Trước sức mạnh quyền uy của thái hậu, Nhan Tiếu cũng thấy bất lực, cuối cùng vẫn phải chuyển về nhà Văn Dịch. Từ đó trở đi, căn hộ độc thân được chính thức nâng cấp thành ngôi nhà dành cho đôi vợ chồng trẻ, yêu nghiệt cũng tuân theo chỉ thị của thái hậu, đưa tên Nhan Tiếu vào giấy tờ nhà và giấy tờ công ty, nhưng Nhan Tiếu vẫn cảm thấy kỳ kỳ.
Nguyên nhân kỳ kỳ... dĩ nhiên là bắt nguồn từ cuộc nói chuyện với thái hậu sáng hôm đó. Nhan Tiếu không biết yêu nghiệt đã đứng ngoài cửa bao lâu và nghe được đến đâu, nhưng cô biết, chắc chắn trong lòng hắn có chuyện, hay nói cách khác, do hiểu nhầm ý thái hậu đại nhân mà yêu nghiệt đã biết được một số chuyện.
Chính vì thế, những kẻ chơi với nhau từ thuở thanh mai trúc mã là phiền hà nhất. Sáng hôm đó, sau khi anh chàng bảo vệ ra về, yêu nghiệt liền nói chuyện vui vẻ với thái hậu và ăn sủi cảo, nấu cơm, sau đó một người nói, một người hùa vào, rôm rả thảo luận những chuyện sau khi Nhan Tiếu chuyển đến nhà mới.
Ăn cơm xong, Nhan Tiếu đi rửa bát, yêu nghiệt cùng nhạc mẫu tiếp tục thu dọn đám đồ đạc của cô, lái xe đến tứ hợp viện chở hết số đồ còn lại của Nhan Tiếu về. Cả buổi yêu nghiệt tỏ ra rất bình thường, không né tránh, cũng không nặng nề, ủ dột, càng không hỏi han gì cô. Tất cả đều bình thường, quá bình thường!
Từ năm lên tám, Nhan Tiếu đã biết, trong lòng càng có chuyện yêu nghiệt càng tỏ ra bình thản. Nhưng càng như vậy, Nhan Tiếu càng cảm thấy không tự nhiên, ví dụ yêu nghiệt sẽ cố tình kể ra rất nhiều chuyện cười để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, hay tự nhiên lại cười lớn, hay sờ lên trán một cách vô thức xem mình có cau mày hay không...
Một kẻ cao tay như yêu nghiệt, dĩ nhiên ngụy trang là sở trường. Ngay cả mẹ đẻ Văn Dịch cũng không nhận ra những điều này, nhưng lần nào Nhan Tiếu cũng phát hiện ra. Tuy nhiên, những chuyện cũ đó, yêu nghiệt không hỏi lần nào, Nhan Tiếu cũng không biết phải nói thế nào.
Cứ như vậy, hai người mỗi người mang một tâm trạng riêng và sống vói nhau một tuần, cuối cùng không chịu được nữa, muốn phá vỡ trạng thái "sóng ở đáy sông" này, Nhan Tiếu quyết định xuất chiêu trước.
Sau khi về sống với nhau, so với kẻ nhàn cư vô nghề nghiệp như Nhan Tiếu, Văn Dịch bận rộn hơn rất nhiều. Công ty của hắn vừa mới thành lập, các việc như: thuê địa điểm làm văn phòng, bàn bạc với nhà đầu tư các quyết sách tuyển dụng nhân viên... đã đủ làm hắn mệt rồi.
Yêu nghiệt nhắc lại chuyện cũ, rồi lại nói đến chuyện bảo Nhan Tiếu đến công ty giúp một tay, Nhan Tiếu chưa trả lời chính thức, chỉ âm thầm tiếp tục lên mạng nghiến răng nộp hồ sơ, thề không đến đường cùng, quyết không dựa vào Văn Dịch.
Hôm nay Văn Dịch đang phòng vấn HR, đột nhiên nhận được tin nhắn của Nhan Tiếu: "Tối anh muốn ăn gì?".
Đối với Văn Dịch, tin nhắn này là một niềm vui lớn lao.
Kể từ khi Nhan Tiếu chuyển đến ở, yêu nghiệt đều tuân theo nguyên tắc "vợ ăn gì anh ăn đó" để sống cùng Nhan Tiếu, chỉ sợ vợ không vui lại bỏ về nhà mẹ, dù chưa chắc nhạc mẫu đại nhân chịu chứa cô...
Hôm nay Nhan Tiếu lại chủ động nhắn tin hỏi hắn muốn ăn gì, phải chăng điều này chứng tỏ mối quan hệ hai người đã có tiến triển rồi? Yêu nghiệt vô cùng mừng rỡ, cũng không để ý gì đến nhân viên mình đang tuyển dụng mà lặng lẽ ra khỏi phòng hội nghị, gọi điện cho Nhan Tiếu. Đầu bên kia vừa bắt máy, Văn Dịch đã cao giọng nũng nịu: "Bà xã!".
Nghe thấy giọng nói run run đó, Nhan Tiếu sởn hết cả gai ốc, nói: "Có chuyện gì thì anh nói đi!".
Văn Dịch nói: "Bà xã anh là tuyệt thật đấy, biết anh dạo này vất vả nên hỏi anh thích ăn gì, đúng không?".
"Chuyện này không cần phải gọi điện thoại để nói, anh muốn ăn gì nhắn tin là được rồi!"
Yêu nghiệt tiếp tục nhõng nhẽo: "Người ta muốn nghe giọng mình mà".
Lại vẫn giọng run run đó, chắc là đầu bên kia Nhan Tiếu đang bối rối, Văn Dịch mới lấy lại được giọng bình thường, nói: "Thôi được, anh muốn ăn món tủ của em, chỉ cần không cháy là được".
Mấy năm qua, lương bổng, tuổi tác, kiến thức của Nhan Tiếu đều tăng lên, chỉ có tay nghề nấu ăn là...
Mỗi lần ngồi nhai bát cơm khô nửa sống nửa chín Nhan Tiếu nấu, lại còn phải cười khúm núm khen ngon, trong lòng Văn Dịch đã khóc thầm, than thầm rốt cuộc mấy năm qua Nhan Tiếu đã sống cuộc sống độc thân như thế nào. Nhưng dĩ nhiên là yêu nghiệt không ngốc, hắn biết rõ việc đồng chí Nhan Tiếu đích thân gửi tin nhắn đến để lấy lòng chắc chắn phải có âm mưu gì đó.
Ngừng một lát, yêu nghiệt hỏi: "Có phải em đã nghĩ kỹ và muốn đến công ty anh làm việc không?". Thế nên mới tốt bụng như vậy, hỏi anh muốn ăn gì.
Nhan Tiếu hậm hực: "Công ty rách đó của anh, có đưa tám kiệu đến mời em cũng không đi!".
"Đúng vậy, đúng vậy, thế thì là do tiền anh đưa để chi tiêu cho gia đình hết rồi à?"
“Nhìn bản cô nương có giống kẻ phá gia chi tử như anh không?"
"Không... không... Thế thì do em chẳng may đánh vỡ bình hoa ở góc tường rồi hả?"
Nhan Tiếu không nói gì, ngừng một lát rồi nói: "Anh về sẽ biết, em đã chuẩn bị cho anh một điều bất ngờ rồi".
Năm tốt nghiệp cấp một, Tiếu Tiếu nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ tặng cho yêu nghiệt một điều bất ngờ khi tốt nghiệp. Yêu nghiệt nhận được hộp bánh quy Tiếu Tiếu đích thân làm, sau khi bị ép ăn, yêu nghiệt đau bụng mất một tuần liền.
Năm lớp tám, Tiếu Tiếu nói tặng cho yêu nghiệt một điều bất ngờ. Ngày hôm sau, Nhan Tiếu đã cho yêu nghiệt nhìn thấy bạn gái hắn nắm tay thân mật, hôn hít cậu bạn khác, và thế là mối tình đầu đã chấm dứt bởi kết cục bắt cá hai tay bi thảm.
Năm lớp mười một, Tiếu Tiếu nói sẽ tặng cho yêu nghiệt một điều bất ngờ vì đã sang tuổi thành niên. Và thế là yêu nghiệt liền nhận được một cuốn sách sex bọc trong giấy báo mà bạn bè bảo là "mang đậm tính giáo dục", khấp khởi đọc đến nửa đêm, đột nhiên phát hiện ra nhân vật nữ chính và nam chính lại đưa vào hậu môn. Không... không đúng... phải là nhân vật nam chính với nam chính.
Nói tóm lại, mỗi lần Nhan Tiếu nói sẽ tặng cho Văn Dịch "món quà bất ngờ", Văn Dịch chỉ có nỗi sợ, không có niềm vui bất ngờ. Yêu nghiệt biết rất rõ, lần này Nhan Tiếu nói muốn tặng cho hắn một "niềm vui bất ngờ", chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Vì thế cả buổi chiều, hắn thấp thỏm bất an, hết giờ làm mua ngay bó hoa về nhà với tâm trạng đầy lo âu, lại thấy đại phu nhân đang nhàn nhã ngồi trên sofa xem ti vi.
Thấy Văn Dịch về, Nhan Tiếu khoanh tay trước ngực, bĩu môi: "Hê, còn mua hoa nữa à?".
Yêu nghiệt lau mồ hôi, cười hề hề đáp: "Không phải là em đã chuẩn bị niềm vui bất ngờ đó sao! Có qua thì phải có lại mà. Điều bất ngờ đâu?".
Trên đường về, Văn Dịch cứ đoán già đoán non không biết niềm vui bất ngờ đó là gì. Tiếu Tiếu gài lựu đạn trong nhà hay thả rắn độc lên đầu giường hắn nhi? Hay là phát hiện ra trong máy tính của hắn có phim sex, hay là gọi điện thoại đón ông ngoại hắn đến ở cùng...
Trong lúc yêu nghiệt còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Nhan Tiếu đã hấp háy đôi mắt gian giảo, miệng cười tươi như hoa: "Đồng chí Văn Dịch căng thẳng như vậy, niềm vui bất ngờ hả?... Dĩ nhiên là anh phải đích thân mở ra mới thú vị. Nó đang sốt ruột đợi trong phòng ngủ của anh đấy".
Nói xong, Nhan Tiếu đưa tay ra làm động tác "mời", nghe thấy hai chữ "phòng ngủ", sắc mặt yêu nghiệt càng trắng bệch, bước vào phòng mà tay chân mềm nhũn. Yêu nghiệt mở cửa phòng ngủ, ngó lên giường tìm vật gì đó giông như hộp quà, đột nhiên thấy mắt hoa lên, một bóng trắng lướt qua, cả căn phòng im lặng trong ba giây, sau đó vọng ra tiếng kêu thất thanh của yêu nghiệt: "Hả...".
Nghe thấy tiêng kêu chói tai, Nhan Tiếu mới hả hê bước đến, gỡ vật trắng đó ra khỏi người yêu nghiệt và nhìn thấy đối phương đang sờ lên cô với vẻ vô cùng sợ hãi: "Máu! Tiêu Tiếu... em dám giấu vũ khí trong phòng hả?".
Nhan Tiếu chưa kịp nói gì, "vũ khí" trong lòng cô đã tự động kêu lên một tiêng "ngoao" rất dễ sợ.
Văn Dịch định thần lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra "vũ khí" là một con mèo Ba Tư mập ú, lông trắng tinh. Con mèo béo ú, nhưng cơ thể tròn vo đó lại không thể ngăn cản được ánh mắt sắc bén, gườm gườm của nó.
Lúc này đây, đôi mắt đẹp của nó đang trợn lên nhìn yêu nghiệt, nhìn rất đáng sợ và toát lên một vẻ khinh bỉ. Nó nằm sấp trong lòng Nhan Tiếu với vẻ bất an, chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai vào bất cứ lúc nào. Yêu nghiệt chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, cuối cùng vỗ đầu mình gọi tên con mèo mập: "Tiểu Thái!".
Có một câu chuyện nhỏ liên quan đên con Tiểu Thái này. Hồi đó, Văn Dịch và Tiếu Tiếu vừa vào cấp ba, hằng ngày đi xe đạp về nhà đều đi qua một công viên nhỏ. Một ngày nọ, đi đến giữa đường thì trời đổ mưa to, hai đứa buộc phải vào công viên tránh mưa, và thế là chúng đã phát hiện ra Tiểu Thái.
Lúc đó, Tiểu Thái vừa mới thành niên, lông trên người rất bẩn, trên cổ còn có vết cào rất rõ, chân cũng tập tễnh, vừa nhìn là biết vừa đi đánh nhau, thua cuộc trở về. Lúc gặp hai đứa, Tiểu Thái đang thoi thóp nằm dưới gốc cây, xem chừng có vẻ như đã bị bỏ đói mấy ngày, chỉ còn da bọc xương.
Là người thuộc chòm sao Ma Kết có tình thương, dĩ nhiên là Nhan Tiếu đã không ngần ngại đưa Tiểu Thái đến phòng khám, sau đó nghiễm nhiên bố trí cho Tiểu Thái một cái chuồng nhỏ dưới gốc cây ngân hạnh trong tứ hợp viện, hằng ngày hàng xóm trong khu cho Tiểu Thái cơm thừa canh cặn, từ đó nó đã định cư ở tứ hợp viện.
Vói tư cách là ân nhân cứu mạng, quan hệ giữa yêu nghiệt và Tiểu Thái vốn không đến nỗi, thỉnh thoảng nhìn thấy Văn Dịch, Tiểu Thái cũng làm nũng lăn tròn dưới đât dụi dụi vào chân hắn để vòi ăn. Nhưng bi kịch xảy ra vào kỳ nghi hè năm lớp mười một...
Năm đó, theo thông lệ, ba mẹ yêu nghiệt lại về nước thăm con trai và ông Văn. ổng Bruce, ba Văn Dịch, rất tò mò về con mèo này, hắn rât đắc ý nên đã kể ra nguyên do khiến Tiểu Thái sống ở đây. Ai ngờ nghe xong, ổng Bruce liền lắc đầu rồi xì xồ nói với con trai một hồi.
Nhan Tiếu đứng bên cạnh nghe rất thấp thỏm, kéo yêu nghiệt hỏi: "Ba cậu nói gì vói cậu vậy? Có phải là do con mèo bọn mình nuôi quá nặng cân, ở Mỹ bị coi là ngược đãi động vật, ổng đang trách bọn mình đúng không?".
"Không phải!" Yêu nghiệt trả lời bằng nét mặt rât quỷ quái. "Ý của ba tớ là con mèo là của công, mỗi ngày nó một lớn lên, nó sẽ đi ỉa đái và đi khắp nơi chiếm địa bàn, sẽ phá phách và cắn đồ đạc của hàng xóm, và quan trọng hơn là nó sẽ dụ dỗ đám mèo cái, đẻ ra nhiều mèo con khiến càng xuất hiện nhiều mèo hoang, phải nghĩ ra cách nào đó…”.
Nghe yêu nghiệt nói một thôi một hồi nhưng Nhan Tiếu vẫn không hiểu, rồi cô lườm hắn một cái, hỏi: "Cậu vòng vo tam quôc một hồi như vậy rôt cuộc là muốn nói gì?".
Yêu nghiệt nhìn lên trời, khóe miệng giật giật nói: "Nói như lời cố nhân, thực ra ý ba tớ là, người đâu, hãy lôi con mèo này đi và thiến ngay cho trẫm!".
Nhan Tiếu: “…”
Về chuyện thiến mèo, bản thân Nhan Tiếu không có ý kiến gì, chỉ có điều cứ nghĩ đến việc con mèo mập từ nay trở đi sẽ mất đi cơ hội làm một người đàn ông thực thụ, lại còn phải chịu đau đớn một thời gian là cô thấy không nỡ lòng nào. Chính vì thế nhiệm vụ thiến được giao cho ong Bruce và yêu nghiệt.
Từ đó trở đi, cái tên Tiểu Thái cũng từ "mèo ú", "mèo già", "mèo chết tiệt" chính thức đổi thành "thái giám", "mèo thái giám", và cuối cùng thành "Tiểu Thái". Tiểu Thái hình như cũng hiểu, cũng biết được sự châm chọc mà mọi người trong khu tứ hợp viện dành cho mình, không những mỗi lần nhìn thấy mèo cái là lại vòng đi đưòng khác, mà đứng trước mặt bất kỳ con mèo đực nào, nó cũng không dám ngẩng đẩu, lúc nào cũng khúm núm cụp đuôi lặng lẽ đi qua. Cũng chính vì thế, nó càng căm thù yêu nghiệt và ba hắn.
Mấy tháng sau, ổng Bruce phủi mông về Mỹ. Tiểu Thái cũng dồn hết mối thù này vào Văn Dịch: tấn công bất ngờ, kêu lớn trước cửa nhà hắn, tha chuột chết thả gần xe hắn để dọa hắn... Một con người và một con mèo bất hòa với nhau n năm, mãi cho đến ngày hôm nay.
Yêu nghiệt dần dần từ ký ức trở về với thực tại, miệng há hốc nhìn vào Tiểu Thái trước mặt, nghiến răng hỏi: "Sao nó vẫn chưa chết?".
Nhan Tiếu bĩu môi: "Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, lại rủa cho bạn cũ chết? Theo tuổi thọ trung bình của mèo thì chắc là nó còn sống được mười bốn, mười lăm năm nữa".
"Hả?" Yêu nghiệt nuốt nước miếng, đã có linh cảm chẳng lành. "Tại sao nó lại ở nhà anh?"
Nhan Tiếu mím môi đính chính lại: “Nhà của chúng mình chứ! Haizz thời gian trước anh mới về nước nên không biết Tiểu Thái bị ốm phải nằm viện. Đó, giờ vừa mới bình phục. Em đã chuyển nhà, trong khu tứ hợp viện không có ai chăm sóc nó, nó cũng được em nuôi quen rồi, em đưa nó đến đây, anh không ngại gì chứ?!".
Nghe thấy vậy, mặt yêu nghiệt giật giật, nói ngại cũng không hẳn, mà không ngại cũng không hẳn. Đang tính toán xem từ nay về sau sẽ đấu tranh với con mèo ú này thế nào thì yêu nghiệt liếc thấy hình như góc phòng có điều gì bất thường, quay đầu nhìn lại, cuối cùng không kìm được bèn hét lớn...
Trên giường, trên bàn, tất cả đã bị Tiểu Thái phá phách bừa bãi, dây chuột máy tính đang treo lơ lửng, có vẻ đã biến thành đồ phế liệu, bên này ông gấu nằm trên giường chìỉ còn lại một bên mắt, quần áo trong tủ phía đằng kia đã bị lôi ra một miếng...
Bao năm trôi qua, con mèo chết tiệt này vẫn còn nhớ nỗi đau bị thiến! Yêu nghiệt ôm chặt đầu: "Tiểu Thái, mày là đồ thái giám chết tiệt!".
Nhan Tiếu cũng ngoảnh đầu lại xem, thờ ơ nói: "Ái chà, hình như Tiểu Thái vẫn nhớ mùi của anh". Nói xong bèn bế Tiểu Thái lên nói: "Mèo yêu quý, nếu mày vẫn còn nhớ yêu nghiệt thì lại chào bạn cũ một tiếng đi!".
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt lập tức hiểu ngay một điều rằng đại nạn đã ập xuống đẩu, hắn lùi lại một bước, định từ chối thì con mèo ú đã nhanh nhẹn lao về