Làm “người may mắn” duy nhất bị nhằm vào, Phó Dư Hàn đã sớm biết Văn Dục vốn không ôn hòa dễ gần giống như vẻ bề ngoài, tính cách thậm chí còn có phần ác liệt.
Nhưng Phó Dư Hàn tưởng rằng đó chỉ là đối với một mình cậu.
Hôm nay xem ra, có lẽ hắn đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt như nhau.
Phó Dư Hàn đang xuất thần, di động trong tay đột nhiên vang lên, cậu nhăn mày, bấm tắt chuông cuộc gọi.
Văn Dục ngước mắt hỏi: “Sao không nhận?”
“Mẹ tôi.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói.
Văn Dục nhìn cậu một lát, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Không lâu sau, điện thoại Phó Dư Hàn lại vang lên lần nữa, cậu cũng giống như lần trước tắt chuông, lại không ngờ Văn Dục đột ngột đứng lên, trước khi Phó Dư Hàn kịp phản ứng đã cầm lấy điện thoại của cậu, ấn hai cái vào nút nguồn, một ngắn một dài.
“Tắt máy rồi.” Văn Dục nói xong, đem điện thoại trả về.
Phó Dư Hàn: “……”
Nếu là lúc bình thường, có thể Văn Dục sẽ nhân cơ hội này truy hỏi cậu chuyện gia đình, hoặc là vừa ung dung ăn cơm, vừa xem cậu chiến đấu với tiếng chuông như lấy mạng gọi đến liên tục, tuyệt đối không có khả năng làm ra hành động như bây giờ…… Này gần giống như là “quan tâm” vậy.
Cho nên, có lẽ hắn đã uống nhiều rồi?
“Nhìn tôi làm gì.” Văn Dục nhẹ nhàng như không nói, “Ba mẹ gọi đến, muốn cúp thì cúp, không có gì quan trọng cả.”
“……” Phó Dư Hàn hơi tức giận, “Tưởng tôi là cậu sao? Mẹ tôi rất phiền phức, không nhận điện thoại sẽ bị bà ấy lải nhải nửa tiếng đồng hồ, tối nay tôi tắt máy, tháng sau có thể lỗ tai sẽ bị nhai đến đóng kén luôn đấy.”
Phó Dư Hàn có thể nghe ra một chút ý tứ trong lời nói của Văn Dục, vậy mà còn nói cậu, xem ra chính bản thân hắn cũng có không ít chuyện xưa.
“Vậy cậu tự mình mở lên đi.” Văn Dục nói.
“Bỏ đi.” Phó Dư Hàn cười nhạt, “Coi như cậu đã giúp tôi làm một việc tôi không dám làm, cảm ơn.”
Văn Dục cười khẽ: “Thì ra vẫn có chuyện cậu không dám làm, tôi còn tưởng rằng chỉ có……”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Văn Dục lắc đầu, nhướng cằm, “Cậu đi tắm trước đi, khăn lông và bàn chải mới đều có sẵn trong tủ âm tường, tự mình lấy.”
“Ừm.” Phó Dư Hàn đứng lên.
Cậu tắm rửa giặt giũ hết hai mươi phút, lúc trở ra thấy Văn Dục đã ăn cơm xong, chén đũa cũng thu dọn tốt, mặt bàn sạch sẽ như mới.
Trên ghế sofa bên cạnh để một chồng chăn nệm và gối đầu, còn có quần áo thay sau khi tắm, từ áo thun đến quần lót dùng một lần đều có.
Cái tên này chiếu cố người khác quả thật là vô cùng tỉ mỉ, Phó Dư Hàn chợt có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Rất kỳ quái, này chẳng thà hắn cứ tiếp tục gây khó dễ cho cậu còn hơn.
“Cậu tắm xong rồi?” Đúng lúc này, Văn Dục ôm một đống quần áo đi ra từ căn phòng mở cửa kia.
“Ừ.”
“Tôi đi tắm, cậu ngủ sớm một chút đi.”
“Đợi chút,” Phó Dư Hàn nghe không hiểu, “Cậu muốn để tôi ngủ ở đâu?”
Văn Dục quay đầu lại, vẻ mặt không giải thích nổi: “Sofa giường, cậu chưa từng thấy bao giờ sao?”
“Cậu có hai phòng, lại để cho tôi ngủ phòng khách?”
“Nhưng tôi chỉ có một phòng ngủ.” Văn Dục như cười như không nói, “Hay là cậu muốn ngủ chung với tôi?”
Phó Dư Hàn há miệng thở dốc, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Nhưng mà cũng không cần cậu lên tiếng, Văn Dục đã rất nhanh nói tiếp một câu: “Cậu tự nguyện tôi cũng không đồng ý.”
“…… Ai mẹ nó tự nguyện.” Phó Dư Hàn đốp trả.
Văn Dục rất nhanh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng nước vang lên, Phó Dư Hàn bỗng nhiên thở phào một cái.
Cũng không phải vì cái gì, chỉ là cậu cảm thấy những lúc cùng Văn Dục đấu đá vẫn tương đối bình thường hơn.
Phó Dư Hàn mở sofa thành giường ngủ, lúc chuẩn bị trải đệm, đột nhiên thấy bên trong chăn bông phồng to lăn ra một con gấu bông.
Này chính là…… thứ lần đó Văn Dục gắp được, ý đồ muốn nhét cho cậu nhưng không có kết quả, sau lại không biết đã lạc ở nơi nào, thú bông quỷ tư thông.
Hắn cư nhiên còn giữ, còn muốn tiếp tục đưa cho cậu.
Tên thần kinh.
Phó Dư Hàn mắng một tiếng với cửa phòng tắm đang đóng chặt, sau đó ngồi trên sofa giận dỗi một hồi.
Năm phút sau, cậu mới chợt nhớ ra mình còn chưa làm xong bài tập, liền đứng dậy đi tới bàn trà.
Tuy rằng thực tế con thú bông này rất đáng yêu.
Nhưng đó lại là minh chứng cho một lần chiến đấu thất bại của Phó Dư Hàn, thảm bại đến chết, cho nên cậu không hề muốn nhìn thấy nó.
Văn Dục không nghe thấy những lời oán giận này, có lẽ hắn đã rất say rồi, sau khi bước ra khỏi phòng tắm chỉ chào hỏi đôi câu với Phó Dư Hàn liền trở về phòng ngủ đóng cửa, khiến cho cậu làm bài tập gặp chút khó khăn cũng không có cách nào đi hỏi, đành phải dùng di động tự giải quyết.
Cũng đã một thời gian rất lâu Phó Dư Hàn không nghiêm túc làm bài, dẫn đến rất nhiều chỗ không hiểu, giải bài vô cùng khó khăn, khiến cậu nản chí không muốn làm.
Nhưng bài tập chính là kiểu càng không làm thì càng không hiểu, cậu bị mắc kẹt trong vòng tuần hoàn đáng chết này đã rất lâu rồi, bây giờ rất khó tìm được một cánh cửa đột phá.
Ban đầu còn nghĩ rằng có thể nhờ vả học bá…… Thôi bỏ đi.
Nhờ ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Mãi đến rạng sáng hai giờ Phó Dư Hàn mới ngủ, miễn cưỡng làm xong một tờ tiếng Anh và nửa tờ toán học.
Cậu vốn dĩ cho rằng mình sẽ không ngủ được vì lạ chỗ, không ngờ lại vì mệt mỏi quá độ mà ngủ thiếp đi.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, cậu lại bị âm thanh kỳ quái nào đó đánh thức.
“Oẹ……”
Phó Dư Hàn mở mắt, chân trời vừa mới ló dạng, cậu mơ mơ màng màng cầm điện thoại, ấn mãi một lúc lâu cũng không sáng màn hình, lúc này mới sửng sốt một chút, chợt phản ứng kịp mình đang ở đâu.
Phó Dư Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy đồng hồ treo tường đang hiển thị 05:20.
m thanh kỳ quái kia là từ WC truyền đến.
“Văn Dục.” Phó Dư Hàn lê dép đi qua, trong cơn mơ màng buồn ngủ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Văn Dục quay lưng về phía cửa, đầu cúi thấp rũ xuống, một bàn tay chống trên tường, nôn đến mức muốn phun cả lục phủ ngũ tạng.
Thoạt nhìn rất khổ sở.
“Cậu có khoẻ không?” Phó Dư Hàn hỏi.
Văn Dục không để ý đến cậu, có thể là cũng chẳng còn sức lực để nói.
“Nếu sẽ nôn, vậy thì tối hôm qua cần gì phải uống nhiều như vậy?” Phó Dư Hàn có chút cạn lời, “Tôi còn tưởng rằng chỉ có Chử Lỗi mới hành động như vậy thôi.”
“Oẹ……”
“Nhà cậu có thuốc giải rượu không?” Phó Dư Hàn cau mày.
“Có cái…… rắm…… oẹ……” Cơm tối hôm qua đã bị Văn Dục nôn hết, hiện giờ ói ra toàn là nước chua, giọng hắn khàn khàn, “Không có ai biết tôi uống rượu cả.”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Lượng thông tin trong câu nói này, cùng với giọng điệu khổ sở vì say rượu của hắn bỗng khiến cậu xúc động một cách khó hiểu.
“Quên đi, coi như nể tình cậu cho tôi ở nhờ