Sau khi tan học, Lưu Tiêu Di chạy tới ban khoa học tự nhiên tìm Lý Lê, cùng cô ấy đi về chung. Đường về nhà Lý Lê có ba phần tư đường là trùng với đường về nhà cô. Tại giao lộ tách ra, Lưu Tiêu Di đi khoảng mười phút nữa là về tới nhà.
Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê từ khu giảng đường tới bãi gởi xe thì nhìn thấy Lưu Trạch Hằng đang chạy xe đạp. Lý Lê hỏi: “Cậu với Lưu Trạch Hằng cãi nhau hả? A, không đúng, cậu sao có thể cãi nhau với cậu ấy, nhất định là cậu lại làm cái gì khiến cho cậu ấy tức giận.”
Lưu Tiêu Di bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, nói: “Là cậu ấy chọc tớ tức giận.”
Lý Lê liếc cô một cái, giọng điệu không tin tưởng lắm: “Nói tớ nghe thử, tại sao cậu ấy lại chọc cho cậu tức giận?”
“Không nói, một cây vải dài như vậy ……” Lưu Tiêu Di xua xua tay, không nói.
Lý Lê cảm thấy không thể hiểu được: “Gần đây tớ thấy cậu lạ lắm nha, trước kia trực lai trực vãng*, có chuyện gì sẽ nói ngay, từ khi cậu chuyển lớp, nói chuyện cứ ấp a ấp úng?” Cô lo lắng hỏi: “Có phải cậu chuyển qua lớp mới bị mọi người xa lánh không?”
(*Trực lai trực vãng: thẳng thắng thành khẩn)
“Không có a……” Lưu Tiêu Di suy nghĩ một chút, chuyển qua lớp mới được một tháng, cô không như trước kia cùng bạn học vui vẻ giao lưu. Lần trước, nữ sinh Hoàng Tư Quân ngồi phía trước Trình Trí An nói chuyện với cô, hỏi cô với Trạch Hằng có phải thân thích hay không, cô nói phải, kết quả bị Lưu Trạch Hằng phủ nhận ngay lập tức, sau đó Hoàng Tư Quân cũng không nói chuyện với cô nữa.
Chuyện này là cô sai, sai ở chổ không chân thành.
Đại khái là do học lớp 12, mọi người đều vùi đầu vào học, rất ít khi nói chuyện phiếm.
Kế tiếp mấy ngày, Lưu Tiêu Di đều cùng Lý Lê tan học cùng nhau, cũng không qua nhà Lưu Trạch Hằng ăn cơm, tự mình ở nhà nấu mì sợi. Ở lớp hai người tuy ngồi cùng bàn nhưng đã vài ngày không nói chuyện với nhau. Các bạn học ngồi gần cũng biết hai người mới chuyển lớp tới ngày thường cũng không nói nhiều lắm, nhưng không phải là mấy ngày đều không giao lưu với nhau.
Lưu Tiêu Di còn tốt, có Trình Trí An mỗi ngày nói chuyện với cô. Lưu Trạch Hằng luôn bày ra vẻ lạnh nhạt, cả ngày không nói lời nào, bạn học xung quanh cảm thấy lạnh lẽo như đang ngồi giữa mùa đông. Có đôi khi ban cán bộ lớp yêu cầu Lưu Trạch Hằng giúp đỡ làm chút việc, anh đều lãnh đạm làm theo yêu cầu, nhưng người khác vẫn cảm thấy anh không dễ ở chung.
Kỳ thi khảo sát chất lượng cuối tháng kết thúc, Lưu Tiêu Di cảm thấy mình thi cũng tốt. Rốt cuộc tới tháng 9, học kỳ mới bắt đầu.
Lại đến đầu tháng, vừa trúng thứ bảy. Di mẹ đúng hạn đưa tiền tiêu vặt của Lưu Tiêu Di cho Lưu Trạch Hằng. Lưu Tiêu Di đã cùng Lưu Trạch Hằng thỏa thuận xong về quyền quản lý tiền tiêu vặt, nhưng người lớn lại không biết.
Bởi vì Trình Trí An quyết định muốn đi thành phố Thanh Dương để học vẽ, chủ nhật sẽ xuất phát đi thành phố Thanh Dương để thứ hai đi học, Trình Trí An hẹn Lưu Tiêu Di ra ngoài gặp mặt, Lưu Tiêu Di cũng muốn đưa tiễn cậu. Nên tuần này rốt cuộc Lưu Tiêu Di cũng chủ động qua nhà đối diện tìm Lưu Trạch Hằng.
Chiều thứ bảy Lưu Trạch Hằng ở nhà một mình, nghe thấy tiếng chuông cửa van lên, đi ra mở cửa, là Lưu Tiêu Di.
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Tìm tôi?”
“Ừ, lấy tiền.” Lưu Tiêu Di trả lời ngắn gọn.
“Cậu chờ một chút.”
Lưu Tiêu Di không có vào nhà, Lưu Trạch Hằng cứ mở cửa như vậy quay vào phòng ngủ. Bobo nghe tiếng đi Lưu Tiêu Di liền chạy lại liếm liếm cô. Lưu Tiêu Di ngồi xổm xuống vuốt đầu Bobo, cười nói: “Bobo, mấy ngày không gặp, người lại béo lên rồi, có phải caca không dẫn ngươi đi tản bộ không?”
“Ngao…… Ngao……” BOBO đặc biệt hưng phấn mà liếm mặt Lưu Tiêu Di, long chó cọ cô thật ngứa, cười ha ha.
Lưu Trạch Hằng cầm ví tiền từ trong phòng ngủ đi ra, Lưu Tiêu Di ngưng cười, bảo trì mặt than đối diện với Lưu Trạch Hằng.
Lưu Trạch Hằng đã sớm phát hiện, những ngày qua, nàng học anh làm mặt lạnh như trước kia anh đối với cô.
Nói thực ra, anh thật sự không thích như vậy, anh muốn nói chuyện với cô cô liền xoay người, anh muốn tới gần cô một chút cô liền dời đi một bước, anh muốn nhìn gương mặt tươi cười của cô, chỉ cần anh xuất hiện cô liền thu hồi nụ cười…..
Lưu Trạch Hằng ở trong bóp tiền lấy ra ba tờ tiền một trăm đồng mới tinh đưa cho cô.
“300?” Lưu Tiêu Di có chút kinh ngạc, tiền tiêu vặt bình thường của cô chỉ có 200 đồng, sao giờ lại biến thành 300 đồng?
Lưu Trạch Hằng giải thích: “Mẹ cậu nói, cậu học mỹ thuật phải mua dụng cụ thường xuyên, nên cho cậu thêm một trăm đồng cho đến khi cậu thi xong mỹ thuật.”
“…… Ừ, tớ biết rồi.” Lưu Tiêu Di nhận tiền.
“Về sau tiêu tiền có chừng mực, đừng tiêu lung tung, đến tiền mua bữa sáng cũng không có.” Lưu Trạch Hằng tận tình khuyên bảo.
Lưu Tiêu Di từ nhỏ thèm ăn, mỗi khi có tiền liền mua đồ ăn vặt, Di mẹ bất đắc dĩ phải đưa tiền tiêu vặt cho Lưu Trạch Hằng giữ. Sau khi kết hôn tài chính cũng do anh quản, sau đó anh kiếm được nhiều tiền hơn liền đưa cho cô rất nhiều tiền để tiêu xài.
Sau khi Lưu Trạch Hằng có tiền liền đặc biệt chú trọng chất lượng sinh hoạt, để cho Lưu Tiêu DI có thể mua đồ vật tốt nhất, không cần băn khoăn gì, tạo thành thói quen mua đồ không suy nghĩ nhiều. Giống như lần trước, không biết cô nghĩ gì lại mua cho anh một hộp chocolate thật đắt.
Lúc trước mỗi ngày cô đều sẽ tới nhà anh ăn một ngày ba bữa cơm, sau lại tức giận không chịu tới ăn cơm, trong tay lại không có tiền. Trùng hợp có một lần trên đường tan học anh thấy cô hỏi mượn Lý Lê 20 đồng, sau đó thấy cô xách một túi mì ăn liền thật lớn từ cửa hàng tiện lợi về nhà.
Lưu Trạch Hằng vài lần kêu cô qua nhà anh ăn cơm, cô lại không chịu nghe.
“Biết rồi.” Lưu Tiêu Di nói cho có lệ.
Khó có được cơ hội nói chuyện với cô, Lưu Trạch Hằng đương nhiên nắm chặt: “Tối nay qua đây ăn cơm đi, tôi làm cánh gà cậu thích cho cậu ăn.”
“Tớ hẹn Trí An rồi.”
“Cậu lại muốn cùng Trình Trí An đi ra ngoài? Các cậu muốn làm gì?”
Lưu Tiêu Di vẫn luôn cúi đầu, không có nhìn Lưu Trạch Hằng, cô ngẩng đầu, nói: “Trạch Hằng, tớ không phải bạn gái cậu, cậu không cần phải lo quá nhiều.”
Lưu Trạch Hằng nghẹn lời, đúng vậy, anh không có thân phận gì, thật không có tư cách quản cô.
Lưu Tiêu Di