Tô Ninh Trăn bị lăn lộn đến mệt mỏi, cô ngủ một mạch tới giữa trưa mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ngẩng đầu lên liền phát hiện mình lại gối lên người Tiêu Hàn ngủ quên.
Tiêu Hàn vừa vỗ về cô vừa cầm điện thoại di động không biết đang xử lý chuyện gì, cảm nhận được động tĩnh của cô liền quay qua nhìn: "Tỉnh rồi?”
Cô gật gật đầu, cảm giác vẫn chưa ngủ đủ, cả người nhũn ra có chút mệt, ngay sau đó lại nhắm hai mắt lại.
Anh chọc chọc má cô: "Em quả thật là một con heo, có biết mấy giờ rồi không?”
Mới sáng ngày ra mà anh đã mắng cô, Tô Ninh Trăn bất mãn: "Anh có bệnh à, em ngủ đến mấy giờ còn phải báo cáo với anh sao.”
Tiêu Hàn khinh bỉ nói: "Em đè lên anh ngủ, nói những lời này không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Sao anh không đẩy em ra đi!” Tô Ninh Trăn cũng không biết ngượng.
“Còn không mau dậy đi!” Tiêu Hàn trừng mắt nhìn cô.
Tô Ninh Trăn lập tức rời khỏi người anh, tìm quần áo mặc vào. Hừ, dựa vào người anh xem như cho anh chiếm tiện nghi chút.
“Đi mua quần áo mới giúp anh.” Tiêu Hàn mở miệng ra lệnh.
Tô Ninh Trăn thầm nghĩ anh không biết ngượng sao?
“Không, anh đi mà mặc quần áo hôm qua.”
“Tô Ninh Trăn, vì ai mà anh tới đây, em tính để anh mặc quần áo bẩn sao?” Tiêu Hàn lạnh lùng nói.
Cô xỏ tay vào ống tay áo, không chịu nghe lời: "Cũng đâu phải em bắt anh tới.”
“Được, vậy em giặt sạch quần áo cho anh, sau khi giặt sạch thì anh mới đi.” Tiêu Hàn thản nhiên mở miệng.
Sau đó cô thấy anh cứ lõa thể rời khỏi giường, tư thế cực kỳ ưu nhã, hoàn toàn không nhìn ra một tia không tự nhiên nào, dường như trên người anh đang mặc tây trang vậy.
Tô Ninh Trăn không thể thờ ơ được nữa: "Tiêu Hàn, anh là tên cuồng khỏa thân à?”
Anh ngơ ngác nhìn cô: "Em không mua quần áo cho anh, chẳng lẽ ở chỗ của em có đồ nào anh mặc được?”
Tô Ninh Trăn cảm thấy nếu cô cứ nhìn anh trần truồng đi qua đi lại thế này, cô chắc chắn sẽ bị đau mắt hột thôi, đành ngoan ngoãn ra ngoài mua quần áo cho anh: "Hừ. giúp anh mua thì giúp anh mua.”
Nói xong cô ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Sau khi mua một bộ quần áo bình thường và cơm trưa quay về, Tiêu Hàn dùng vẻ mặt “em thật chậm chạp” nhìn cô.
Tô Ninh Trăn không thèm để ý đến anh, đưa quần áo cho anh: "Mau đi