Trúc Mã Là Sói

Kịch giả đóng thật


trước sau


Sau khi ra khỏi Cục dân chính, thái hậu vẫn còn đang ngất ngây trong niềm vui được lên chức nhạc mẫu nên kéo mọi người đi ăn mừng. Địa điểm ăn mừng... dĩ nhiên là nhà mới của Văn Dịch rồi, không phải, hiện giờ phải là tổ ấm của hai vợ chồng mới đúng. Không ai dám làm thái hậu cụt hứng, ông Văn cũng đồng ý cả hai tay.
Và thế là, Nhan Tiếu lại bị thái hậu kéo đi mua thức ăn, nấu cơm, bận rộn đến tận xế chiều, cả nhà mới được ăn một bữa lẩu vui vẻ. Mãi mới dọn dẹp xong xuôi, thái hậu cũng đã hết hứng, lúc này mấy bậc tiền bối mới có ý ai về nhà nấy. Suốt cả ngày, Nhan Tiếu trong trạng thái mông lung, lúc này đây vẫn như người đang say sưa trong giấc mộng, thấy thái hậu và mọi người ra về, cũng xách túi định đi theo.
Liền bị cốc mạnh hai cái.
Thái hậu trợn mắt nhìn cô: "Còn đi gì nữa!".
Khóe miệng Nhan Tiếu giật giật, định nói: "Con không đi, lẽ nào lại ở đây ư", ngẫm nghĩ một hồi thấy không ổn, đành phải lựa lời nói khéo: "Chuyện xảy ra bất ngờ quá, con cũng chưa có sự chuẩn bị về mặt tinh thần... Đồ đạc, quần áo không mang gì cả...".
Chưa nói dứt lòi, yêu nghiệt từ nãy đến giờ vẫn ngồi trên sofa, đã nấp sau Nhan Tiếu, ôm eo cô rất thân mật nói: "Tiếu Tiếu nhà con lại xấu hổ rồi, mấv hôm trước không phải em mang quần áo, khăn mặt và các thứ đến hết rồi đó sao? Em còn chê là màu rèm cửa phòng ngủ không đẹp nên muốn thay loại khác".
Vừa nói yêu nghiệt vừa bóp eo Nhan Tiếu mà không ngại ai. Cảm giác khá êm ái, cảm nhận một hồi, đại thiếu gia háo sắc Văn Dịch mới nói thêm: "Thòi gian đi đăng ký đã được sắp xếp từ lâu rồi, sao có chuyện không có sự chuẩn bị về mặt tinh thần được?".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu biết Văn Dịch sợ thái hậu và mọi người phát hiện ra vấn đề, cuối cùng đành phải nghiến răng chịu đựng: "Vâng...".
Thái hậu nhìn hai vợ chồng bằng ánh mắt thắc mắc rồi quay người ra cửa. Căn nhà vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt, giờ chỉ còn lại Nhan Tiếu và yêu nghiệt. Sau khi nghe thấy tiếng thái hậu và mọi người đã vào thang máy, Nhan Tiếu vội thoát khỏi tay yêu nghiệt, nghĩ đến bàn tay heo vừa nãy còn ôm eo mình, bất giác hận quá nghiến răng ken két.
"Đồ lưu manh!"
Yêu nghiệt không thèm quan tâm, miệng huýt sáo châm chọc: "Vợ anh, anh ôm eo mà gọi là lưu manh à?".
Nói xong, yêu nghiệt liền cười hô hê rất gian giảo, bắt chước giọng đùa bỡn mà đám bá hộ hav trêu ghẹo con gái nhà lành trong phim: "Nương tử, nương tử có cần ta làm những việc lưu manh hơn cho nàng xem không?".
Mặc dù biết Văn Dịch đang đùa, nhưng Nhan Tiếu vẫn có cảm giác như dê bị đưa vào miệng hố. Cô lùi lại, nắm chặt chốt cửa phía sau, hậm hực nói: "Em về đây!". Tình hình hiện giờ hỗn loạn như vậy, Nhan Tiếu cảm thấy về là thượng sách.
Nhan Tiếu đưa tay mở cửa, bên này Văn Dịch đủng đỉnh ngồi xuống sofa, ôm gối ôm uể oải nói: "Về nhé, anh không tiễn đâu. Nhớ đừng có chốt cửa, đằng nào lát nữa cũng phải quav lại mà...".
"Anh nói thế là có ý gì?" Nhan Tiếu sững người, dường như sực nhó ra điều gì, vội mở túi xách của mình ra xem, sau một hồi lục lọi, cuối cùng không kìm được bèn ném thẳng túi xách về phía Văn Dịch: "Đổ đểu!". Trong túi, điện thoại, ví tiền đểu đã không cánh mà bay, và khu này cách tứ hợp viện gần bốn mươi phút xe chạy, đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ cô phải cuốc bộ về trên đôi giày năm phân ư?

Văn Dịch né rất kkéo, tránh được cú đòn của Nhan Tiếu, cười giả lả: "Em đừng chửi mẹ mình, cẩn thận không bị trời phạt đấy".
Lẽ nào người lấy đi ví tiền và điện thoại của mình là thái hậu đại nhân ư? Nhan Tiếu như nghẹt thở, đột nhiên nhớ ra buổi chiều đi chợ cùng mẹ, mẹ bảo mình vô tâm vô tính, nói chợ này rất nhiều trộm móc túi, đòi xách túi cho mình, lẽ nào chính lúc đó...
Nhan Tiếu chống tay lên trán, xem ra thái hậu đã nghiện việc làm trộm trong nhà rồi. Cô nhớ đến lời dặn dò của thái hậu lúc chiều: "Mẹ đẻ ra mày mà còn không biết mày nghĩ gì à? Tiếu Tiếu, mẹ nói thật với mày nhé, kết hôn là để ngày ngày sống với nhau, chứ không phải để nói ba lời yêu đương. Văn Dịch cũng có tình cảm với mày, gia cảnh cũng ổn, hai đứa chơi với nhau từ thuở thanh mai trúc mã nên hiểu rõ về nhau, cộng với những chuyện trước đây, mày cũng... Haizz, những chuyện buồn trước đây mẹ không nhắc đến nữa, nhưng mày cũng phải suy nghĩ cho chín chắn. Văn Dịch được đó chứ, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Nhớ lại lời thái hậu, nỗi đau giấu kín trong đáy lòng Nhan Tiếu lại bắt đầu nhói lên, cô lắc đầu, cuối cùng thỏa hiệp: "Đêm nay em ngủ ở đâu?".
Thôi, mọi việc đợi ngủ dậy rồi tính.
——Tôi là dải phân cách “hồi ức”——
Quả nhiên là yêu nghiệt đã có sự chuẩn bị từ lâu, gian phòng trước đây là phòng làm việc được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả chăn gối cũng đầy đủ, mọi thứ tươm tất chi chờ người đến ở.
Sờ tay lên chiếc khăn phủ gối mềm mại, dễ chịu, Nhan Tiếu khóc dở mếu dở. Quen Nhan Tiếu bao năm, Văn Dịch biết rất rõ sở thích của cô, không có khăn phủ gối là không ngủ được, ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà hắn còn nghĩ đến, rõ ràng là chuẩn bị đánh trận trường kỳ với mình. Hắn nói không sai, ở đây quả thật là không thiếu quần áo và đồ dùng sinh hoạt, không phải Nhan Tiếu chưa bao giờ đến căn hộ này, nhưng hôm nay khi yêu nghiệt đưa cô vào phòng, cô phát hiện ra ngay rằng phòng đã có thêm một chiếc tủ quần áo dành cho con gái.
Phong cách hoạt hình ngộ nghĩnh mà cô rất thích, chiếc tủ nhìn rất xinh xắn, dễ thương, được sơn màu xanh lam nhạt mà Nhan Tiếu thích nhất. Bên trong để rất nhiều thứ, từ quần áo ngủ đến áo khoác, váy có đến mấy bộ. Yêu nghiệt đã sắp đặt âm mưu "kết hôn giả" từ lâu rồi ư?
Đêm xuống, Nhan Tiếu nằm trên giường trằn trọc không sao ngủ được. Hoặc có thể nói là không dám ngủ, chí sợ vừa chợp mắt, lại phải quay về với vực sâu của ba năm trước. Nói đúng ra, chuyện ba năm trước tựa như một giấc mơ, một cơn ác mộng...
Ba năm trước, Nhan Tiếu vừa tròn hai mươi mốt tuổi, đang ở cuối học kỳ hai năm thứ ba đại học, đi khắp nơi tìm chỗ thực tập. Những người đã trải qua thời kỳ đó đều hiểu, hồi đó người ta đang ở điểm giao thời của thanh niên và người lớn, thường rất lo lắng và hoang mang trước tương lai của mình. Nhan Tiếu cũng không nằm ngoài số đó.
Vì học ở thành phố lân cận, ba mẹ không giúp được gì trong việc tìm nơi thực tập, họ lại là công nhân bình thường, không có quan hệ gì rộng, nên mọi việc đều chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của cô. Thấy bạn bè xung quanh đều dựa vào các mối quan hệ của chú bác, cha mẹ và dễ dàng tìm được nơi thực tập, Nhan Tiếu mặc dù miệng không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột.
May mà đúng thời điểm này, yêu nghiệt học cùng thành phố và nói có quen một chàng Đông Gioăng đang mở công ty, Nhan Tiếu có thể đến công ty của anh ấy thực tập một thời gian. Và thế là, thông qua mối quan hệ của Văn Dịch, Nhan Tiếu đã quen với Ninh Khiêm Nhã. Đúng như lời Văn Dịch tả, Ninh Khiêm Nhã đẹp trai, nho nhã, chưa đến mức thành đạt trong sự nghiệp, nhưng một thời gian dài làm cùng anh, Nhan Tiếu cũng phát hiện ra anh là một thanh niên có chí tiến thủ, chu đáo.
Nhan Tiếu tin rằng, nếu cho Ninh Khiêm Nhã thời gian, chắc chắn anh sẽ làm nên sự nghiệp. Cũng chính trong giai đoạn đó, hai người thường đi cùng nhau, Nhan Tiếu mới làm quen với công việc, học được không ít điều từ Khiêm Nhã. Con gái, đặc biệt là một cô gái trẻ chưa trải qua chuyện tình cảm bao giờ như Nhan Tiếu, vừa bước chân vào xã hội đã gặp người đàn ông lịch lãm, dịu dàng như Ninh Khiêm Nhã, luôn kín đáo giúp cô việc này, dạy bảo cô việc kia, trước tình cảm vừa là cha, vừa là anh đó, khó tránh khỏi bị xiêu lòng.
Dĩ nhiên là Nhan Tiếu đã xiêu lòng. Nhưng thiếp hữu ý mà chàng vô tình, tối hôm bị Khiêm Nhã từ chối khéo, Nhan Tiếu thực sự suy sụp. Cho đến bây giờ, Nhan Tiếu không còn nhớ mình đã đau buồn tuyệt vọng đến mức nào, rồi vào quán bar, uống say túy lúy ra sao, cô chỉ nhớ mang máng cô đã gọi cho Văn Dịch, sau đó hắn đã cõng cô trong trạng thái như một con điên và vào nhà nghỉ.
Sau đó?
Sau đó mọi chuyện đã diễn ra như trong phim ảnh. Mặc dù không hề muốn, nhưng mọi chi tiết, mọi lời đối thoại xảy ra trong nhà nghỉ cô đều nhớ như in. Cô nhớ cô đã chủ động kéo tay Văn Dịch, khóc lóc nói rằng, không muốn sống một cuộc sống dật dờ như thế này đến hết đời, sống hơn hai mươi năm rồi mà chưa biết mùi đàn ông như thế nào. Cô còn nhớ là cô giở trò trước, tranh thủ lúc Văn Dịch không để ý liền sà đến, vừa hôn vừa cắn miệng Văn Dịch, rồi còn tặc lưỡi, kêu miệng Văn Dịch đắng, không ngon.
Thậm chí cô còn nhớ, cô đã cởi quần áo trước, nói với yêu nghiệt rằng muốn "trao hết mọi sự chân thành"...
Một đêm hỗn loạn và ngông cuồng, thực ra trước khi ngủ Nhan Tiếu đã thầm hối hận. Điều mà cô hối hận không phải là cuộc tình một đêm, không phải là tấm màng trinh đã giữ gìn hai mươi năm, mà là sau này sẽ quan hệ với yêu nghiệt như thế nào. Nếu là người xa lạ, gạt hết mọi sự ngại ngùng, hôm sau hai người tách bạch rõ ràng, ai đi đường người nấy thì cũng chẳng có gì. Đằng này đối phương lại là người bạn thanh mai trúc mã của cô, là đối thủ mà ngày trước Nhan Tiếu đã từng thề rằng "kể cả cậu có cởi hết quần áo trước mặt tớ, tớ cũng không có cảm giác gì", là người bạn mà cả hai đều biểt hết mọi chuyện xấu về người kia, là "thông gia tương lai" mà hồi đầu không có việc gì làm, hai đứa đã bàn với nhau rằng cậu đẻ con trai, tớ đẻ con gái, sau này cho chúng lấy nhau.
Trong chốc lát, Nhan Tiếu nằm quay lưng về phía Văn Dịch, không biết phải làm thế nào. Trước khi thiếp đi, Nhan Tiếu đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng ngại ngừng sẽ diễn ra sáng hôm sau khi hai người tỉnh dậy. Ví dụ, Văn Dịch bắt cô phải chịu trách nhiệm, hay mắng cô đòi hỏi quan hệ sau khi say rượu, hoặc chỉ trích cô vì tửu lượng quá kém,...
Ngày hôm sau, khi Nhan Tiếu tỉnh giấc, cô không dám mở mắt ra ngay, trong lòng đặt ra mọi giả thiết và nghĩ xem sẽ phải đối mặt với các câu hỏi của yêu nghiệt như thế nào.
Chỉ tiếc rằng, Văn Dịch không cho cô cơ hội. Lúc cô tỉnh dậy, Văn Dịch không còn ở trong phòng nữa. Một tháng sau đó, yêu nghiệt hoàn toàn mất tích, không gọi điện, không tin nhắn, ngay cả bạn bè xung quanh dường như cũng không nói đến con người này nữa. Thậm chí, Nhan Tiếu còn nghi ngờ không biết có phải do cô quá cô đơn, từ nhỏ đã tưởng tượng có một người bạn ở bên cạnh, đùa giỡn, trêu chọc cùng cô, nhưng vì sự háo sắc của cô mà anh chàng do cô tưởng tượng cũng sợ quá mà bỏ chạy?
Nhưng thực tế người này chắc chắn không phải là do cô tưởng tượng, bởi cho dù cô tài giỏi đến đâu cũng không thể tự dưng vô cớ tạo ra một con tinh trùng, kết quả kiểm tra sức khỏe của công ty cho Nhan Tiếu biết, cô đã có bầu.
——Chuyện cũ không muốn ngoái đầu nhìn lại——
Dĩ nhiên là không thể giữ lại đứa trẻ này.
Chưa nói đến chuyện Nhan Tiếu còn chưa tốt nghiệp đại học, với Văn Dịch cũng chỉ là chuyện tình một đêm, ngay cả cửa ải bên thái hậu và giáo sư Văn cổ hủ lạc hậu cũng không thể lọt qua. Giấy kiểm tra sức khỏe được nhận hồi tháng Bảy, lúc đó trời đang rất nóng, công ty của Ninh Khiêm Nhã vừa hoàn thành một dự án vừa vừa, để khao nhân viên, mọi người liền đến nghỉ mát ở một vùng núi gần đó.
Kết quả kiểm tra là do Ninh Khiêm Nhã đích thân đưa cho Nhan Tiếu. Bên trên có ghi rõ ràng:
Kiểm tra nước tiểu: Dương tính
HCG: 92456.70

Progesterone: 84.72
Có thai 5 tuần...
Có thai năm tuần, cũng chính là một tháng trước, thời điểm Ninh Khiêm Nhã từ chối Nhan Tiếu. Ninh Khiêm Nhã không phải là người ngờ nghệch, dĩ nhiên anh cũng đã đoán ra phần nào, chính vì thế mới bịt miệng đồng nghiệp, cầm tờ giấy ghi kết quả, đích thân đến phòng Nhan Tiếu nói chuyện. Nhan Tiếu cầm tờ giấy mà

đầu óc trống rỗng, tay run run, mắt nhìn các chỉ số, hoàn toàn không thế tập trung tinh thần để đọc.
Ninh Khiêm Nhã nói: "Em nên đi làm xét nghiệm thường quy dành cho bà bầu".
Nghe đến hai chữ "bà bầu", Nhan Tiếu chỉ có cảm giác mọi lỗ chân lông đều bít chặt lại, miệng run run nói: Không... em...".
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Nhan Tiếu, Ninh Khiêm Nhã đã đoán ra được phần nào, anh mím chặt môi hỏi: "Chuyện tình một đêm à?".
Nhan Tiếu sững người, sau đó đờ đẫn gật đầu.
Nét mặt Ninh Khiêm Nhã rât trầm ngâm, lúc này đây anh càng không biết phải giải quyết thế nào với thân phận khó xử của mình: "Đối phương là… Nghe hỏi vậy, Nhan Tiếu càng run hơn. Cô biết Ninh Khiêm Nhã có ý tốt, với vai trò là sếp và một người anh, anh có suy nghĩ chín chắn hon một cô gái vắt mũi chưa sạch như cô trên mọi phương diện. Nêu tìm được đối phương để bàn cách giải quyết thì đó là biện pháp hiệu quả nhất.
Nhưng... Nhan Tiếu nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra gian phòng trống trải buổi sáng hôm đó. Phòng ốc bừa bộn, dường như trong không khí vẫn còn toát lên sự mờ ám và ngông cuồng của đêm hôm trước, bầu không khí đó đã khiên Văn Dịch sợ quá bỏ chạy ư? Đên hôm nay, cậu ta cũng không biết phái đối mặt với cô như thế nào, chính vì thế ngay cả tin nhắn đơn giản nhất cũng không có?
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu ngừng một lát, ánh mắt sầm xuống nói: "Không quen".
Ninh Khiêm Nhã nghiến răng: "Nếu em đã hạ quyết tâm thì anh có một người bạn làm ở khoa sản, hay là...
Nhan Tiếu đột nhiên nhêch mép, cười vô cùng thảm hại: "Cảm ơn anh Khiêm Nhã, em muốn... xin nghỉ mấy ngày về nhà để giải quyết một số việc trước đã".
"Được, để anh đưa em."
——Tôi là dải phân cách “ký ức buồn đau”——
Tháng Bảy là thời điểm nóng nực nhất, Nhan Tiếu nói với mẹ rằng công ty cho nghỉ, cô về lấy một số tài liệu rồi nghỉ vài ngày, thái hậu cũng không nghi ngờ gì. Nhan Tiếu suy nghĩ hai ngày, cuối cùng hạ quyết tâm. Thực ra, từ lúc biết mình có bầu, cô đã đưa ra quyết định, chính vì thế mới về nhà.
Hơn một tháng qua, đã vô số lần Nhan Tiếu cầm điện thoại lên định gọi cho Văn Dịch, sau đó lại vô số lần bỏ xuống, thầm nghĩ rằng hắn chắc cũng nghi rồi, có thể... hắn đã quay về thành phố B, lúc này cũng đang nằm trong nhà ở khu tứ hợp viện và nghĩ ngợi như cô.
Chính vì thế Nhan Tiếu đã quay về, cô vẫn muốn nói chuyện với Văn Dịch. Chắc chắn đứa bé này không thể giữ lại, nhưng dù sao nó cũng là một sinh mệnh, Nhan Tiếu cảm thấy, bất luận thế nào, với vai trò là đương sự, Văn Dịch có đủ tư cách để biết, hoặc cũng có thể là, tự đáy lòng sâu thẳm của Nhan Tiếu, vẫn còn nhen nhóm một tia hy vọng nhờ đứa trẻ này mà cô có thể dính dáng chút gì đó với hắn, ngoài sự đính dáng là bạn bè thanh mai trúc mã của nhau.
Kể từ khi từ nhà nghỉ trở về, mỗi khi màn đêm buông xuống, chỉ cần nhắm mắt lại, dường như Nhan Tiếu và Văn Dịch lại quay về gian phòng đó, cùng với đó, là vô vàn kỷ niệm hồi còn nhỏ.
Năm năm tuổi, yêu nghiệt bị cô ném đồ chơi chảy máu đầu, ngoác cái miệng còn đang thiếu răng khóc: "Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không, cậu có biết...".
"Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!"
Năm mười tuổi, hai đứa cùng xem ti vi, yêu nghiệt nhìn Nhan Tiếu bằng đôi mắt đen láy, thì thầm giọng rất gian giảo: "Hôm qua tớ nhìn thấy ba mẹ tớ thơm nhau".
Nhan Tiếu nghiêng đầu: "Ba mẹ cậu thật chẳng biết giữ vệ sinh gì cả, mẹ tớ nói thơm là mất vệ sinh nhất thế gian!".
"Chắc chắn là cậu bị mẹ cậu lừa rồi, cậu xem người ta cũng thơm nhau trên ti vi đó thôi."
Nhan Tiếu chợt hiểu ra vấn đề: "Hình như... có lúc tớ cũng nhìn thấy ba mẹ tớ thơm lén nhau...".
Yêu nghiệt tỏ vẻ sành sỏi: "Xem đi, nhưng cậu bảo thịt chạm vào thịt có gì là hay nhỉ? Thơm nhau thích lắm à?".
“Không biết, có lẽ miệng người khác ngọt chăng? Tự mình không cảm nhận được của mình."
"Có muốn thử không?" Đôi mắt yêu nghiệt lấp lánh, hắn nghiêng đầu, miệng chưa kịp ghé vào đã bị đấm một cú ngã dúi. Hắn ôm hàm răng cửa bị khuyết, òa khóc: "Cậu... cậu... lại đánh người. Hu... hu!".
Nhan Tiếu hậm hực: "Cậu đừng tưởng tớ là người dễ bắt nạt nhé, mẹ tớ từng nói, người khác đòi thơm mình tức là muốn giở trò lưu manh! Hứ! Đồ lưu manh!".
Năm mười bốn tuổi, Nhan Tiếu giận yêu nghiệt một tuần liền vì hắn có bạn gái, trọng sắc khinh bạn, không chịu về nhà cùng cô. Sau khi biết hai người đó chia tay, cô còn cười rất thích thú.

Năm mười sáu tuổi, cô bắt đầu tận hưởng ngày Valentine, tất cả sôcôla mà con gái tặng yêu nghiệt đều chui vào túi cô. Sau đó, sôcôla nhiều ăn không xuể, hai đứa liền mang ra quảng trường bán.
Những lúc không có việc gì làm thì đá bóng cùng hắn, cùng đi xem phim, an ủi đối phương khi bị người khác từ chối hoặc bị người khác đá, cùng uống rượu chuyện trò, thậm chí còn cùng trao đổi truyện tranh sex... Bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu chuyện "cùng nhau", có lẽ đúng như bạn bè đã nói, tình yêu đã đến, chỉ có điều họ không phát hiện ra mà thôi. Chính vì thế đêm hôm đó mới dâng hiến cho nhau tự nhiên như vậy, thậm chí lúc yêu nghiệt đưa vào, Nhan Tiếu đau tái người, rồi cô ngoạm một miếng rất sâu, rất to trên vai hắn.
Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Nhan Tiếu đều cười. Cô đã bỏ ra một tháng, lấy đứa con làm mồi lửa, cuối cùng đã thuyết phục được mình nhượng bộ trước để đi tìm Văn Dịch. Biết đâu có thể bắt đầu lại từ đầu? Tuy nhiên, cô đã đặt ra rất nhiều giả thiết ngại ngùng, không ngờ lại như vậy.
Hôm đó, trời nắng rất gắt. Ngày thứ ba sau khi về nhà, Nhan Tiếu lây cớ mang sủi cảo mà thái hậu làm đến nhà giáo sư Văn, gõ cửa, lên tiếng, vào nhà nhìn cảnh tượng bên trong, Nhan Tiếu sững người.
Quả nhiên là yêu nghiệt ở nhà, và trong nhà ngoài giáo sư Văn đang cười khà khà còn có một cô gái xinh đẹp khác.
Giáo sư Văn giới thiệu rằng, cô bé này tên là Tiên Tiên, năm nay vừa tôt nghiệp cấp ba, ba mẹ cô gái có quan hệ từ lâu với nhà họ, rỗi rãi không có việc gì làm nên cô bé đến chơi với Văn Dịch, hai đứa đang bàn nhau đi shopping, vì ba ngày nữa, cả hai đều sang Mỹ du học.
Chuyện Văn Dịch đi du học, Nhan Tiếu đã biết từ lâu, dù gì thì ba mẹ hắn đều ở nước ngoài, một là mong cậu con trai ở gần mình, hai là mong cậu được hưởng một nền giáo dục tiên tiến hơn, Chính vì thế, ngay tít khi Văn Dịch hơn mười tuổi, họ đã bàn với giáo sư Văn, đợi đến khi Văn Dịch tốt nghiệp đại học sẽ sang đó, sau này định cư tại Mỹ hay Trung Quôc thì để con trẻ tự quvết định.
Nhan Tiếu đã có sự chuẩn bị từ lâu, nhưng cô không thể nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra bất ngờ như vậy, hai người mới học năm thứ ba đại học, có nghĩa là, ngay cả bằng đại học trong nước, Văn Dịch cũng không muốn lấy nữa ư? Liệu có phải chuyện này có liên quan tới chuyện đêm hôm đó? Hay là... vì muốn tránh sự ngại ngùng do suốt ngày chạm mặt cô mà hắn...
Nhan Tiếu ngẩng đầu lên nhìn Văn Dịch, đối phương né tránh ánh mắt của cô và nói chuyện với cô bé Tiên Tiên xinh xắn, vui vẻ như công chúa. Trong giây phút đó, Nhan Tiếu tự cười nhạo mình, còn nói được gì, nghĩ được gì nữa? Cố gắng không để nước mắt chảy xuống, cô nói vài câu tầm phào với giáo sư Văn rồi cáo từ.
Chỉ có điều cô không thể ngờ rằng, Văn Dịch lại đuổi theo cô. Trên con đường rợp bóng mát mà hai đứa đã đi hai mươi năm đó, hai đứa đã đi rất chậm, nhích từng bước nhỏ, mất rất nhiều thời gian nhưng không ai nói câu nào. Cuối cùng, Nhan Tiếu không chịu được bầu không khí im lặng này, bèn dừng lại hỏi: "Đừng ngại gì nữa, không phải bọn mình vẫn sẽ như trước đó sao?".
Văn Dịch bặm môi, không nói gì.
Sau khi nói câu: "Chúc cậu lên đường bình an" dưới bóng cây ngân hạnh, Nhan Tiếu hạ quyết tâm ra về.
Văn Dịch đứng sau dường như băn khoăn vì điều gì đó, bèn nói lớn: "Tớ đi và sẽ không quay về nữa! Mãi mãi!".
Nghe thấy câu này, nước mắt Nhan Tiếu lăn dài xuống gò má. Một con gió nhẹ thổi tới, cây ngân hạnh phát ra những tiếng kêu xào xạc, chiều hè đẹp biết bao, thực sự là... rất thích hợp để nói lời chia tay. Phật nói cuộc đời con người có bảy nỗi khổ: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, oán hận sẽ khổ, yêu biệt ly khổ, cầu không được khổ.
Vậy giữa cô và Văn Dịch được coi là nỗi khổ nào? Trên tình bạn, dưới tình yêu. Ly biệt khổ, cầu không được khổ. Chỉ tiếc rằng, cảm giác đó mãi mãi chỉ là thoảng qua, chưa từng vượt qua. Kể cả buồn rầu rơi nước mắt, kế cả quay lưng về phía Văn Dịch, Nhan Tiếu vẫn giữ được phong độ cần phải có, cười nói: "Thế cũng rất tốt, môi trường học tập và chất lượng cuộc sống bên đó đều tốt hơn bên mình".
Nói xong, cô bước vế phía trước mà không ngoái đầu nhìn lại. Dường như Văn Dịch đứng sau chưa thể chấp nhận lời chúc này mà vẫn nói với theo: "Chuyến bay lúc mười giờ sáng ngày kia. Nếu... nếu Tiếu Tiếu đến được, tớ…”.
Nhan Tiếu không còn nghe thấy Văn Dịch nói gì nữa, cô cúi đầu đầu gọi điện thoại cho Ninh Khiêm Nhã: "Anh Khiêm Nhã, em quyết định rồi…”.
Năm đó, không có ngày nào là ngày tốt đẹp. Oán hận sẽ khổ, yêu biệt ly khổ, cầu không được khổ. Và đối với Nhan Tiếu, nỗi khổ lớn nhất là phải một mình đối mặt với lời phán quyết cướp đi sinh mệnh của một sinh linh bé nhỏ, nhưng dường như đứa trẻ này cũng giống như người mẹ non nớt của nó, tính nết ngang ngạnh, khó bảo. Trước khi Ninh Khiêm Nhã hẹn với bạn anh ngày làm phẫu thuật, Nhan Tiếu đã bị sẩy thai.
Có thể là do quá căng thẳng, cũng có thể là quá ức chế tóm lại là ba ngàv sau khi Văn Dịch đáp máy bay sang Mỹ, vì quá đau bụng mà Nhan Tiếu bị thái hậu cuống cuồng đưa vào bệnh viện. Sau khi mọi việc xong xuôi, rất may thái hậu không hề trách móc, chỉ giúp con gái lau khô nước mắt trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ không hỏi con người đó là ai mà chỉ hỏi nó có biết không?".
Nhan Tiếu lắc đầu, nói với vẻ châm biếm: "Một người trong chuyện tình một đêm thôi mẹ ạ, trông anh ta thế nào con còn không nhớ, làm sao anh ta biết được?".
Thái hậu thông minh cả đời, tưởng rằng cô con gái mình nuôi dạy vừa biết nghe lời vừa hiểu biết, không ngờ lại gây ra chuyện động trời này. Nghe nói tên kia chỉ là người của chuyện tình một đêm không hề quen biết, bà cảm thấy vô cùng chán nản. Bà ngồi bên Nhan Tiếu lau nước mắt: "Con à, sau này con sẽ hối hận đấy.”
Hối hận? Nhan Tiếu cười gằn, đúng vậy, thực sự là hối hận.
Tại sao trong đêm đó mới biết mình thích hắn ta? Vừa thích đã chia tay, vừa thích đã bị từ chối không một lời. Nếu ngay từ đầu, không có tứ hợp viện này thì thật tốt biết bao.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện