Khi Tô Ninh Trăn rời giường, Tiêu Hàn đã ngồi bên ghế sofa làm việc từ lâu, cảm giác được động tĩnh của người trên giường, Tiêu Hàn thả văn kiện trên tay xuống, sau đó đến gần vén mấy sợi tóc vướng trên mặt cô: " Em con heo này."
Tô Ninh Trăn cũng không nói nhiều, trực tiếp cắn lên tay anh.
"Em không chỉ là heo, em còn là chó." Chút lực như mèo con này của cô, Tiêu Hàn căn bản không để vào mắt.
Cô ôm chăn ngồi dậy, không tiếp tục khẩu chiến với anh: "Qua nhà lấy quần áo cho em."
Tiêu Hàn nhíu mày, ai cho cô quyền chỉ huy anh?
Thấy anh không nhúc nhích, Tô Ninh Trăn đẩy anh một cái: "Nếu anh không động dục thì em cần sai anh sao?"
"Em dám nói tối qua em không thoải mái không? Để anh đếm xem tổng cộng em lên đỉnh mấy lần..." Đều đổ tại anh là không được rồi, anh giống như đang nghiêm túc tự hỏi.
"Tiêu Hàn, mặt anh dày quá, nhanh chút đi!" Tô Ninh Trăn nhất thời đỏ bừng mặt.
Trêu đùa xong rồi anh mới đứng dậy: "Chìa khóa đâu?"
"Trong quần áo của em đó!" Tiêu Hàn tìm kiếm quần áo hôm qua bị anh cởi ra rồi đi lấy quần áo sạch giúp cô.
Sau khi đổi quần áo sạch sẽ xong, Tô Ninh Trăn như kẻ trộm mà thăm dò bên ngoài, xác định không có người mới đi ra ngoài.
Tiêu Hàn bị động tác của cô làm cho dở khóc dở cười: "Em làm như trộm vậy."
"Nếu để chú dì biết hôm qua em nấu mỳ cho anh rồi lăn luôn lên giường thì em thật sự không sống được nữa." Sau khi xác định không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Trời vừa sáng bọn họ đã đi du lịch rồi, em quên luôn à?" Tiêu Hàn có chút bất đắc dĩ nhắc nhở.
Tô Ninh Trăn vỗ đầu mình, thật sự là không dùng được, sao cô lại quên rồi, tóm lại không có người thì tự nhiên là vô cùng tốt.
Có điều Tiêu Hàn không có ý định buông tha cô, anh nhàn nhạt mở miệng: "Nhưng sáng sớm mẹ anh đã nhìn thấy em trên giường của anh rồi, khác nhau sao?"
Tô Ninh Trăn vốn định sẽ quên chuyện này đi, kết quả Tiêu Hàn căn bản không định buông tha cô: "Tiêu Hàn, anh không nhắc em sẽ chết à!"
Nhưng đối phương chỉ nhún vai một cái, cảm thấy hành vi như đà điểu châu phi