Chương 31: Vợ Chồng Thấy Nhiều Chuyện Lý Thú . . .
Mùi bệnh viện thật không dễ ngửi, Thiên ca nằm ở trên giường, thở dài một cái. Anh nhớ bộ dạng lúc lão già ra cửa, nếu như không phải là ảo giác, anh cảm thấy lão già cũng không chịu nổi. Về đề tài mẹ già, đối với hai cha con bọn họ mà nói đều là chuyện cấm kỵ. Giống như một vảy kết thật lâu thành vết sẹo, kéo xé ra còn sẽ đau.
Vào lúc này cửa phòng lại có tiếng vang, Thiên ca nghiêng đầu muốn nhìn một chút là ai tới. Lão già vừa rời đi, hẳn không phải là ông ấy. Chẳng lẽ là Tiểu Huệ? Anh có chút mong đợi nhìn một cửa mở ra, sau đó lộ ra khuôn mặt khiến cho anh cảm thấy nhức đầu—— mặt người đàn ông tây trang.
Thiên ca không hứng thú lắm phất tay với người đàn ông tây trang một cái: "Lão già cho cậu đi đến giám thị tôi chứ gì? Được rồi, cậu đi ra ngoài chơi đi, hiện tại tôi không còn hơi sức, chạy không thoát." Nói xong anh cũng nằm vật xuống, nhưng trước lúc nằm trong đầu anh lại thoáng qua một cái ý niệm khác, vì vậy anh lại quay tới, hướng người đàn ông tây trang móc ngoéo, ý bảo cậu ấy tới đây.
Người đàn ông tây trang cảnh giác đi đến gần, ở chỗ cách Thiên ca hai bước thì chợt dừng lại. Mà khi Thiên ca đưa tay, người đàn ông tây trang nhanh chóng bày ra tư thế tự vệ, động tác kia nhanh chóng làm người ta giật mình.
Thiên ca nhìn cậu ấy một cái, im lặng khác thường: đứa nhỏ này có phải thần kinh quá hề hề hà hà một chút hay không? Tôi cũng chỉ là gãi gãi cái trán thôi.
Thiên ca ho một tiếng: "Bả vai của tôi hơi ngứa chút, cậu giúp tôi gãi."
Người đàn ông tây trang sững sờ tại chỗ.
Thiên ca giơ tay truyền nước biển lên, bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không gãi được." Nói xong Thiên ca xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông tây trang để cho cậu ấy gãi ngứa.
Người đàn ông tây trang xác nhận không có vấn đề, lúc này mới theo chỉ thị của Thiên ca giúp anh gãi ngứa, nhưng mà trên lưng Thiên ca thật sự ngứa sao? Người đàn ông tây trang trái gãi gãi bên phải, trước sau có chừng hơn 10' đi, kết quả Thiên ca nói vẫn không có tốt? Nghi ngờ nổi lên, Thiên ca lại chợt nói một tiếng: "Được rồi, chân tay cậu vụng về, cuối cùng vẫn tìm được chỗ ngứa. Được rồi, mau đi ra đi, tôi muốn đi ngủ rồi."
Nói xong lại nhanh chóng khiến cho người đàn ông tây trang đi ra ngoài. Người đàn ông tây trang canh giữ ở cửa có chút không giải thích được.
Mà cậu ấy không biết, bên trong nhà, khóe miệng Thiên ca toét ra cười, mà lúc này trên tay của anh có thêm một chiếc điện thoại di động màu đen, hiển nhiên là vừa mới trộm từ trong túi người đàn ông tây trang, dĩ nhiên đây cũng là mục đích cuối cùng làm cho Thiên ca muốn cậu ấy gãi ngứa rồi.
Thiên ca núp ở trong chăn, đè xuống mã số của Tiểu Huệ, đồng thời khẩn trương vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một khi vang động anh liền chuẩn bị giấu kỹ.
Âm thanh “tút tút” nhắc nhở từng phát từng phát đập vào trong lòng Thiên ca, để cho anh hơi có chút mong đợi: bà xã, mau nghe điện thoại!
Tiểu Huệ thở hồng hộc đứng ở cửa bệnh viện thì điện thoại vang lên, cô nuốt nước bọt thuận mới nhận điện thoại, bước chân vẫn không ngừng bước tới hướng phòng bệnh của Thiên ca.
Tiểu Huệ có thể nghe được Thiên ca thắt giọng nói chuyện: "Bà xã, anh đã nói với em, lão già len lén đem anh chuyển viện rồi, em nôn nóng chứ? Anh không sao, em đừng lo lắng, mấy ngày nữa anh sẽ như hổ báo xuất hiện trước mặt em."
Nghe âm thanh Thiên ca thật tốt, Tiểu Huệ cảm giác mình giống như là ăn thuốc an thần vậy, tâm tình khẩn trương lúc trước cũng trở thành hư không. Cô làm bộ thu hồi nụ cười, đùa giỡn hỏi: "Mấy ngày nữa? Đáng tiếc em đợi không được lâu như vậy, làm thế nào đây? Vừa mới kết hôn anh liền định để cho vợ một mình trông phòng ư, vậy sau này vẫn còn thế!"
Đầu bên kia điện thoại Thiên ca dâng tặng một cái hôn vang dội, như dỗ đứa nhỏ khuyên: "Ngoan á ngoan á..., ông xã rất nhanh sẽ qua tìm em, mấy ngày nay nếu như em nhàm chán, trước suy nghĩ tên đi."
Tiểu Huệ dừng bước chân: "Tên gì?"
Thiên ca có chút đắc chí mà cười, chỉ là rất nhanh âm thanh lại giảm thấp xuống, hình như là sợ bị người khác nghe được: "Nha đầu ngốc, đương nhiên là tên đứa bé của chúng ta rồi."
Tiểu Huệ một tay vỗ trán, khóe miệng lại nhô lên một loại hấp dẫn, cô cứ như vậy ở trước mặt người đàn ông tây trang nở nụ cười.
Không sai, vào lúc này Tiểu Huệ đang đứng ở trước mặt người đàn ông tây trang, cũng chính là cách phòng bệnh của Thiên ca không tới 50m.
Thiên ca ở đầu kia có chút khẩn trương, nhỏ giọng trả lời một câu: "Có người tới, anh cúp trước đây, đợi khi nào tìm được cơ hội sẽ gọi cho em." Cuối cùng còn phụ tặng một nụ hôn.
Cầm điện thoại di động Tiểu Huệ im lặng, Thiên ca nói có người tới là mình sao?
Người đàn ông tây trang chứng kiến Tiểu Huệ tới, trong nháy mắt, tự động lui ra xa ba mét, cậu ấy còn nhớ rõ mấy ngày trước cậu ấy đáng thương bị chân cô gái này hung hăng dẫm, đau đó.
Tiểu Huệ cười trộm, cô hướng người đàn ông tây trang gật đầu một cái, ý là: rất thông minh chứ sao. Sau đó cô phi thường bình tĩnh mà để tay ở cửa phòng bệnh, nhìn người đàn ông tây trang ý bảo mình muốn đi vào.
Người đàn ông tây trang vẫn còn canh gác, giá thế kia hình như là không có ý định tới cản?
Tiểu Huệ dùng hình miệng đáp một tiếng cám ơn, sau đó không do dự nữa, nhanh chóng mở cửa đi vào.
Cửa, người đàn ông tây trang cũng khẽ mỉm cười một cái.
Trong phòng, Thiên ca che đầu ngủ, đưa lưng về phía cửa. Mà Tiểu Huệ rón rén đến gần, đứng lại ở bên giường, dùng ngón tay chọc chọc lưng Thiên ca.
Thiên ca tức giận rống: "Làm gì vậy, không biết người quấy nhiễu giấc ngủ là hành động không đạo đức sao?"
Tiểu Huệ che miệng, nhịn không có bật cười, cô tiếp tục đâm.
Được rồi, Thiên ca nổi giận, anh chợt xoay đầu lại. Kỳ quái, thế nhưng không có ai, chẳng lẽ ma quỷ lộng hành? Thiên ca nhìn chung quanh một chút, chột dạ mà rống lên: "Mau đi ra cho tôi, giả bộ thần giở trò như vậy nữa, cẩn thận tôi đánh người!"
Tiểu Huệ đứng ở dưới giường thật sự là nhịn không được rồi, cô thắt giọng hỏi một câu: "Anh ngược lại tới đánh đi." Sau đó cô ngẩng đầu lên, len lén hướng lên Thiên ca liếc nhìn. . . . . .
Không ngờ vào lúc này Thiên ca cũng đúng lúc cúi đầu ngắm dưới giường, bốn mắt nhìn nhau, kích thích điện quang xoạt lạp lạp ra tia lửa.
Thiên ca có chút ngây ngẩn cả người, anh chớp hai mắt, sau đó mới chậm rãi vươn tay, từ từ sờ soạng trên mặt Tiểu Huệ một cái, chờ cảm nhận được xúc cảm trơn mềm non trên tay, anh mới bật cười: "Bà xã. . . . . ."
Tiểu Huệ bị Thiên ca ôm lấy, Thiên ca mang theo mặt râu ria cọ cọ trên mặt cô.
Tiểu Huệ há mồm cắn vào tai anh một cái: "Mới tách ra không bao lâu, anh cứ dơ dáy như vậy! Râu ria đâm chết em, mau đi cạo sạch sẽ!"
Thiên ca buông cô ra, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó định đem cằm ghé vào trên cánh tay Tiểu Huệ tiếp tục cọ, hoàn toàn một bộ dáng đứa bé đùa dai.
Tiểu Huệ bất đắc dĩ né tránh, chỉ tiếc vào lúc này Thiên ca thế nào cam lòng buông cô ra đây? Thiên ca ngăn cô, ôm lấy eo, đầu của anh đặt bên hông cô.
Đứng lại, Tiểu Huệ nghe được tiếng hít thở của Thiên ca, chợt có loại cảm giác "Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này an ổn". Chỉ cần có bên cạnh người đàn ông này, tất cả vấn đề giống như đều có thể giải quyết —— đây chính là một chỗ hạnh phúc nhất khi hai người ở chung. Tiểu Huệ đưa tay, vuốt ve tóc Thiên ca, tóc của anh vừa đen lại vừa cứng. Dọc theo tóc anh nhìn xuống, trên mặt quả nhiên mọc râu ria, bộ dáng kia ngược lại có mấy phần tiều tụy.
Thiên ca không có ý định buông ra, Tiểu Huệ vỗ vỗ lưng của anh, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thiên ca, trước đứng lên được không?"
Thiên ca tiếp tục vùi đầu: "Không được!" Tay của anh ôm càng thêm chặt.
Tiểu Huệ ghé vào lỗ tai anh nhéo một cái: "Anh buông hay không buông, sẽ không buông, cẩn thận em. . . . . ."
Thiên ca ủy khuất khác thường ngẩng đầu lên: "Bà xã, em không thể dịu dàng một chút sao?"
Thừa dịp anh ngẩng đầu lên một lát, cuối cùng Tiểu Huệ tránh thoát giam cầm của ai đó, cô tức giận trợn mắt mà nhìn một cái: "Không được, bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi, hàng này một khi bán ra, tổng thể không trả lại hàng!" Nói xong cô xoay người vào phòng tắm, ào ào mở vòi nước ra.
Thiên ca nhếch miệng, cười: thật vất vả mới cưới được bà xã, nơi nào chịu trả lại hàng chứ.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Huệ ôm một chậu nước tới đây, trong tay còn cầm một con dao cạo râu, còn có kem cạo râu.
Thiên ca rất phối hợp ngồi dậy, sau đó cổ vươn ra, đem mặt đưa đến bên tay Tiểu Huệ, để cô dễ dàng xử lý. Tiểu Huệ liếc anh một cái, sau đó dùng khăn lông dính nước nóng, nhẹ nhàng lau qua trên mặt anh, sau đó lại thoa một ít kem cạo râu. Theo động tác xoa nắn, bọt màu trắng liền dính ở trên gò má Thiên ca.
Nhìn Thiên ca biến thành lão đầu râu bạc trắng, Tiểu Huệ đầu tiên cười lên, kết quả còn chưa có cười đủ, trên mặt của cô bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo. . . . . . Thiên ca lại đem bọt bôi lên trên mặt Tiểu Huệ.
Trò đùa thành công Thiên ca mừng rỡ cười