Chương 33: Nằm Cùng Nơi . . .
Trong giọng nói ông cụ lộ ra tang thương, đó là tang thương trải qua năm tháng ma luyện: "Tôi cầu xin cậu cứu con tôi, không làm cho bi kịch mười lăm năm trước tái diễn."
Trịnh Nhân Xuyên cũng rung động, đối với Ông cụ Kỷ cao ngạo như vậy mà nói, loại chuyện quỳ xuống phá hỏng tôn nghiêm tuyệt đối không thể nào xảy ra, nhưng hôm nay vì con trai, ông ấy quỳ xuống không mang một chút do dự. Trịnh Nhân Xuyên nhìn ôn ấy một cái, chợt cảm thấy không có ý nghĩa, những năm này hận cũng hận qua, hôm nay có cơ hội nhìn Nhà họ Kỷ bọn họ chịu một chịu cái loại có bệnh cầu y cũng không người cứu, Trịnh Nhân Xuyên ngược lại không có khoái cảm ban đầu.
Tay Tiểu Huệ từ trên tay cầm cửa từ từ trượt xuống, cô nhìn chằm chằm ông cụ, nói không ra lời. Ở trong ấn tượng của cô, ông cụ chính là một Hoàng đế phong kiến, ông kiểm soát mạnh mẽ, bên cạnh vĩnh viễn có vệ sĩ trung thành của công ty vệ sĩ đi theo. Ông nghiêm nghị quản thúc Thiên ca, phái người theo dõi hành động của con trai, khống chế hôn nhân của con trai, bao gồm đối tượng lui tới. . . . . . Quản chế như vậy rất khó không làm cho Thiên ca ghét.
Nhưng hôm nay, một khắc kia, Tiểu Huệ phát hiện mình sai lầm rồi, hơn nữa sai rất thái quá. Ông cụ Kỷ cho dù có muôn vàn lỗi, nhưng trái tim vì con không có sai. Ông chỉ dùng phương thức của ông bảo vệ con ông, mặc dù phương thức này không nhất định chính xác, cũng rất khó nói ông ấy sai lầm rồi. Thiên ca trời sinh tính không câu chấp, cần người quản anh, cho nên ông cụ phái người đi theo anh, dẫn anh về nhà.
Bây giờ nhớ tới, ngày đó người đàn ông tây trang xuất hiện tại dưới nhà Tiểu Huệ, dù Tiểu Huệ cùng Thiên ca liên thủ để cho anh ta không hoàn thành nhiệm vụ dẫn người trở về Nhà họ Kỷ, nhưng những ngày kế tiếp anh ta thế nhưng lại cũng không có dây dưa bắt người. Cho nên Ông cụ Kỷ không phải thật muốn đem Thiên ca ép không đường để đi. Tiểu Huệ lại nghĩ tới Thiên ca cùng bạn cùng nhau mở công ty thức uống, nếu như không có Ông cụ Kỷ cam chịu, anh thật có thể mở sao?
Âm thanh của Trịnh Nhân Xuyên cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Huệ: "Thật ra thì không cần như vậy, bởi vì coi như ông quỳ xuống, người chết cũng không sống lại." Nói xong anh liền vòng qua ông cụ, đi tới hướng chỗ Tiểu Huệ đứng ở cửa.
Ông cụ vẫn không đứng lên, ông nở nụ cười: "Người trẻ tuổi, cậu chủ ý quyết định để cho tôi nữa nếm thử cảm giác khổ sở mười lăm năm trước sao? Sau đó thì sao, tựa như cậu nói, người chết vẫn không thể sống lại."
Nghe lời này, trong lồng ngực Trịnh Nhân Xuyên giống như là bị thứ gì đập trúng: "Nếu như mười lăm năm trước Du Nhiên có cơ hội tiếp nhận trị liệu, có lẽ hiện tại tôi và cô ấy đã có con của mình. Ông nói thật nhẹ nhõm, bởi vì cái chết không phải người thân của ông, làm sao ông có thể cảm nhận được loại cảm giác đó chứ."
Ông cụ xoay đầu lại: "Coi như năm đó bác sỹ chữa bệnh cho phu nhân tôi phân tâm đi chữa trị cho Du Nhiên, cậu cảm thấy tỷ lệ sống sót của cô ấy cao bao nhiêu? Còn nữa, cậu nói tôi không hiểu, chẳng lẽ cậu quên mười lăm năm trước phu nhân của tôi cũng rời đi sao? Mười lăm năm trước, chính tại trước giường bệnh của phu nhân tôi đã thề, đời này sẽ phải che chở thật tốt cho con của chúng tôi, không để cho con có một chút chuyện. Nếu như cậu không chịu ra tay, như vậy tôi sẽ tìm bác sỹ cho nó. Thế giới rất to lớn, tôi không tin không tìm được bác sỹ có nghiên cứu về u khoa." Ánh mắt của ông rất sắc bén, giống như một thanh kiếm đâm thẳng lòng người.
Một khắc kia Tiểu Huệ lại cảm thấy ông rất tuấn tú, khó trách sẽ sinh ra một đứa con trai anh tuấn như Thiên ca. Cô không do dự nữa, đi nhanh mấy bước, tay khoác ở cánh tay ông, cao giọng kêu: "Cha, đứng lên đi, cầu xin thứ người như thế thật sự là lãng phí tình cảm."
Một cái chân bước ra khỏi cửa khiến Trịnh Nhân Xuyên chợt dừng bước, anh quay đầu lại, mặt không thay đổi hỏi một câu: "Cô cảm thấy tôi là loại người như vậy?"
Tiểu Huệ chê cười: "Chính anh là người thế nào cũng không biết sao? Còn cần tôi tới nói cho anh biết, anh không bằng cầm thú?" Cô khoát tay ngăn cản Trịnh Nhân Xuyên sắp cửa ra, cô cúi đầu nâng ông cụ đứng lên, kéo lên, ông cụ không động, hai kéo. . . . . .
Tiểu Huệ nhỏ giọng, ở bên tai ông cụ nói: "Cha, Trịnh Nhân Xuyên không thể tin, dù cha vẫn quỳ xuống, anh ta cũng sẽ không đồng ý. Thay vì cầu xin anh ta, không bằng dựa vào chính mình."
Ông cụ giương một tay lên, gạt khỏi tay cô, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu quả nhiên không hiểu."
Ông còn chưa nói hết, Trịnh Nhân Xuyên tiếp lời: "Kỷ Thiên Hàng mắc bệnh chính là u di truyền, loại u này bình thường sẽ không ung thư, nhưng rất đáng tiếc mẹ anh ta cũng chính là Kỷ phu nhân bị ung thư mười lăm năm trước, hơn nữa căn cứ vào tình hình kiểm tra gần đây của anh ta, tình trạng của anh ta rất giống mẹ anh ta. Còn cần tôi tiếp tục giải thích nữa sao?"
Ông cụ nhắm mắt, thở dài một cái.
Tiểu Huệ lại giống như bị sét đánh, đầu cũng muốn nổ tung: ý tứ của anh ta là Thiên ca cũng sẽ bị ung thư như Kỷ mẹ, sau đó. . . . . . Chết? Tiểu Huệ không phải lần đầu tiên nghe thấy u, chữ ung thư này, nhưng duy chỉ có lần này, lại liên hệ với cái chết. Mười lăm năm trước cô còn nhỏ, cũng không có cảm giác quá lớn đối với lúc Kỷ mẹ rời đi, nhưng bây giờ không giống nhau, hiện tại người nằm ở trên giường bệnh chính là người đàn ông của cô. Chợt cô có thể hiểu được ông cụ. Bởi vì cô tự nhiên nữa, bởi vì cô mở lại sáng, không còn sợ, hiện tại cô đều không nói ra phản bác gì.
Trên mặt Trịnh Nhân Xuyên không có nụ cười, anh nhìn chằm chằm hai người một quỳ một ngồi chồm hổm, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Giang Tiểu Huệ, bởi vì nghĩ đến cô cùng Kỷ Thiên Hàng đã kết hôn rồi, anh chợt nhếch miệng cười lạnh: "Tôi có thể làm giải phẩu, nhưng có một điều kiện."
. . . . . .
Từ phòng làm việc đi ra, nét mặt Tiểu Huệ cùng với ông cụ cũng thật không tốt, ông cụ tự mình chống gậy, bước chân dừng cách xa phòng bệnh Thiên ca mấy bước, ông cũng không có nhìn Tiểu Huệ một cái, lại nói với cô: "Cháu đi vào với nó đi."
Tiểu Huệ sửng sốt một chút, bỗng nhiên lại hiểu rõ: đại khái ông cụ cho là mình sẽ đáp ứng lời nói quỷ của Trịnh Nhân Xuyên, hiện tại coi như là ình cùng Thiên ca thời gian sửa sang lại