Yêu nghiệt đang mặt xanh nanh vàng nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh thì chuông cửa réo vang. Nhan Tiếu mở cửa, vừa nhìn thấy khách liền sững người. Lùi lại hai bước, Nhan Tiếu mới thốt ra tiêng ú ớ. Người phụ nữ đứng ngoài cửa bỏ chiếc kính râm Prada xuống, đi giày cao gót vào nhà.
"Con bé này, sao vậy? Nửa năm không gặp, quên mất ta rồi à?"
Nghe giọng người phụ nữ, Nhan Tiếu líu lưỡi: "Cô, cô ạ...". Chưa nói ra được câu tiếp theo "Cô đến đây bằng cách nào" thì đầu Nhan Tiếu bị cốc một cái, không nhẹ không nặng. Người phụ nữ cười trợn mắt nói: "Con bé này, gọi ta là gì? Còn gọi cô nữa hả?".
Bà vừa nói vừa bước vào phòng khách, sau khi đặt túi xách xuống liền nói: "Con và Văn Dịch bảo đi đăng ký là đi đăng ký, cũng không thèm thông báo với mẹ một tiếng, mẹ còn chưa tìm hai đứa mày tính sổ đấy! Thử gọi một tiếng cô nữa xem".
Nhìn thấy mẹ Văn Dịch, không, không phải, bây giờ phải gọi là "mẹ chồng" mới đúng. Thấy mẹ chồng nhìn mình từ đầu đên chân bằng ánh mắt trìu mến, cô đành ngượng ngùng gọi: “Mẹ…”
Nghe thấy vậy, mẹ Văn Dịch gật đầu vẻ hài lòng, sau đó nhìn quanh phòng khách một lượt, phát hiện không thấy con trai đâu, bèn hỏi: "Văn Dịch đâu?".
Cùng lúc đó, yêu nghiệt vừa chui ra khỏi nhà vệ sinh sau trận nôn. Vừa nhìn thấy mẹ, hắn chớp chớp mắt, chưa kịp mở miệng lại ậm ọe chạy vào nhà vệ sinh. Mẹ Văn Dịch chậc lưỡi hỏi: "Nó làm gì vậy?".
"Dạ..." Nhan Tiếu nhìn lên trời, trả lời rất hóm hỉnh.
"Chắc là có bầu rồi ạ!"
Nghe thấy vậy, mẹ Văn Dịch liền cười: "Nói như vậy có nghĩa là hai đứa thành hôn theo lệnh của con ư?".
Nhan Tiếu gật đầu: "Vâng ạ!".
Sau khi yêu nghiệt nôn hết mọi thứ trong dạ dày, Nhan Tiếu thu dọn bát đĩa, ba người mới ngồi xuống nói chuyện.
Nhan Tiếu rót trà mời mẹ chồng, rồi ngồi cạnh yêu nghiệt nhìn trộm mẹ Văn Dịch, càng thấy khó gọi tiêng "Mẹ".
Bà mặc một bộ vest đơn giản bó sát người, tóc dài chấm vai ôm lấy khuôn mặt, hiện kiểu tóc này đang rất mốt, đuôi mắt mặc dù đã có nếp nhăn, nhưng các nét trên khuôn mặt đều xinh xắn, nhìn giống phụ nữ công sở ngoài ba mươi.
Người này đi với Nhan Tiếu, gọi là "chị" còn tạm, đâu có nét nào ra dáng mẹ chồng...
Nhan Tiếu còn đang mải suy nghĩ thì yêu nghiệt đã lên tiếng: "Mẹ, sao mẹ mới nói về là về luôn vậy, không giống với phong cách của mẹ cho lắm!".
Mẹ Văn Dịch bèn liếc con trai một cái rồi quặc lại ngay: "Không phải mày cũng nói là kết hôn chớp nhoáng rồi kết hôn chớp nhoáng luôn đó sao? Cũng chẳng giống phong cách của mày gì cả!".
Yêu nghiệt bị choảng, cười hềnh hệch: "Surprise?".
Mẹ Văn Dịch nhún vai: "Surprise".
Thấy vậy, yêu nghiệt lại nhìn ra sau lưng mẹ, không có va li, không có túi du lịch, chỉ có túi xách tay nhỏ và dài, chắc là cho hộ chiếu, điện thoại vào rồi cũng không còn nhiều chỗ nữa, giờ lại là buổi tối, mẹ đến đột xuất, đúng là... hơi bất thường.
Văn Dịch ngừng một lát rồi hỏi: "Thế ngoài surprise, mẹ còn định làm gì nữa? Mà ông ngoại có biết mẹ về không??".
Mẹ yêu nghiệt hơi sầm mặt xuống, nói nhỏ: "Tạm thời chưa được nói cho ông ngoại biết là mẹ về, mẹ ở tạm chỗ hai đứa mấy ngày".
"Gì cơ ạ?"
"Gì cơ ạ?"
Mẹ Văn Dịch vừa nói dứt lời thì cả Văn Dịch và Nhan Tiếu đều hỏi rất sửng sốt. Ở mấy ngày đồng nghĩa với việc sống chung với nhau, sống chung với nhau đồng nghĩa với việc thói quen sinh hoạt của hai vợ chồng sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, thói quen sinh hoạt bị đảo lộn cũng đồng nghĩa với việc...
Thấy phản ứng của hai đứa như vậy, mẹ Văn Dịch cũng giật nảy mình, trợn tròn mắt nói: "Hai đứa không cần phải sửng sốt như vậy chứ. Mẹ về nước chỉ ở nhà chúng mày mấy ngày, quấy rầy thế giới của hai đứa mấy ngày mà cũng không welcome như vậy hay sao?".
"Không ạ, không ạ!" Nhan Tiếu vội vàng xua tay. "Chỉ là... chỉ là bất ngờ quá thôi ạ... Hê hê." Thực ra ý Nhan Tiếu muốn nói là, mẹ đến rồi ngủ ở đâu? Căn hộ này của yêu nghiệt cũng chỉ khoảng một trăm mét vuông, ngoài phòng làm việc cũng chỉ còn hai phòng ngủ.
Phòng ngủ lớn để Văn Dịch ở, phòng ngủ nhỏ bị Nhan Tiếu chiếm, nhưng bây giờ mẹ chồng đến... Nhan Tiếu và yêu nghiệt đều hiểu, sống dưới một mái nhà, nếu không muốn để mẹ Văn Dịch phát hiện ra thì chỉ còn một khả năng - hai đứa cùng ở chung một phòng, nhường phòng ngủ còn lại cho mẹ Văn Dịch.
Nghĩ đến đây, nét mặt hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau. Nhan Tiếu thì chỉ muốn ngăn lại, còn yêu nghiệt hào hứng hùa vào: "Welcome mẹ thôi! Mẹ không biết con nhớ mẹ thế nào đâu!! Mẹ thích ở đây bao lâu cũng được, thỉnh thoảng con và Tiếu Tiếu có đấu khẩu với nhau, có mẹ, con thật vui quá! Đây thực sự là một bất ngờ cực lớn, mami, con yêu mami chết đi được!".
Yêu nghiệt vừa nói vừa thơm lên má mẹ một cái với vẻ hết sức hãnh diện. Mẹ Văn Dịch cười tươi như hoa, Nhan Tiếu chưa kịp nói "không" thì yêu nghiệt đã khoác tay mẹ đi vào phòng ngủ của Nhan Tiếu.
"Mẹ về đúng dịp quá, sắp Tết Đoan Ngọ rồi, lâu lắm rồi mẹ không ăn Tết Đoan Ngọ ở nhà rồi đúng không? Mẹ không biết Tết Đoan Ngọ bây giờ vui như thế nào đâu, năm ngoái con và ông gói bánh chưng…”.
"Thật hả? Có phải bánh nhân đậu đỏ mà hồi nhỏ con thích ăn nhất không?"
"Vâng, còn có cả bánh chưng nhân thịt. À, tối đến hai ông cháu còn đi thả đèn ở sông. Trong khu nhà mình có rất nhiều trẻ con đến nhờ ông viết những lời may mắn lên đèn, bọn chúng bảo ông viết chữ bằng bút lông là đẹp nhất."
Hai mẹ con, một người tung một người hứng đi vào trong, Nhan Tiếu bất lực đứng sau cào tường. Nhưng vẫn không ngăn được yêu nghiệt mở cừa phòng ngủ nhỏ. Văn Dịch cố tình nhìn Nhan Tiếu đứng sau, nói với giọng khiêu khích: "Mẹ ở phòng này được không?".
"Ok. Nhưng mẹ nhớ là năm ngoái đến đây, phòng này không phải như thế này."
"Đúng vậy", Văn Dịch thuộc dạng nói dối có nghề, không cần phải giở bản thảo, cười thủng thẳng đáp. "Trước khi kết hôn, con và Tiếu Tiêu đã trang trí phòng này thành phòng con gái. Bọn con đã giao hẹn với nhau, nếu cãi nhau, không ai được bỏ nhà đi để đối phương phải lo. Nếu thực sự cãi nhau quá đà thì cô ấy sẽ ở phòng này, còn con sẽ ở tạm phòng ngủ lớn."
Nghe thấy vậy, mẹ Văn Dịch liền bật cười: "Con trai mẹ thông minh thật!".
Yêu nghiệt dương dương tự đắc nhìn Nhan Tiếu hậm hực phía sau, ôm chặt mẹ hôn một cái nữa: "Còn có cái thông minh hơn nữa chứ mẹ. Con biết là chắc chắn mẹ đi vội nên quên mang theo quần áo ngủ, con và Tiếu Tiếu sẽ ra ngoài mua cho mẹ ít đồ dùng cá nhân. Mẹ đợi một lát nhé!".
——Tôi là dải phân cách “mẹ chồng giá lâm”——
Trong cửa hàng, Nhan Tiếu lẽo đẽo đi mua quần áo ngủ cho mẹ yêu nghiệt, còn nét mặt Văn Dịch thì ngược hẳn với cô, phấn chấn, khoái chí...
Nhan Tiếu chậm rãi lê bước đến trước mặt yêu nghiệt, thấy hắn hào hứng so sánh kiểu cách của hai bộ đồ ngủ: "Anh nợ em một lời giải thích".
"Hả?" Yêu nghiệt vẫn giả vờ vô tội, tiếp tục chọn bộ đồ ngủ. "Hả? Em xem hai bộ này, bộ nào hợp với mẹ mình hơn?"
Nhan Tiếu sởn hết cả gai ốc vì câu "mẹ mình", cũng không còn quan tâm đến việc đang đứng ở nơi công cộng, giậm chân mà không hề ngại ngùng: "Không phải anh rất thông minh đó sao? Vậy anh nói đi, tại sao đột nhiên cô bảo về là về hả?".
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền bĩu môi, đặt bộ quần áo trên tay xuống nói: "Tiếu Tiếu, em cũng nhìn thấy đó, ngay cả ba lô mẹ anh cũng không mang về cái nào, anh đoán... chắc là bà bỏ nhà đi".
"Bỏ nhà đi?" Nhan Tiếu la lớn. "Không phải ba mẹ anh rất hạnh phúc đó sao? Là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, lại còn bỏ nhà đi nữa?!"
Yêu nghiệt nhún vai: "Ai mà biết được? Bố mẹ anh đều nóng tính, có khi một ngày nào đó còn đánh nhau chưa biết chừng. Haizz, không phải người ta thường nói rằng, chuyện của vợ chồng chỉ có người trong cuộc mới biết đó sao, trước mặt người ngoài, không phải bọn mình cũng rất hạnh phúc đó thôi".
Thấy đến giờ Văn Dịch vẫn tỏ vẻ không thèm quan tâm, Nhan Tiếu tức nổ đom đóm mắt: "Thế đêm nay, đêm mai, rồi đêm ngày kia thì thê nào? Mẹ anh ngủ ở phòng em, em lại không thể ngủ ở phòng làm việc hay phòng khách, chẳng lẽ em... em...".
Nói đến đây, đột nhiên Nhan Tiếu hết cả hơi, có gì đáng hỏi đâu? Đây không phải chính là điều mà con sói với nụ cười dâm đãng đứng đối diện với cô mong chờ sao? Thấy vậy, yêu nghiệt còn trêu Nhan Tiếu một hồi, đưa tay đỡ ngực tỏ vẻ như bị thương: "Biết làm sao được. Cùng lắm thì anh ngồi trên sofa cả đêm vậy".
Nhan Tiếu lườm một cái, đang định nói thì điện thoại của yêu nghiệt liền đổ chuông. Văn Dịch liếc màn hình, cau mày nhấc máy: "Hello?".
Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Nhan Tiếu lại nhen lên tia hy vọng, yêu nghiệt nói tiếng Anh khi nghe điện thoại, thường đều là ba hắn gọi. Đúng! Không cần quan tâm đến việc có phải hai vị phụ huynh cãi nhau hay không, chỉ cần đêm nay đưa được mẹ chồng đi, đừng để cô và con sói này ở chung một phòng là được.
Nhan Tiếu vừa nghĩ vừa nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn yêu nghiệt chằm chằm, đối phương xì xồ tiếng Anh một hồi, nét mặt dần dần trầm xuống.
"Sao vậy? Có phải chú gọi về không? Chú cãi nhau với cô à?"
Yêu nghiệt không nói gì, cúi đầu chăm chú chọn quần áo.
Nhan Tiếu sốt ruột như người ngồi trên lửa: "Anh nói gì đi chứ? Có phải hai người xảy ra chuyện gì rồi không? Anh là con mà thế à? Ba mẹ cãi nhau mà không sốt ruột?".
"Anh sốt ruột chứ!" Văn Dịch ngẩng đầu, tiếp lời Nhan Tiếu rồi đưa hai bộ đồ ngủ trên tay cho người bán hàng: "Phiền chị gói hộ".
Nhan Tiếu liếc thấy hai bộ đồ ngủ, một của đàn ông, một của phụ nữ, không kìm được bèn thắc mắc: "Anh cũng muốn mua quần áo ngủ à?".
Yêu nghiệt lắc đầu: "Không phải anh mà là ba anh. Vừa nãy anh đã nói rồi mà, họ cãi nhau anh cũng sốt ruột lắm".
Nghe thấy vậy Nhan Tiếu càng cảm thấy trong này có điều gì đó bất thường, bèn hỏi: "Thế có nghĩa là sao?".
Văn Dịch nhướng mày, cố nói bằng giọng trầm ngâm: "Vừa nãy bố chồng em gọi điện thoại bảo rằng ông ấy đã chọc giận mẹ, giờ muốn đến xin lỗi".
Nhan Tiếu lùi lại ra sau một bước: "Anh nói cho rõ đi…”.
Văn Dịch lấy tay véo cằm: "Thôi được, nói một cách vắn tắt là... đêm nay ba anh cũng sẽ ngủ ở nhà mình".
OTZ... Đây chắc chắn là tin tồi tệ hơn cả việc bị mẹ chồng tấn công. Cũng có nghĩa rằng, đêm nay dù thế nào mình cũng không thể thoát khỏi bàn tay của yêu nghiệt ư?
——Tôi là dải phân cách “buộc phải ngủ chung giường”——
Đợi đến khi bố chồng, ông Bruce, cũng đến nhà yêu nghiệt, đã là hơn mười một giờ đêm.
Hai vợ chồng già lại xì xồ nửa tiếng Anh, nửa tiếng Trung cãi nhau một hồi, cuối cùng cũng chịu về phòng tắm gội, đi ngủ. Còn lại... hai vợ chồng trẻ tiếp tục xuất chiêu. Trong phòng ngủ lớn, Nhan Tiếu ôm ông gấu trước ngực, nét mặt tỏ vẻ nhất là chết. Bên kia yêu nghiệt ngồi trên sofa, bắt chân chữ ngũ, cười tủm tỉm nhìn bà xã, ánh mắt đó tựa như sói nhìn thấy thịt, mèo trông thấy cá.
Bên ngoài, Tiểu Thái cào cửa kêu ngoao ngoao.
Vằn Dịch trều môi: "Bà xã, em ngồi xa anh như vậy làm gì? Nào, lại đây".
Nhan Tiếu lườm một cái, nếu mình sang thật thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa: "Đêm nay định ngủ thế nào?".
"Hả?" Yêu nghiệt cao giọng hỏi rồi véo cằm nhắc: "Bà xã à, đáng lẽ em không nên hỏi đêm nay ngủ thế nào, mà phải là tuần - này bọn mình ngủ thế nào, vừa nãy ba anh nói, sẽ cùng mẹ anh ăn hết Tết Đoan Ngọ rồi mới về, nên... chắc em cũng hiểu".
Văn Dịch cố ý kéo dài hai chữ "tuần này", Nhan Tiếu nghe mà sởn hết gai ốc, đang ngần ngừ nghĩ hay là tuần này về nhà mẹ ngủ thì thấy yêu nghiệt chậm