Lúc này Tô Ninh Trăn đang cầm laptop ngồi ở phòng khách Tiêu gia phiên dịch văn kiện, bởi vì ngày mai ba mẹ Tiêu muốn tham gia chuyến du lịch của tiểu khu nên đã đi ngủ từ sớm, nhưng mẹ Tiêu lo Tiêu Hàn trở về sẽ không có đồ ăn, chậm chạp không muốn đi ngủ. Ba Tiêu lại lo lắng mai phải dậy sớm, vợ như vậy sẽ không ngủ đủ giấc, thế là Tô Ninh Trăn tự động nhận công việc này.
Cô vỗ ngực đảm bảo sẽ không để cho Tiêu Hàn bị đói mới thành công thuyết phục mẹ Tiêu đi ngủ.
Khi cô đang tập trung phiên dịch thì đột nhiên bị người ôm vào lòng, mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
"Tiêu Hàn." Cô vừa mở miệng gọi anh, vừa quay đầu nhìn.
Mới quay đầu miệng đã bị người ta phủ kín, Tiêu Hàn không chút do dự mà hôn cô.
Qua một nụ hôn triền miên, Tiêu Hàn mới lưu luyến buông cô ra.
"Anh có đói không?" Giọng nói của Tô Ninh Trăn hơi khàn.
"Đúng bụng." Nói xong, bàn tay của anh luồn vào vạt áo rộng, trực tiếp bao bọc nơi mềm mại của cô, môi khẽ cọ vào gáy cô.
"Đừng nghịch!" Tô Ninh Trăn kéo mạnh cái tay heo của anh ra.
Tiêu Hàn có chút vô tội, là cô hỏi mà.
"Em làm chút gì cho anh ăn, anh nghỉ ngơi chút đi." Thật vất vả mới tránh thoát anh, Tô Ninh Trăn nhanh chóng đến phòng bếp nấu cho anh một bát mì.
Không lâu sau, Tô Ninh Trăn liền bưng một bát mì nóng hổi đi ra.
Khi cô vừa đặt bát mì lên bàn phòng khách, Tiêu Hàn từ phía sau ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực.
Tô Ninh Trăn có chút bất đắc dĩ: "Như vậy anh ăn thế nào?"
"Yên tâm, em không mập đến mức anh ôm không được, không cần sợ." Anh vừa nói vừa bưng mì lên.
Tô Ninh Trăn rất muốn đánh anh, thiệt cho cô còn có lòng tốt nấu mì cho anh ăn, kết quả anh nói cô như vậy! "Còn không thả em ra, anh như vậy không chê vướng chân vướng tay sao?"
"Anh còn không ghét bỏ em." Anh vừa ăn vừa mơ hồ trả lời cô.
Cô trực tiếp trợn mắt một cái, quên đi, tùy anh!
Từ lúc vào cửa nhìn thấy Tô Ninh Trăn, Tiêu Hàn liền tràn đầy cảm giác hạnh phúc, có loại cảm giác cô vợ nhỏ đợi chồng về nhà.
Anh không nhịn được ôm chặt cô, khi đụng vào cô, mệt mỏi vì làm việc cả ngày đều tan thành mây khói.
Tô Ninh Trăn tuyệt đối không nghĩ đến, từ khi cô đồng ý yêu đương với anh, anh vui vẻ biết bao nhiêu, tuy rằng trên mặt không thể hiện ra nhiều lắm.
Anh còn thích Tô Ninh Trăn hơn tưởng tượng của mình, đại khái là yêu đi! Tuy rằng cô có chút do dự, có chút ngốc nghếch, nhưng trong mắt anh thì tất cả những điểm ấy đều rất đáng yêu.
Nhìn thấy anh cứ như vậy mà ăn hết mì, Tô Ninh Trăn vui vẻ hỏi: "Ăn ngon không?"
Tiêu Hàn khuôn mặt ghét bỏ: "Tạm đi, nếu không phải anh đói thì đã không muốn tạm bợ."
Tô Ninh Trăn cảm thấy Tiêu Hàn một ngày không mỉa cô hai ba câu thì có lẽ sẽ ngủ