Nghe Văn Dục nói sẽ đến đây, tâm lý vội vã muốn rời đi của Phó Dư Hàn cũng dần dần biến mất.
Này có lẽ là sự khác biệt giữa có người quen và không có người quen.
Ung Dung vung tay đặt phòng, lôi kéo đoàn người lên lầu vào phòng bao.
Nơi này và chỗ kinh doanh bên ngoài như thể thuộc về hai thế giới khác nhau, ánh đèn ái muội tối tăm, nam nữ vừa bước vào liền ngo ngoe rục rịch, vội vàng muốn xé bỏ lớp ngụy trang ban ngày, phơi bày linh hồn không chịu tịch mịch bên trong.
Phó Dư Hàn có chút không được tự nhiên, cậu không thích hoàn cảnh như vậy, sau khi vào phòng liền nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha trong góc.
“Ôi, Tiểu Hàn, không cần phải ngại ngùng như vậy.” Ung Dung tiếp đón cậu, “Ngồi ở đây này, mọi người cùng nhau tâm sự.”
Trước khi vào cửa, Ung Dung còn đang thảo luận với Tam Mao về việc thiết kế hình xăm, Phó Dư Hàn thật sự không hiểu, cậu sang đó ngồi cùng thì có thể nói cái gì.
Có lẽ do bị ảnh hưởng tâm lý, cũng là phòng KTV, nhưng lúc cùng bọn Dương Phàm đi hát cậu lại không cảm thấy khó chịu như vậy.
“Thật đấy, cậu đến đây, chỗ đó để cho lão tứ ngồi đi.” Ung Dung nói, “Để cho tên cuồng hát ngồi cạnh sân khấu chọn bài —— hay là cậu cũng muốn hát?”
Phó Dư Hàn bĩu môi, chuyển tới ngồi bên cạnh Bắc Lâm.
Ung Dung dường như không quá hài lòng, nhưng cũng không nói gì, cầm cốc xúc xắc bước qua.
Không lâu sau, cửa phòng bao mở ra, một nhân viên phục vụ mang theo hai chai rượu và một số đồ uống khác tiến vào.
Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng: “Không phải vừa nãy đã nói, ở bên kia uống xong thì thôi sao.”
“Là không gọi thêm nữa.” Ung Dung nói, “Nhưng bây giờ chẳng phải chúng ta đã đổi sang chỗ khác rồi sao?”
“……”
“Chơi xúc xắc mà không đánh cuộc uống rượu thì sẽ rất nhàm chán.” Ung Dung ngước cằm ra hiệu cho nhân viên phục vụ bên cạnh, “Mở một chai trước đi.”
“Vâng tiên sinh.” Người phục vụ đáp.
Jägermeister và Redbull dựa theo tỉ lệ được đổ vào trong một cái bình lớn dùng để pha chế, một xô đá lạnh được đặt lên bàn, dạ dày Phó Dư Hàn không hiểu sao bỗng nổi lên một trận cuộn trào.
Cái tên Ung Dung này, nếu không phải là kẻ bất chấp mời rượu ‘bạn bè’, thì chính là muốn dùng rượu xử người khác.
Nơi này nhìn tới nhìn lui, người dễ bị xử nhất không ai khác chính là Phó Dư Hàn.
Cho dù là vì lý do gì, thì hiện giờ cậu đều nên lập tức trở về nhà.
Nhưng cậu chụp ảnh hai ngày, tiền lương vẫn còn chưa nhận được đâu.
Phó Dư Hàn hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra.
Phó Dư Hàn: Thật sự tôi cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của cậu.
Văn Dục:?
Phó Dư Hàn: Nhưng tôi uống nhiều quá, không có cách nào về nhà.
Văn Dục: ……
Phó Dư Hàn: Cho nên một lát nữa, cậu nhớ giúp tôi nhặt xác.
Phó Dư Hàn cất điện thoại, ngước mắt: “Đánh cuộc thế nào?”
“Ha ha ha ha ha…… Sảng khoái lắm!” Ung Dung cười to, “Đến đến, trước tiên để anh nói cho cậu một chút về quy tắc trò chơi.
Rất đơn giản, người thua sẽ bị phạt một ly.”
“Các người lượng sức mà chơi thôi.” Lão tứ thở dài.
“Thật ra tôi đã uống hơi nhiều rồi.” Tam Mao xoa xoa bụng.
“Nếu không thua thì sẽ không cần uống.” Ung Dung nói, sau đó giải thích sơ lược luật chơi cho Phó Dư Hàn, trò chơi chính thức bắt đầu.
‘Xúc xắc nói dối’ là trò chơi sử dụng ánh mắt, nói một cách đơn giản chính là, mỗi người tung xúc xắc và gọi số dựa vào kết quả mà mình tung được.
Từ lần gọi thứ ba, người tiếp theo phải tăng số lượng hoặc điểm số của người trước đó —— ví dụ như người trước gọi “3 con 3”, người tiếp theo phải gọi “4 con 2” hoặc “3 con 5”, nhưng không thể gọi “3 con 2”.
Về mặt lý thuyết, con số có thể gọi vô hạn cho đến khi có người hô “Mở”.
Lúc này mọi người sẽ mở cốc xúc xắc của mình ra và xem kết quả.
Nếu tổng số lượng mặt xúc xắc nhiều hơn kết quả dự đoán của người trước đó, ví dụ như Bắc Lâm gọi “6 con 4” mà bốn người chơi tổng cộng có 7 con 4, vậy thì người hô “Mở” sẽ thua, ngược lại thì người gọi trước đó sẽ thua.
Quy tắc quả thật không tính là khó hiểu, ngược lại cái khó hiểu chính là kịch bản diễn ra.
Tỷ như vừa mới bắt đầu, Ung Dung liền chắc như bắp mà hô “5 con 3”, Bắc Lâm và Tam Mao theo sau cũng lần lượt thêm một.
Phó Dư Hàn nhìn bài trong tay mình là 2 con 3, thuận theo tự nhiên cũng chọn thêm một.
Nhưng mà đến khi mọi người mở xúc xắc, trong tay Ung Dung không có lấy một con 3 nào, dáng vẻ tự tin mười phần kia chính là trưng ra để lừa người, thế nên người gọi “8 con 3” Phó Dư Hàn liền bị phạt rượu.
Bài qua ba vòng, cậu cảm thấy mình đã uống đầy một bụng.
Tinh thần đã bắt đầu mơ hồ, nhưng cố gắng chống đỡ vẫn có thể chịu được.
Trong phòng bao có toilet, Phó Dư Hàn đi xả nước, lấy lại một chút tinh thần, trở về tiếp tục chơi.
Cậu học rất nhanh, chẳng mấy chốc liền xoay chuyển tình huống, có thể tranh thắng thua cùng với ba người chơi lâu năm.
Hơn nữa cậu uống rượu cũng không đỏ mặt, lại không bày ra biểu cảm nào, thoạt nhìn thật giống như người bình thường không có việc gì.
Ung Dung hơi thay đổi tư thế ngồi, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Nếu nói lúc đầu hắn chỉ là đối với Phó Dư Hàn có ba phần hứng thú, vậy thì sau khi nhận cuộc gọi kia của Văn Dục, ba phần hứng thú này liền biến thành bảy phần.
Bất luận là cái gì có thể làm Văn Dục khó chịu hắn đều cực kỳ nóng lòng muốn thử.
Hơn nữa tên nhóc này thoạt nhìn quả thật không tệ, rất sạch sẽ.
Ung Dung cân nhắc một chút, âm thầm thay đổi kế hoạch.
Trước khi hồi tâm chuyển ý quay về làm một ông chủ cửa hàng thời trang, Ung Dung chính là một tên ăn chơi đàn đúm phá gia chi tử, những cái khác không nói, chỉ tính riêng môn xúc xắc thôi thì hắn chính là cao thủ.
Ban đầu chơi cùng hai người Bắc Lâm và Tam Mao hắn còn nương tay, hiện giờ quyết tâm muốn chuốc say Phó Dư Hàn cho nên dứt khoát bung lực, qua mười mấy ván đã đẩy cho ba người nằm sấp hết.
“Anh trai, nghỉ một chút đi.” Tam Mao vẫy vẫy tay, dáng vẻ như muốn nôn đến nơi, “Tôi không được rồi, thật sự đã uống nhiều quá.”
“Tôi muốn đi WC……” Bắc Lâm lảo đảo đứng dậy, chệnh choạng chui vào toilet trong phòng bao, đóng cửa lại.
“Các cậu quá gà rồi.” Ung Dung nói, “Nhìn xem Tiểu Hàn người ta đi, chẳng có chuyện gì kìa!”
“…… Em cũng muốn đi WC.” Phó Dư Hàn đứng lên, “Em ra bên ngoài đi.”
Cậu thoạt nhìn dường như chẳng có chuyện gì, đi đứng không xiêu vẹo không loạng choạng.
Trong phòng bao, lão tứ vẫn đang ca hát, mí mắt Tam Mao nhíu lại, đã mơ màng sắp ngủ.
Ung Dung nghĩ nghĩ, cũng đứng lên: “Đợi chút, anh cũng đi.”
Phó Dư Hàn cứng đờ, chốc lát sau mới khôi phục vẻ tự nhiên, trầm mặc đi ra ngoài.
Có một số việc một