Đồng nghiệp công ty Tô Ninh Trăn muốn tổ chức tiệc chia tay cho cô, thật ra cô cảm thấy cũng không cần, dù sao có bao nhiêu người là thật lòng đâu. Trong khoảng thời gian này có rất ít người quan tâm đến cô.
“Ninh Trăn, nghe nói em có bạn trai mới, hay là em đưa cậu ấy tới tiệc chia tay đi!” Đồng nghiệp nhiều chuyện A tiến lại gần nói.
Cô cong môi nhìn về phía Lâm Tuấn Lương, hắn lập tức tránh né ánh mắt của cô: “Ha ha, ngại quá, bạn trai em bận công tác, chỉ sợ sẽ không tiện.”
Đồng nghiệp nhiều chuyện A thấy cô từ chối thì càng kiên quyết hơn: “Ai da, tiệc chia tay của bạn gái, nói gì thì nói vẫn nên tham gia cùng bạn gái chứ, sao có thể vì bận công việc mà không đi cùng được.”
Tô Ninh Trăn sao có thể không biết bọn họ đang nghĩ gì, chỉ là muốn cô xấu mặt thôi, cảm thấy người bạn trai kia là do cô tưởng tượng ra. Cô giả vờ cười nói: “Ngại quá, em khá độc lập, không muốn làm phiền bạn trai, huống chi anh ấy đang sống ở quê em, đi lại không tiện.”
“Ai da, em đừng có nói vậy, nếu như em nghĩ kỹ thì sẽ thấy khoảng cách này đâu có là gì.” Đồng nghiệp A tiếp tục thuyết phục.
Tô Ninh Trăn thật sự không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng dù sao cô cũng không nên nói mấy câu khó nghe với đồng nghiệp: “Ngại quá, em khá yêu bạn trai em nên sợ anh ấy vất vả.”
Đã nói tới đây rồi, đồng nghiệp A cảm thấy không khích được cô nữa liền hậm hực buông tha cho Tô Ninh Trăn.
Con người đúng là động vật có thói hư tật xấu, Tô Ninh Trăn đưa ra kết luận như vậy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến tiệc chia tay, mọi người còn muốn vui vẻ nên đã tổ chức vào tối thứ sáu, vừa tan làm mọi người lập tức đi đến nhà hàng.
Vào lúc mọi người đang đợi xếp chỗ ngồi, di động Tô Ninh Trăn vang lên, là Tiêu Hàn.
Cũng không biết Tiêu Hàn nổi điên gì nữa, từ lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, ngày nào anh cũng gọi cho cô. Lúc đầu cô còn cố ý không nhận, kết quả không ngờ chẳng bao lâu sau mẹ cô gọi điện cho cô rồi tận tình khuyên bảo, hỏi cô có phải hai vợ chồng cãi nhau hay không.
Trời sinh mẹ cô chính là cái lồng lớn nhất của cô, nếu cô làm mẹ phiền não, ba cô nhất định sẽ bắt đầu làm cô phiền não, nói cái gì mà không thể để chuyện này xảy ra, cho nên Tô Ninh Trăn đành nhận điện thoại của Tiêu Hàn.
“Alo.” Cô bất đắc dĩ nhận điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Anh nghe thấy âm thanh ồn ào bên phía cô.
“Tiệc chia tay.” Cô nói ngắn gọn rõ ràng.
“Từ chức từ khi nào?”
Vào lúc cô định trả lời, đồng nghiệp A bên cạnh hưng phấn hỏi cô: “Bạn trai à?”
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thấy cô gật đầu, đồng nghiệp A giống như nổi điên trực tiếp lấy di động của cô, Tô Ninh Trăn không kịp cản lại: “Chào cậu, cậu là bạn trai của Ninh Trăn sao?”
Nghe thấy xưng hô này, người đàn ông rất vừa lòng, hơn nữa Tiêu Hàn luôn muốn để lại ấn tượng tốt với người ngoài, đương nhiên sẽ ưu nhã trả lời: “Đúng vậy, chào cô.”
“Oa! Hóa ra Ninh Trăn thật sự có bạn trai mới rồi! Cậu không biết đâu, Ninh Trăn rất thương cậu đấy, chúng tôi bảo Ninh Trăn mời cậu tới tiệc chia tay, cô ấy còn sợ cậu phải đi xa, đau lòng đấy!” Đồng nghiệp A bắt đầu nói như súng liên thanh.
Tô Ninh Trăn cảm giác thái dương đang nhảy lên, có nhân viên như thế này, căn bản là bất hạnh của công ty!
“Hử? Có chuyện này ư? Không sao đâu, cô đừng nghe cô ấy nói, nói cho tôi địa chỉ