“Trạch Hằng, buông tha em đi……” Lưu Tiêu Di khóc nức nở nói với Lưu Trạch Hằng, sau đó quay đầu nhảy xuống sông tự sát.
“Tiêu Di……” Dư lại chính là Lưu Trạch Hằng kiệt sức khản giọng.
Giây tiếp theo là Lưu Trạch Hằng ở nhà xác nhận thi thể, thi thể sình lên khó có thể phân biệt đang mặc bộ quần áo ngày Lưu Tiêu Di té xuống sông, còn có ngón áp út đang đeo nhẫn cưới, phá lệ chói mắt, đau lòng.
Ngày đó tuyệt vọng……
Rõ ràng trước mắt.
“Ầm!”
Lưu Trạch Hằng tỉnh lại, vẫn như cũ đang ở phòng ngủ ở quê, bên ngoài mưa rền gió dữ, mà hắn mơ thấy ác mộng, toát ra một thân mồ hôi.
Sau khi trọng sinh hai tuần, cơ hồ mỗi đêm hắn sẽ nằm mộng thấy như vậy.
Đời trước, hắn làm không được tốt, đánh mất Lưu Tiêu Di, đời này, vẫn là sợ mình làm không tốt, lại đánh mất cô nữa.
Lưu Trạch Hằng ngồi dậy, lấy tay đỡ trán tự hỏi……
“Ầm!”
Lại một tiếng sấm vang.
“Ngao……”
BOBO bị doạ tỉnh, chạy đến phòng ngủ Lưu Trạch Hằng tìm kiếm cảm giác an toàn. Dựa vào đèn đường ngoài cửa sổ, nhìn thấy Bobo đang thè lưỡi dựa và mép giường mình.
“Con chó ngốc!” Lưu Trạch Hằng cảm thấy con chó này thực ngốc, vì sao Lưu Tiêu Di lại thích như vậy? Trước kia cũng từng nghĩ qua, Lưu Tiêu Di có phải hay không tìm kiếm cảm giác ưu việt khi so với con chó ngốc này.
Cha mẹ đã báo sẽ tăng ca đến rạng sáng, bọn họ đi làm bằng xe máy, trời mưa lớn như vậy có khả năng sẽ không thể trở về.
Lưu Trạch Hằng xuống giường đi đóng lại cửa sổ, BOBO vẫn luôn đi theo hắn, từ phòng ngủ đi đến phòng khách, lại đi phòng bếp.
“Ầm!”
Tia chớp không ngừng, tiếng sấm không ngừng, bên ngoài mưa to đập vào cửa sổ, thật sợ bị đập hư.
“Reng reng reng……” Điện thoại trong nhà vang lên, Lưu Trạch Hằng đi đến cầm lấy điện thoại: “Alo?”
“Trạch Hằng, Dì Thu đây, dì gọi điện thoại về nhà nhưng chắc a Di ngủ say quá, không nhận điện thoại, con đi qua nhà dì xem giúp mấy cái của sổ đã đóng hay chưa nha?”
“Được, con biết rồi.”
Lưu Trạch Hằng nhìn cửa sổ, từng hạt từng hạt mưa to nện trên cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài mơ hồ.
Tiếng sấm không ngừng ầm vang……
Đúng rồi, Lưu Tiêu Di sợ nhất chính là trời sấm chớp. Trước kia, ngủ chung sau khi cưới, mỗi khi buổi tối có sấm chớp, cô luôn trốn trong ngực hắn run rẩy, yêu cầu hắn ôm chặt cô mới an tâm.
Lưu Trạch Hằng ở ngăn tủ ngay gần cửa tìm được chìa khóa dự phòng của nhà đối diện, đi ra mở cửa nhà đối diện ra, nhìn thấy cửa sổ ban công không có khóa. Bước nhanh qua đóng cửa chính, cửa sổ và cửa sổ phòng bếp. Lưu Trạch Hằng có chút lo lắng cho Lưu Tiêu Di, đi đến phòng ngủ của cô, cửa hờ khép, hắn đẩy ra.
Rèm cửa sổ bị kéo lại làm phòng ngủ tối thui.
Lưu Trạch Hằng vẫn quen thuộc trang trí trong phòng cô, tay trái mở công tắc trên tường, bóng đèn ngủ màu vàng sáng lên. Chăn trên giường phồng lên, rõ ràng có người đang nằm cuộn tròn người ở bên trong.
Trước kia, hắn không biết cô sợ trời sấm chớp nhiều bao nhiêu, có một lần cô vì sợ sấm chớp nên bò lên giường hắn, lúc tỉnh lại bị hắn đá xuống giường, sau này cô bao giờ làm loại chuyện này nữa.
Hóa ra khi hắn không ở bên cạnh cô, cô lại sợ hãi đến như vậy.
Lưu Trạch Hằng đi đến mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra, gọi một tiếng: “Tiêu Di.”
Lưu Tiêu Di nhìn thấy ánh sáng chiếu vào trong chăn, còn có giọng nói quen thuộc, cô chậm rãi ngẩn đầu, kinh ngạc:” Sao cậu lại ở đây?”
“Ầm!” Một tiếng.
Lưu Tiêu Di đem đầu chui vào trong chăn, như con rùa đen bị kinh hoảng.
Lưu Trạch Hằng giải thích: “Mẹ cậu gọi điện thoại cho tôi, nói cậu không nhận điện thoại, kêu tôi qua đây đóng cửa sổ.”
Lưu Tiêu Di chậm rãi thò đầu ra, ngượng ngùng mà nói: “Mưa quá lớn, tớ ở trong phòng ngủ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
“Sợ sét đánh sao?”
“Ừ.” Lưu Tiêu Di dùng chăn che lại đầu mình, hướng hắn gật gật đầu.
“Tôi bồi cậu ngủ.”
“A?”
Không chờ Lưu Tiêu Di phản ứng lại, Lưu Trạch Hằng đứng lên đi đến cửa phòng ngủ, tắt đèn, đi trở về mép giường, cùng Lưu Tiêu Di nằm trên cái giường đơn. Lưu Trạch Hằng chỉ đơn thuần nằm bên cạnh cô, không vượt qua quy tắc, Lưu Tiêu Di cảm thấy Lưu Trạch Hằng khác thường, ngược lại không ngủ được. Cô không bò lên giường hắn, chính hắn lại bò lên giường cô.
Đây là có chuyện gì vậy?
Lưu Trạch Hằng cảm thấy người bên cạnh đang ngượng ngừng xoắn xít chui vào trong chăn, nói: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi, cậu còn mấy bài toán chưa giải đó.”
Lưu Tiêu Di chuyển qua ban xã hội, học tập cũng không thoải mái, Toán Văn Anh vẫn học như lúc trước, nhưng chỉ cần học Toán của ban xã hội, không có khó như Toán của ban tự nhiên. Chỉ là giảm bớt môn Vật Lý, kỳ thật không có giảm nhiều gánh nặng. Cho dù cô am hiểu vẽ tranh, vẫn phải tốn nhiều thời gian luyện tập.
“Ừ……”