Cho dù kiếp trước, Lưu Trạch hằng cho Lưu Tiêu Di một cuộc sống vinh hoa phú quý, có thể để cô thỏa sức mua sắm như ý muốn. Nhưng cũng không thể nào thay đổi đức tính tiết kiệm của con người Trung Hoa trong cô.
Ví dụ như: Để tiết kiệm mấy mươi đồng tiền ăn ở, mà để bạn trai ngủ chung phòng với tình địch tiềm ẩn.
“Không cần đâu, tự tôi đến Hiểu Cảng cũng được.” Lưu Trạch Hằng từ chối dứt khoát.
Nhưng Trình Trí An rất nhiệt tình, nói: “Không sao, không sao, giường rộng một mét tám, hai người có thể ngủ được.”
“Anh nên ở cùng phòng với Trí An đi, dù sao cũng là do nhà trường trả tiền hết rồi, không cần mình trả tiền nữa.” Lưu Tiêu Di cũng khuyên một tiếng, còn nói thêm: “Chẳng phải anh nói là ngày mai muốn đưa em đến trường thi hay sao? Anh đừng có đi xa như vậy, ở cùng với Trí An cũng khá ổn, ngủ sớm dậy sớm rồi cùng nhau ăn bữa sáng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Trạch Hằng: “…”
Lưu Trạch Hằng cứ như vậy bị vợ của mình nhét vào ở cùng phòng với tình địch tiềm ẩn, cùng ngủ chung trên một chiếc giường…
Sau khi ăn cơm xong, mấy người bọn họ đi dạo ở khu trung tâm gần đó một lát. Lưu Tiêu Di thèm ăn đồ ăn vặt ở phố ăn đêm lại bị Lưu Trạch Hằng ngăn lại. Ngày mai là ngày thi rồi, nếu như ăn bị đau bụng chẳng phải sẽ hỏng hết cả kỳ thi hay sao.
Buổi tối, hơn chín giờ thầy cô mỹ thuật nhắn cho những bạn học sinh mang theo điện thoại báo cho những bạn không mang điện thoại theo nhanh chóng trở về khách sạn để ngủ. Trường của A Uy được bố trí ở lại một khách sạn khác, cuối cùng ba người bọn họ trở về khách sạn điểm danh và nghỉ ngơi.
Nói thật, theo như trí nhớ của Lưu Trạch Hằng, anh ngoài ngủ chung giường với Lưu Tiêu Di ra thì chưa ngủ cùng với ai, bây giờ còn phải ngủ cùng với một thằng con trai khác, chuyện này có hơi khó chịu.
“Trình Trí An, cậu có ngáy khi ngủ không?” Lưu Trạch Hằng từ trong nhà vệ sinh ra, gội đầu, vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa hỏi Trình Trí An.
Trong phòng có tivi, nhưng không có dịch vụ truyền hình cáp. Chỉ có một hai đài địa phương đang phát mấy tiết mục tình cảm vô bổ. Trình Trí An cảm thấy hai người đàn ông ở chung phòng cũng hơi xấu hổ nên tivi phát tin tức mà không tắt.
Trước đó Trình Trí An ở ký túc xá, anh ta lắc đầu nói: “Chưa nghe bạn bè phản ánh , còn cậu thì sao?”
“Lưu Tiêu Di cũng chưa nói gì.” Lưu Trạch Hằng thản nhiên đáp, lúc sau nhận ra mình nói chuyện của kiếp trước nhưng cũng không sửa lại.
Biểu cảm của Trình Trí An như đụng phải phân chó, câu đó là đang khoe khoang cuộc sống chăn gối cho cẩu độc thân nghe hay sao?
Cũng ngủ chung với nhau rồi, còn chưa xảy ra chuyện gì sao?
Tốt xấu gì thì Trình Trí An và Lưu Tiêu Di cũng coi là bạn bè, khuyên Lưu Trạch Hằng chân thành: “Tôi biết cậu và Tiêu Di là một đôi, cậu cũng không cần phảilúc nào cũng nhấn mạnh với người ngoài rằng hai người thân mật đến cỡ nào. Cậu ấy là con gái đó, nói với người ngoài những điều này khiến mặt mũi cậu ấy không biết để đâu?”
Lưu Trạch Hằng trầm mặt không lên tiếng. Anh cảm thấy bản thân mình đã không còn giống như trước kia, cũng mất đi sự vững vàng của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi. Có thể bởi vì mất đi rồi, cho nên càng muốn bảo vệ Lưu Tiêu Di cho thật tốt, không muốn cô chịu tổn thương, không muốn cô bị người khác cướp đi…
Sau khi sắp xếp đồ đạc của mình thì hai người đàn ông chuẩn bị lên giường đi ngủ, phát hiện chỉ có một cái chăn.
Trình Trí An gọi cho quầy lễ tân yêu cầu họ đem thêm một cái nữa, nhưng bị nhân viên lễ tân từ chối vì chăn không đủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ngượng ngùng mà đắp chung một cái chăn…
Buổi sáng, Lưu Trạch Hằng dậy sớm đến nhà hàng sủi cảo ngày hôm qua mua ba phần cơm sáng. Trong đó có một phần mang đến cho Trình Trí An, cũng coi như là gửi lời cảm ơn vì tối qua đã cho anh ở lại.
Lưu Trạch Hằng mua xong đồ ăn sáng thì quay về, những thí sinh của Giang Trung đều chuẩn bị sẵn sàng để lên đường đi thi, vừa kịp lúc đưa đồ ăn sang cho bọn họ.
Bọn họ đến học viện mỹ thuật Thanh Dương, Lưu Trạch Hằng dặn dò với Lưu Tiêu Di: “Cố gắng phát huy, anh ở đây đợi em .”
Cuộc thi mỹ thuật diễn ra trong một ngày. Buổi trưa, Lưu Trạch Hằng đã đặt đồ ăn ngoài đến khách sạn, đợi bọn họ buổi sáng sau khi thi xong có đồ ăn ngay để buổi chiều có sức thi nội dung tiếp theo.
Sau khi nội dung thi buổi chiều kết thúc, các giáo viên mỹ thuật điểm danh để quay về trường, lúc trước Lưu Tiêu Di nhờ phụ huynh viết giấy xin phép. Nên sau khi cuộc thi kết thúc, cô không quay về thành phố Giang Trung ngay mà tạm biệt các thầy cô và bạn học, sau đó cùng Lưu Trạch Hằng đến đại học Thanh Dương ở kế bên.
Đại học Thanh Dương là trường cũ của Lưu Trạch Hằng ở kiếp trước, nhưng trường cũ của Lưu Tiêu Di là đại học hạng ba đối diện đại học Thanh Dương. Có điều, phần lớn thời gian của cô ở trường đại học Thanh Dương nhiều hơn thời gian cô ở trường của mình, ai bảo Lưu Trạch Hằng ở đại học Thanh Dương chứ.
Thành phố Thanh Dương vào mùa đông sớm rất nhanh tối, còn chưa đến bảy giờ mà trời đã tối đen rồi. Hai người bọn họ đến đại học Thanh Dương, cổng trường được bật đèn vàng đang chiếu sang bốn chữ lớn “Đại học Thanh Dương”.
Kiếp trước, bọn họ chụp ảnh chung với nhau được hai lần. Một là lần hẹn hò đầu tiên, chụp tấm đầu tiên ở cổng trường đại học Thanh Dương. Hai là khi họ chụp với giấy chứng nhận kết hôn. Nếu như hỏi Lưu Trạch Hằng rằng kiếp trước có điều gì để hối hận không thì đó nhất định là ảnh chung giữa anh và cô quá ít. Nhìn lại đoạn thời gian của Lưu Tiêu Di, mỗi ngày lấy tấm ảnh kia ra nhìn, một ngày bằng một năm,…
Có lẽ Lưu Trạch Hằng đang mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng nhận xác trong nhà xác hoặc đoạn thời