ người thiểu năng trí tuệ."
"Thiểu năng trí tuệ em gái cậu!" Quý Tam yên tâm, lông mày giãn ra, "Cậu định làm thế nào?"
Giọng nói bên kia có chút bất cần, "Chuyện này có gì đâu, bảo Tôn Nhị đổi địa điểm thành một nơi sạch sẽ yên tĩnh, ăn một bữa cơm rồi về không phải được rồi sao."
Quý Tam:.........
Phụt một tiếng cúp điện thoại, phiền nhất là những người trong đầu toàn những suy nghĩ quanh co lòng vòng.
Người đàn ông bên kia nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, nhướng mày, ôm eo mỹ nhân bên cạnh, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa, ây dà, vốn đang muốn nói cho hắn biết, em trai Tôn Nhị là một tên say đắm Lãm Nguyệt chân thành đấy.
Quý Tam cúp điện thoại xong cũng thả lỏng, đến phòng khách, thấy hai người còn đang chơi đùa vui vẻ, "Đổi địa điểm rồi, ở Thanh Y," hắn giơ lên lông mày, "Em có muốn đưa bảo bảo đi cùng không?"
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!