Editor: Rosegi
Mẹ Trần và mẹ Hứa nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười, người trẻ tuổi đang yêu đây mà.
Bữa cơm này Hứa Tam ăn vô cùng không thoải mái, Trần Dục Sâm không tranh gắp đồ ăn với hắn, nhưng một chén canh đã trực tiếp lật ngược tình thế. Càng đừng nói sau đó cậu ta cũng gắp một miếng cá cay, còn nhặt xương cá trước khi bỏ vào bát Lãm Nguyệt.
Động tác lấy xương cá vô cùng tự nhiên ai cũng có thể nhìn ra, những người có mặt ở đây hầu như đều ở trong con ngõ này, nhưng họ hoàn toàn chưa từng nghe nói chuyện giữa Trần Dục Sâm và Hứa Lãm Nguyệt.
Trong lòng đã muốn bùng nổ.
# Sốc! Hóa ra Trần Dục Sâm không phải lãnh đạm#
# Lạnh lùng thế nhưng cũng có ngày trở nên dịu dàng#
#Cảm giác bị nhét một miệng cẩu lương #
# Đậu má! Cẩu độc thân chịu ngược hằng ngày #
Mẹ Tôn ngồi cạnh mẹ Trần, "Xem ra không lâu nữa là có thể bồng cháu rồi."
Sau đó nhớ tới con trai mình, sắc mặt có chút khó coi, "Đâu giống Tôn Nhị, lớn như vậy rồi còn không có một chút tin tức nào, đời này không biết tôi có thể ôm cháu không nữa."
Mẹ Trần an ủi nói, "Đừng nóng vội, Tôn Nhị nhà bà tuấn tú lịch sự, nói không chừng hai ngày nữa sẽ dẫn con dâu về cho bà, ba năm ôm hai cháu."
"Không được," mẹ Tôn lắc đầu, "Tôn Nhị như vậy... Tôi phải tìm cơ hội bắt nó đi xem mặt mới được."
Hầu như tất cả các bà mẹ đều lo lắng con gái gả không ra con trai cưới không được. Khi một nhóm các bà mẹ gặp nhau, nói chung luôn nói về đề tài này.
Lãm Nguyệt uống một ngụm canh, âm thầm thắp một ngọn nến cho Tôn Nhị.
Bảo trọng.
.........
Tuy nhiên, chiến trường thực sự... sau khi ăn xong mới bắt đầu.
Ông Trần là một lão cáo già, đương nhiên sẽ không ở lại vào thời điểm này. Nếu người Trần gia bọn họ ở đây, lúc người Hứa gia chỉnh Trần Dục Sâm sẽ không thoải mái.
Như vậy không hay, đôi khi, phải đánh nhau một trận mới thân thiết.
Trần lão gia chậm rãi chống gậy rời đi, mẹ Trần ném cho con trai một ánh mắt, khi nào có thể kết hôn đều dựa vào anh cả đấy.
Đàn ông còn đang tiễn khách, phụ nữ đều đã ngồi ở phòng khách.
Mẹ Hứa dẫn đầu mở miệng, "Dục Sâm à, dì nhìn con lớn lên, di chỉ hỏi con một câu, con có thật lòng không?"
Hai người đã ở bên nhau, nhưng lại không nói cho bà biết, tức giận ư? Đương nhiên là có. Nhưng con gái đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, bà làm mẹ, nguyện vọng lớn nhất cũng là con gái được hạnh phúc.
Đối với con rể, yêu cầu của bà cũng không nhiều lắm, chỉ cần đối xử tốt với con gái là được. Bà nhìn Trần Dục Sâm lớn lên, đương nhiên biết rõ tính cách của anh, một người đàn ông lạnh lùng yên tĩnh như vậy, một khi đã thật sự đặt người khác vào trong lòng tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý, dành tất cả sự dịu dàng cho người đó.
Trần Dục Sâm nâng mắt, gương mặt thanh lãnh rất nghiêm túc, "Con đã viết xong báo cáo kết hôn."
Báo cáo kết hôn? Lãm Nguyệt nhướng mày, dường như vì không muốn bản thân tức giận nên nắm chặt tay lại, thật sâu nhìn anh một cái, nhưng không nói gì.
Người đàn ông của mình, đương nhiên phải giữ mặt mũi cho anh, có việc gì lúc nữa lại nói.
"Được," Mẹ Hứa trầm mặc nhìn anh một hồi nhưng không nói gì uy hiếp mà chỉ bật cười, không khí phòng khách cũng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt chuyển thành tò mò, "Vậy hai đứa ở bên nhau từ bao giờ? Trước hay sau khi gửi tin nhắn?"
Vấn đề này bà đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Gửi tin nhắn?
Tay Lãm Nguyệt đang bóc quýt khựng lại, mỉm cười quay sang nhìn anh, cô cũng muốn biết là trước hay sau khi gửi tin nhắn đấy.
Người đàn ông yên tĩnh ngồi trên sô pha, trên người đã không loại hàn ý không cho phép người khác đến gần, "Nguyệt Nguyệt nói ở bên nhau từ một tháng chín ngày trước."
Lời này vào tai mẹ Hứa lại là một loại ý tứ khác.
Mẹ Hứa nhìn thoáng qua Lãm Nguyệt, con gái mình nhiều năm như vậy cũng chưa cho người ta một cái danh phận đây mà...
Chua quá, Lãm Nguyệt thiếu chút nữa nhả múi quýt trong miệng ra, lại là một quả chua, cô lén lút bỏ quả quýt xuống đĩa, mẹ Hứa luôn không thích người trong nhà lãng phí.
Mẹ Hứa trừng mắt nhìn Lãm Nguyệt một cái, ánh mắt cảnh cáo.
Lãm Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh một lần nữa cầm lên, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nghĩ nghĩ, đưa đến bên miệng Trần Dục Sâm, "Nếm thử đi?"
Người đàn ông ngoan ngoãn há miệng ăn, giống như một con sư tử đã thu liễm sự cảnh giác, kiêu ngạo để nghe lời.
"Ăn ngon không?" Lãm Nguyệt hỏi.
Ngón tay trắng nõn so với múi quýt càng có vẻ trong suốt hơn, Trần Dục Sâm trầm mặc một chút, "...... Ừ."
Lãm Nguyệt lại đưa một miếng lên miệng anh, cười tủm tỉm, "Ngoan, ngon thì ăn nhiều một chút."
Trần Dục Sâm lại ngoan ngoãn ăn.
Bạn trai dùng để làm gì, bây giờ chính là dùng để ăn quýt này.
Mẹ Hứa dở khóc dở cười, "Đừng có bắt nạt Dục Sâm."
Bà nói như thế nhưng thật ra trong lòng cũng đã yên tâm, một người đàn ông lãnh đạm kiêu ngạo lại cam tâm tình nguyện bị bắt nạt thì phải yêu thương và chiều chuộng đến mức nào đây.
"Đâu có ạ." Lãm Nguyệt nhìn anh, "Đây gọi là tình thú thôi, dù sao...... báo cáo kết hôn cũng đã viết rồi, đúng không Sâm Sâm?"
"Ừ." Người đan ông ngoan ngoãn gật đầu.
Thím hai và thím ba cũng cười ha hả, bầu không khí phòng khách chốc lát trở nên ấm áp hài hòa.
.........
Nhưng không lâu sau, Trần Dục
Sâm liền cảm thấy một ánh mắt sắc bén đâm vào lưng anh, biết rằng ở đây sẽ không có nguy hiểm, anh bình tĩnh thả lỏng lại.
Một người đàn ông trung niên cao lớn uy nghiêm từ cửa tiến vào.
Lãm Nguyệt cười rộ lên, "Cha!"
Người đàn ông cưng chiều giơ tay xoa xoa đầu Lãm Nguyệt, "Sao lại gầy thế này, Nguyệt Nguyệt lâu như vậy không về, có nhớ cha không?"
"Dạ, con nhớ cha rồi."
"Nhưng mà," Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, "Con gầy cũng đẹp."
"Đúng đúng," Cha Hứa cười ha hả, "Nguyệt Nguyệt giống cha, như nào cũng đẹp hết!"
Khóe miệng mẹ Hứa co rút, quả nhiên là cha con, cùng một dòng máu tự luyến.
"Hai ngày tới ở lại đi, gần đây cha đã học một món mới, tối nay sẽ làm cho con nếm thử!" Cha Hứa vỗ đùi, "Bảo đảm sẽ chăm con trắng trẻo mập mạp."
Ông hoàn toàn không đếm xỉa đến Trần Dục Sâm.
"Được ạ." Lãm Nguyệt cười vui vẻ, sau đó kéo qua Trần Dục Sâm giới thiệu, "Cha, đây là Trần Dục Sâm, lúc nữa để anh ấy phụ cha đi."
Sắc mặt cha Hứa lập tức tối lại, "Không cần, một mình ta làm là được rồi."
Ông hiểu rõ tính cách con gái, việc đến mức này coi như đã đâu vào đấy, vì tương lai của con bé, làm gia trưởng ông không thể quá khắt khe, nhưng chẳng lẽ ông không được làm lơ sao.
Trần Dục Sâm nâng mắt, giọng nói nhàn nhạt, "Cha vợ, để con phụ cha, học xong con sẽ làm cho Nguyệt Nguyệt ăn."
"Cha vợ cái gì." Cha Hứa phụ đanh mặt, nhưng lại không tiếp tục bác bỏ việc lúc nữa sẽ để anh phụ bếp, làm cho con gái ông ăn, đương nhiên phải dạy dỗ cẩn thận.
"Mặt mũi thì trắng bệch thể kia, lúc nữa để bọn Chấp Tinh giúp cậu rèn luyện chút đi."
Ông đương nhiên biết Trần Dục Sâm không phải là yếu ớt, da trắng là bởi vì làm việc ở căn cứ dưới mặt đất lâu dài không có ánh mặt trời, nhưng ông vẫn cứ không vui, bảo bối ông nuôi nấng nâng niu trong lòng bàn tay bị cướp mất... Ông không tiện ra tay, để bọn Chấp Tinh lên.
Lãm Nguyệt bỏ vỏ quýt xuống bàn, nhìn thoáng qua Trần Dục Sâm, dưới ánh mắt sáng quắc của cha Hứa, cuối cùng chỉ bình tĩnh đem hai múi quýt còn lại đút cho ông.
.........
Một lúc sau, Hứa Đại cùng Hứa Nhị và Hứa gia gia cũng đã quay lại.
Cha Hứa lập tức dặn dò, "Lão đại, Dục Sâm có vẻ không khỏe, các con dẫn cậu ấy đi rèn luyện chút đi."
"Đúng!" Hứa gia gia giống như trẻ con, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, thổi râu, "Dục Sâm khá được đấy, lúc nữa các anh cùng nhau lên đi."
Hứa Đại và Hứa Nhị bật cười, Hứa Tam vẻ mặt nhiệt tình hiếu khách, đôi mắt đào hoa lấp lánh hào hứng.
"Hay là cho em đi cùng với?" Lãm Nguyệt mỉm cười.
Cha Hứa giữ chặt cô, vỗ ngực, "Con lâu lắm mới về nhà, không muốn nói chuyện với cha sao?"
Vẻ mặt Trần Dục Sâm vẫn thanh lãnh không chút dao động, đôi mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo tự tin, trấn an nhìn qua Lãm Nguyệt.
"Đâu có, cha của con đẹp trai thể này, ai mà không muốn nói chuyện với cha chứ."
"Ừ." Cha Hứa cũng không để bụng cô có nói thật hay không, bắt đầu lôi kéo sự chú ý của Lãm Nguyệt, "Con đã gặp Nguyệt Lượng chưa? Sợ nó dọa đến khách khứa nên hôm nay đã đưa nó ra hậu viện, chút nữa ta dẫn con đi xem xem thế nào?"
Hứa gia gia trừng mắt nhìn mấy người thanh niên, phẩy tay, "Còn ở đây làm gì! Dong dong dài dài, muốn bị phạt chạy đúng không!"
Mấy cậu thanh niên tức khắc mang theo Trần Dục Sâm rời đi.
"Được ạ." Lãm Nguyệt cũng không hề nhìn về phía mấy người đang rời đi, chuyên tâm nói chuyện với cha.
.........
Lúc này, hậu viện.
Phịch – Phịch – Phịch –
Tiếng nắm đấm va chạm với da thịt vang lên.
Hứa Đại vẻ mặt sắc bén, phối hợp với Hứa Tứ một trái một phải tấn công Trần Dục Sâm, cùng lúc đó, Hứa đệ cũng không nhàn rỗi, động tác xảo quyệt nhằm lợi dụng sơ hở của đối phương.
Động tác của Trần Dục Sâm càng thêm nhanh và lưu loát.
Mấy người đàn ông đánh thành một đoàn, không phải hỗn loạn như mấy tên côn đồ, mà là giống như phim điện ảnh, dứt khoát lưu loát, người tới ta đi như quay phim hành động Mỹ.
Một trận này, đánh thật là lâu.