Editor: RG
Trẻ con nhưng thật ra không phải là trẻ con.
Tìm Lãm Nguyệt chính xác là Trần Dục Sâm.
Trần Dục Sâm thờ ơ sống hơn hai mươi năm, đến hôm nay mới biết thế nào là thay đổi cảm xúc.
Rõ ràng chỉ là kỳ nghỉ bình thường, nhưng vào khoảnh khắc anh ấn chuông cửa, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Đến lúc anh tỉnh lại, anh đã biến thành một đứa bé.
Môi mỏng hơi mím, không có ai nói cho anh, nhưng đây cũng không phải điều anh lo lắng.
Trẻ con...còn chưa tự điều khiển được bản thân.
Khuôn mặt bánh bao còn non nớt, nhưng vào lúc này, đều là vẻ sống cũng không còn gì luyến tiếc.
Có thể nói khả năng thích ứng của con người là vô hạn, sau khi trải qua tình huống xấu nhất, cảm giác ẩm ướt ấm ấm còn vây quanh nửa người phía dưới, Trần Dục Sâm một lần nữa khôi phục sự thờ ơ, cụp lông mi, bình tĩnh không gợn sóng.
"Hệ thống, bắt đầu học tập đi."
Theo hệ thống trong não anh nói, hắn là hệ thống học tập đến từ một hành tinh xa xôi, ngoại trừ chức năng phòng vệ, quan trọng nhất là chức năng học tập, chỉ cần anh thông qua thử thách cuối cùng là có thể khôi phục thân thể.
Anh chỉ tin tưởng bản thân, nhưng, mặc kệ là thật hay giả, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
.........
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa tiến vào.
Bộp! Một bàn tay ấn xuống đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
Nhìn bên ngoài, thân hình phịch một tiếng lại đổ xuống, Lãm Nguyệt mê mang nhìn trần nhà hai phút.
Bóng đèn thật là đẹp.
Mọi thứ dần trở nên rõ ràng, Lãm Nguyệt cúi đầu nhìn khuôn mặt khoan khoái của bé con bên cạnh mình, bình tĩnh nựng hai cái.
"Chị quên mất, chị phải cho em uống sữa."
Nói xong, cô gãi gãi mái tóc, từ trên giường bò dậy.
Chưa bao giờ dậy sớm như vậy, Lãm Nguyệt vào phòng vệ sinh giải quyết một chút vấn đề vệ sinh cá nhân, mới tỉnh táo lại.
Bé con còn đang ngủ, khuôn mặt trong nắng sớm rất xinh đẹp, Lãm Nguyệt một bên từ trong gương tán thưởng khuôn mặt bé, một bên lấy sữa dưỡng ẩm ba ba vỗ vỗ lên mặt mình.
Thu hồi ánh mắt, sờ soạng mặt mình hai cái, "Mỗi ngày đều bị cái sự xinh đẹp này thức tỉnh."
Thân là một nhan cẩu (1) chân chính, cô chỉ cần nhìn bản thân, tâm trạng liền có thể tốt cả ngày.
Dường như là nghe được những lời này, khuôn mặt bé con đang ngủ say chậm rãi mở ra, đôi mắt đen láy nhìn cô một cái, sau đó dùng một loại biểu cảm mà Lãm Nguyệt không thể hiểu nổi di chuyển tầm mắt.
Buông sữa dưỡng ẩm xuống, ngón tay chọc chọc bụng bé con, Lãm Nguyệt nghĩ một chút, hỏi, "Thế nào, bảo bảo cũng bị xinh đẹp làm tỉnh sao?"
Trần Dục Sâm chậm rãi nâng mắt, sâu kín nhìn qua Lãm Nguyệt:.........
Anh có lẽ phải một lần nữa nhận thức lại người phụ nữ này.
Dường như nhớ tới gì đó, Lãm Nguyệt nhấc cái mền ra khỏi người bé con, sờ sờ tã giấy.
"Họa bản đồ rồi sao?" Cô cong lên khóe môi, mái tóc mượt mà khi nói chuyện rũ xuống trên bụng bé con, ngay sau đó bị ngón tay trắng nõn vén ra sau tai, buộc lên.
Vài sợi tóc chạm vào bụng, nhẹ nhàng, Trần Dục Sâm giật mình, bụng hơi hơi giật giật.
"Ngoan, chị thay giúp em!" Lãm Nguyệt cười thanh lệ, giọng nói dịu dàng, rất nhanh giúp bé thay tã giấy, vỗ vỗ mông trắng mịn, động tác không có một tia ghét bỏ.
............
Đun sôi nước, pha một ly sữa bột, vốn dĩ đã đổ vào bình sữa, nhưng nhớ lại ngày hôm qua bé con như thế nào cũng không chịu uống, lại đổ ra một cái chén.
Hương vị có gì khác nhau sao?
Ma xui quỷ khiến, Lãm Nguyệt cầm lấy núm vú cao su ngửi ngửi, rất tốt, cảm giác cùng sữa trong chén ngày hôm qua không có gì khác nhau.
Không hiểu nổi suy nghĩ của trẻ con.
Lười suy đoán, Lãm Nguyệt vẫn là lấy ra một cái muỗng, từng ngụm từng ngụm bón cho bé.
Bón xong rồi, Lãm Nguyệt có chút ngây ngốc, nằm ở trên giường cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.
Kế tiếp nên làm gì đây?
Cô chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, cũng không có kinh nghiệm ở chung cùng trẻ con, bé con yếu ớt như vậy, cô nên làm cái gì?
Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, thử hỏi bé, "Chị kể chuyện cho em nghe nhé?"
"Ngày xưa, có một nàng tiên cá... Cô ấy muốn lên bờ...Cho nên, liền nỗ lực học tập."
Bé con nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen nhánh chậm rãi nhắm lại.
Khụ, Lãm Nguyệt chọc bé con hai cái, phát hiện bé quả nhiên ngủ rồi, sờ sờ đầu bé, phát hiện không có vấn đề gì, mở máy tính bắt đầu gõ chữ.
Máy tính vừa mở ra, tin tức liền bắn tới, ngón tay đem chuột kéo xuống, sau đó lập tức sửng sốt, bây giờ Bắc Kinh bị cúp điện hai giờ cũng có thể lên trang nhất.
Còn có nghi ngờ người ngoài hành tinh xâm nhập.
Chim cánh cụt không ngừng nhảy lên, Lãm Nguyệt thuận tay click mở, quả nhiên là tin tức của biên tập.
Đã có kết quả của chuyện ngày hôm qua.
Phán định là người kia sao chép, bởi vì không tìm được biên tập viên, cho nên trực tiếp cắt bỏ ID tác giả.
Cô xem ra liền bái phục cô ta một chút.
Biên tập là một em gái rất đáng yêu, Lãm Nguyệt vừa mới phản hồi hai câu về tin tức, bên kia cũng đã nhanh chóng trả lời, liên tiếp phát vài cái biểu tình khiếp sợ.
"Cô hôm nay dậy sớm như vậy?!"
Lãm Nguyệt bình tĩnh trả lời, "Tôi mỗi ngày đều dậy rất sớm."
Biên tập trả lời sáu cái dấu chấm.
Thật ra Lãm Nguyệt không quá thích cùng người khác nói đến việc riêng tư, cho nên chưa nói hai câu, liền đổi đề tài, biên tập cũng rất bận, nói được mấy câu Lãm Nguyệt liền đóng chim
cánh cụt.
Màn hình máy tính đổi thành trang cá nhân của tác giả, phát hiện các tiểu thiên sứ trong nhóm cũng đã biết kết quả của sự việc lần này, đang ở bình luận rải hoa.
Lãm Nguyệt cao hứng, liền phát một trăm bao lì xì, hừm, cô chính là thích xem người sao chép bị oán giận.
Theo thói quen trả lời mấy bình luận, liếc mắt một cái, liền phát hiện hộp bản thảo trống trơn.
Một lần gõ chữ chính là cả một buổi sáng.
Cho đến khi duỗi tay định lấy một quả đào lại chụp vào khoảng không, Lãm Nguyệt mới từ trong đống ý tưởng đang không ngừng phun trào thoát ra, giỏ hoa quả bên cạnh máy tính đã lần nữa thấy đáy.
Cô có một thói quen cũng không tính là cổ quái, đó là khi gõ chữ, luôn thích ăn trái cây, ăn càng nhanh ý tưởng càng nhiều, ăn xong, ý tưởng cũng ngừng lại.
Đơn giản sắp xếp lại bản thảo một chút, đem hơn một vạn từ vừa mới viết chia làm ba chương gửi tới hộp bảo thảo, Lãm Nguyệt duỗi người, đứng lên.
Liếc qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ.
Không có thói quen ăn bữa sáng, bây giờ bụng đã kêu ọc ọc, bàn tay đang cầm mì ăn liền dừng lại một chút, lấy ra một miếng thịt.
Ngày hôm qua cúp điện hai tiếng, thịt tái đông lạnh không tốt lắm.
Lại dừng một chút, lấy ra mấy quả trứng gà. Bé con lớn như vậy rồi, chắc cũng đã muốn ăn một vài món chính...
.........
Hương thơm từ phòng khách truyền tới phòng ngủ, hai mắt vốn dĩ đang nhắm chặt của bé con bỗng nhiên mở ra, đối diện với đôi mắt thanh lệ của cô gái.
Bị bế lên, Trần Dục Sâm đã bình tĩnh thích ứng với độ cao và tư thế này.
Chỉ là......
Lãm Nguyệt ôm bé con ngồi vào bàn ăn, kéo tới một chén canh trứng, nhìn qua có vẻ quá chín, bình tĩnh nói, "Canh trứng rất nhiều dinh dưỡng. Bảo bảo thật có lộc ăn."
Trần Dục Sâm:.........
Thổi nguội canh trứng, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng bé con, Trần Dục Sâm mặt không đổi sắc, động tác nhấm nuốt không tự chủ được nhanh hơn hai phần.
Lẽ thường, không có người đàn ông nào lại thích sữa bột của trẻ con.
Cô nhìn đôi mắt đen linh động của bé con dường như sáng cả lên, hai má phúng phính, cái miệng nhỏ hồng hào không tự giác mấp máy, trên mặt có chút mất tự nhiên nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp giãn ra, cười ra tiếng.
"Thật đáng yêu!"
Lại nữa, cậu bé cụp lông mi, ánh mắt lạnh nhạt còn hàm chứa một chút bất đắc dĩ.
Lãm Nguyệt xoa xoa miệng bé con, đôi mắt như hàm chứa cả một bầu trời sao, "A..."
Cho bé con ăn xong một chén canh trứng, Lãm Nguyệt lấy xe tập đi đến, đem bé thả vào, lúc này mới đi ăn cơm.
Nhấc cái chén sứ màu xanh lên, một luồng hơi nóng mang theo hương vị thịt kho tàu bay lên, kích thích cảm giác thèm ăn của người ta.
Mềm rục, béo mà không ngán, thấy đôi mắt lúng liếng "chờ mong" của bé con nhìn chằm chằm đôi đũa của mình, Lãm Nguyệt nghĩ một chút.
Chiếc đũa kẹp thịt kho tàu ở trước mặt bé con xoay một vòng, thấy đôi mắt đen láy kia cũng theo đó đảo một vòng, cô gái phụt một cái cười ra tiếng, môi đỏ mở ra cắn xuống miếng thịt kia.
Trần Dục Sâm không tự giác mím môi.
Cảm thấy ánh mắt bé con có chút "bi phẫn", Lãm Nguyệt đem bé bế lên, đặt ở trên đùi, tay ôm lấy cái eo mềm mại của bé, đem thịt kho tàu trong miệng nuốt xuống, "Ngoan, đừng nhìn nữa, nước miếng đều chảy ra rồi này."
Tuy là không biết bé nghe có hiểu hay không.
Bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền hơi giật giật, dường như vô cùng bất mãn.
Không đời nào.
Vừa nghĩ như vậy, Trần Dục Sâm liền cảm thấy cằm có chút lạnh lạnh, một sợi chỉ bạc ở dưới ánh đèn lóe lên, kéo dài.
Khuôn mặt phúng phính giật giật, sóng mắt di chuyển, một chiếc khăn giấy liền lau lên.
Lãm Nguyệt gấp khăn giấy lại ném vào thùng rác, chọc chọc má phúng phính của bé con, thuận tay gắp vào miệng mình một miếng thịt kho tàu, "Nước miếng còn rất nhiều đó."
Trần Dục Sâm:.........
Khuôn mặt lạnh lẽo tan ra, luôn có loại ảo giác, biến thành cái gáy của trẻ con còn đơn giản hơn nhiều.
Hệ thống: Không, đó không phải ảo giác đâu.
__________
(1) Nhan cẩu (颜狗): một từ phổ biến trên Internet, chỉ kiểu người không thể kháng cự những thứ có giá trị cao (nhan sắc)
__________
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!