Tảng đá lớn bên cạnh bậc thang hơi lạnh, nhưng Tôn Văn Thụy dường như không cảm thấy gì, cứ thế đặt mông ngồi xuống.
Cậu đan hai tay vào nhau xoa tới xoa lui, khủy tay đặt trên đầu gối.
Nếu không phải đang ở trong trường học, không thể đem theo mấy thứ gọi là “Đồ dùng không phù hợp”, thì Phương Giai Viễn nghi ngờ Tôn Văn Thụy có lẽ muốn châm một điếu thuốc.
“Nó khiến cậu hoài nghi nhân sinh đến vậy sao?” Phương Giai Viễn nhìn cậu có chút buồn cười.
Tôn Văn Thụy cáu kỉnh vặn vặn đốt ngón tay, khiến cho ngón tay phải đáng thương vang lên từng tiếng “răng rắc” trong lòng bàn tay trái.
Cậu xoa mặt, hít một hơi thật sâu: “…… Tớ không có cách nào tiếp thu!”
Vừa rồi hai người bọn họ đuổi theo ra ngoài nhưng không thấy ai, vì vậy đi thẳng một mạch đến phòng y tế, chẳng ngờ vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong.
Mặc dù tính cách Phó Dư Hàn có hơi lạnh lùng, nhưng cậu đối với người thân cận thái độ sẽ có chút khác biệt vi diệu.
Làm bạn bè cùng nhau, hai người bọn họ có thể cảm nhận được.
Phương Giai Viễn yên tĩnh đứng chờ bên cạnh.
Quả nhiên, sau khi Tôn Văn Thụy nói xong những lời này, cậu ta lập tức chỉ tay lên trời, giọng điệu mang theo sự phẫn uất bất bình lên án: “Tại sao Phó ca lại đối xử với tớ như vậy? Tớ xem cậu ấy là anh em, cậu ấy lại đi cùng với tình địch của tớ……!”
“Có vẻ như người ta cũng không thật sự coi cậu là tình địch đâu.” Phương Giai Viễn bất đắc dĩ cười cười.
Về chuyện của Văn Dục, cậu, Phó Dư Hàn, còn có vài nam sinh trong lớp có quan hệ tốt với hắn đều biết, nhưng mọi người đều không để trong lòng.
Điều này là bởi vì gần đây Phó Dư Hàn nói rất nhiều lần, Văn Dục sẽ không thích Trần Mộng Nhàn, thứ hai là chính thái độ của hắn ——
Tuy rằng lúc vừa chuyển đến, bọn họ đều cảm thấy hắn có chút “Giả”, nhưng nói thế nào nhỉ……
Dùng cách nói của bọn họ để giải thích thì chính là, “Một người giả tạo nhất thời sẽ bị sét đánh, nhưng nếu giả tạo cả đời thì quả thật quá lợi hại rồi.”
Đến giờ đã trôi qua gần một tháng rưỡi, thái độ của Văn Dục vẫn luôn như vậy, mọi người cũng bắt đầu quen dần.
Thái độ của hắn đối với mọi người đều là giống nhau, thoạt nhìn khiêm tốn lễ phép, thực tế lại không quá thân thiết với ai.
Vài nam sinh trong lớp chụm lại giúp Tôn Văn Thụy phân tích, cảm thấy Phó Dư Hàn nói rất có đạo lý, người như vậy không có khả năng thích Trần Mộng Nhàn.
“Ngày hôm qua không phải chúng ta vừa thảo luận rồi sao?” Phương Giai Viễn nói, “Cậu đi hỏi Văn Dục, phỏng chừng cậu ta cũng không biết Trần Mộng Nhàn là ai.
Cậu cũng đâu thể không cho Phó ca kết giao bạn bè được chứ…… Tớ thấy Văn Dục cũng không tệ, thành tích của người ta thật sự rất tốt.”
Thành tích tốt sẽ tạo thành dáng vẻ như vậy, tính cách có chút ngạo mạn vẫn có thể chấp nhận được.
Tiêu chuẩn đánh giá một người của học sinh bọn họ tương đối đơn giản.
Tôn Văn Thụy xoa xoa mặt, thống khổ nói: “Tớ không thể chấp nhận a ——!!! Làm sao tớ có thể nhìn Phó ca và người tớ ghét trở thành bạn tốt được hả? Thậm chí tình cảm thoạt nhìn còn thân thiết hơn so với tớ nữa?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực mình, nhìn con đường lát đá và dây thường xuân trước mặt, đau khổ nói: “Phó ca đã không còn là Phó ca yêu quý nhất của chúng ta rồi sao?”
Phương Giai Viễn đấm một quyền vào lưng cậu ta: “Dỗ cậu hai câu, cậu lại mẹ nó diễn đến nghiện rồi đấy à?”
“Haiz!” Tôn Văn Thụy nặng nề thở dài, “Không phải, tớ nói nghiêm túc đấy, sau này tớ phải làm sao bây giờ…… Chẳng lẽ muốn tớ làm bạn bè với Văn Dục?”
“Trần Mộng Nhàn nói thế nào với cậu?”
“Không thế nào cả, chỉ nói là hiện giờ cô ấy không nghĩ đến chuyện yêu đương, hết thảy đợi sau khi thi đại học xong rồi nói.” Tôn Văn Thụy nhìn cậu, “Cậu không thấy gần đây ngày nào tớ cũng kiên trì mang đồ ăn sáng cho cô ấy sao…… Tớ tin rằng một ngày nào đó, hành động thực tế của mình sẽ sưởi ấm được trái tim cô ấy!”
“Vậy chẳng phải cậu rất có mục tiêu rồi sao.” Phương Giai Viễn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, “Văn Dục không cản đường cậu, tớ thấy cậu cũng nên bỏ đi thôi.
Có vài người lớp mình, bởi vì cậu mà không nói chuyện với Văn Dục, sợ cậu không vui vẻ.”
Cũng chỉ có Phó Dư Hàn là không sợ Tôn Văn Thụy.
Chủ yếu là do Tôn Văn Thụy không dám cáu kỉnh với Phó Dư Hàn.
Kết quả là, người lớp sáu cứ vậy bất lực mình hai kẻ tưởng chừng như có mối hận cũ vào đầu năm học trở thành bạn tốt một cách khó hiểu.
Tôn Văn Thụy cúi đầu nhìn mũi giày chính mình, sau một lúc lâu bỗng nhiên thở dài: “Thật ra tớ có chút không chấp nhận được, cậu cũng biết Phó ca như là hũ nút vậy…… Tớ vẫn cảm thấy Văn Dục giống như……”
“Người đến sau?” Phương Giai Viễn cười cười, “Này, có phải cậu nghĩ sai gì rồi không, Văn Dục trước đây đã chơi cùng ‘nhóm bạn Nhất Trung’ của Phó ca rồi đấy? Theo lý, quan hệ của bọn họ phải càng tốt hơn mới đúng.”
“Đạo lý này tớ hiểu.” Tôn Văn Thụy nói, “Nhưng mà tớ ghen tị.”
“Cậu có thời gian đi ghen tị chuyện này, chẳng thà dùng nó đi theo đuổi cô gái của cậu đi, theo đuổi được rồi thì cậu sợ gì Văn Dục chen chân nữa hả?” Phương Giai Viễn lắc đầu, “Đừng để ý quá.”
“Được rồi.” Tôn Văn Thụy thở ngắn thở dài, “Được rồi.”
“Để tớ nói với bọn họ, lần sau học nhóm sẽ gọi thêm Văn Dục —— có thêm học bá như cậu ấy học chung, chắc chắn sẽ kéo thành tích cả nhóm đi lên.”
Hai người bọn họ nhận trách nhiệm rời khỏi phòng học, đến khi trở về, một người lại mặt xám mày tro, khiến cho quần chúng ồn ào đòi ăn dưa trong lớp không ai dám hỏi.
Chỉ còn lại vài nam sinh có quan hệ tốt với bọn bọ, tính cách thẳng thắn, không sợ hỏi: “Lão Tôn làm sao thế? Phó ca và Văn Dục đâu?”
“Lão Tôn của các cậu chịu đả kích.” Phương Giai Viễn