Trên quần áo Văn Dục có mùi thơm rất dễ chịu, cho nên sau khi Phó Dư Hàn mặc đồ xong, cố tình nán lại trong phòng tắm nhìn xem nhãn hiệu nước giặt hắn thường sử dụng là gì, định khi nào về nhà cũng sẽ mua dùng.
Sau đó cậu bị nhãn hiệu kia khiến cho từ bỏ ý định.
Le Labo, không hổ danh là Văn thiếu gia.
“Tôi nói thật đấy, có phải cậu quá xa xỉ rồi không, đến nước giặt quần áo cũng…… ” Phó Dư Hàn đánh răng xong, vừa lau tóc vừa đi ra tìm Văn Dục, đang nói bỗng nhiên ngừng lại, “…… Cậu làm gì vậy?”
Văn Dục đang đứng bên mép giường, bên trong sọt vải đựng đồ dơ đặt dưới chân hắn, đồ cần giặt chất cao đến đầu gối.
Nghe thấy động tĩnh sau lưng, Văn Dục quay đầu nhìn lại, cất giọng nặng nề hỏi Phó Dư Hàn: “Cậu có biết đổi vỏ chăn không?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Sau đó, ý cười không khống chế được nơi khóe miệng bắt đầu lan ra khắp đầu mày đuôi mắt, cậu cúi đầu cười ra tiếng.
Khăn trải giường và bao gối trong phòng đều đã được đổi thành màu sắc và họa tiết khác rồi, chỉ có duy nhất tấm chăn bông đáng thương kia là vẫn đang cuộn thành một đoàn, bên trên phủ bằng cái mà bọn họ đã dùng qua.
Thoạt nhìn có vẻ như Văn Dục thật sự không biết làm thế nào xử lý nó.
Một lúc lâu sau Phó Dư Hàn mới quay đầu lại: “Tôi còn tưởng rằng cái gì cậu cũng giỏi chứ.”
“Ai bảo vậy?” Văn Dục không còn lời nào để nói.
“Dương Phàm.” Phó Dư Hàn vừa cười vừa nói, “Lúc trước cậu ấy còn thổi phồng với tôi rằng, cậu không có chuyện trên trời dưới đất nào không làm được.”
Hiện giờ Văn Dục chỉ cần nghe Phó Dư Hàn nhắc đến tên Dương Phàm thôi đã khó chịu, cảm giác nói không nên lời.
Hắn lập tức cau mày chuyển đề tài: “Có phải cậu đang cười nhạo tôi không thể tự lo liệu sinh hoạt cá nhân không hả?”
“Không có không có, tôi nào dám chứ.
Lỡ như Dục ca nổi giận không cho tôi mượn sổ ghi chép để xem nữa chẳng phải tôi tiêu đời rồi sao.” Phó Dư Hàn tùy tiện vắt khăn lông lau tóc lên cổ, bước qua, “Chuyện này bình thường mà, lúc tôi mới bắt đầu học làm việc nhà cũng không biết bọc vỏ chăn, hơn nữa cái chăn này của cậu còn là chăn đôi……”
“Bọc chăn đôi khó hơn sao?” Văn Dục lấy vỏ chăn sạch đưa cho cậu, ánh mắt dừng lại trên đuôi tóc Phó Dư Hàn vừa xoa, nơi đó còn đang đọng lại một giọt nước, tựa như sắp rơi xuống.
“Nếu một người bọc,” Phó Dư Hàn thành thạo tìm được nút cài ẩn của vỏ chăn mở ra, kế đó bắt đầu mở luôn cái phía trước, vừa làm vừa nói, “Thì tương đối phiền phức.”
“Có cần tôi giúp một tay không?”
“Chờ lát nữa, tôi bọc xong rồi cậu giúp tôi kéo một chút là được.”
Bọc vỏ chăn cũng không khó, cái chính là phải vuốt thẳng bốn góc, sau đó kéo ra phía sau lắc lắc hai lần.
Nếu không phải Văn Dục chưa từng làm qua thì chắc chắn không đến mức bị Phó Dư Hàn chê cười.
Nếu là trước đây, thấy được biểu cảm này của đối phương, phỏng chừng Văn Dục khó tránh khỏi nóng lòng tìm cách gây khó dễ cho cậu, chế nhạo một chút, sau đó nhìn xem phản ứng của Phó Dư Hàn; nhưng mà hôm nay, hắn lại giống như con mèo đang được chải lông, rõ ràng đã nghĩ ra rất nhiều câu xóc xỉa, thế mà một chút ý muốn nói ra cũng không có.
Ngược lại, toàn bộ tâm tình đều là muốn hỏi cậu có cần hắn lau tóc cho hay không.
Tóc Phó Dư Hàn rất mềm, Văn Dục đã từng chạm qua vài lần, cảm xúc rất tốt.
Nhưng mà từ sau lần cắt đó, tóc cậu đã ngắn đi khá nhiều, khô cũng nhanh hơn.
Văn Dục đoán chừng cậu sẽ không đồng ý yêu cầu quá mức thân mật này.
Cho nên hắn chỉ có thể suy nghĩ trong đầu.
“Thật ra trước đây tôi chưa từng uống nhiều như vậy.” Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn một lúc, đột nhiên nói.
“Hả?” Cậu ngước mắt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc, “Ừm.”
Văn Dục: “……”
Văn Dục: “Cậu không có điều gì khác muốn nói sao?”
“Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa nhé?” Phó Dư Hàn lại ngước lên, nghĩ nghĩ, “Ông chủ Trần nói với tôi, cậu uống liên tục sáu chai…… Có phải rượu đó có nồng độ rất cao không?”
Đa số rượu tây đều là rượu mạnh.
Mặc dù Phó Dư Hàn không biết loại rượu mà hắn uống hôm qua là rượu gì, nhưng những kiến thức cơ bản này thì cậu vẫn biết.
“43 độ.”
“Cậu uống sáu chai rượu nguyên chất 43 độ, có phải cậu xem bản thân là thùng rượu không hả?” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Sau này uống ít một chút.”
“Được.”
Phó Dư Hàn vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Văn Dục lại đáp ứng nhanh như vậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, duỗi tay túm lấy hai góc chăn đã bọc xong đưa cho hắn: “Cầm lấy.”
Văn Dục bước qua, hai tay giữ chắc hai góc.
Phó Dư Hàn cầm hai góc chăn còn lại, bước xuống khỏi mép giường, kéo ra giũ giũ ——
Văn Dục cũng học theo động tác của cậu ——
Hai nam sinh cao lớn, chỉ lắc vài cái đã giũ thẳng tấm chăn.
Phó Dư Hàn nhận lại nửa bên chăn trong tay Văn Dục, cài lại khoá ẩn, sau đó gấp lại, động tác thành thục lưu loát.
Làm xong hết thảy, cậu ngẩng đầu nhìn hắn.
Sau đó bước qua, dùng mu bàn tay chạm lên trán Văn Dục: “Có phải cậu bị sốt rồi không……”
“……”
Văn Dục ngưỡng người về phía sau một chút, kéo tay cậu xuống, nói: “Không có.”
Làn da dưới tay hắn hơi nóng, mang theo sự ẩm ướt do vừa mới tắm xong.
Đầu ngón tay Văn Dục theo hướng cổ tay cậu di chuyển lên trên, lúc này mới im lặng lưu luyến buông ra.
Phó Dư Hàn là một người vô cùng nhạy cảm, lúc ấy bỗng nhiên hơi kinh ngạc.
May mắn là, nhiều năm qua Văn Dục gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức có thể giả vờ ngay thời khắc mấu chốt.
Hắn nhìn cậu, vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“…… Không có gì.” Phó Dư Hàn lắc đầu, cho rằng bản thân đã quá đa nghi, “Hôm nay cậu thật sự rất khác thường.”
“Thái độ của tôi đối với cậu tốt một chút thì cậu lại cảm thấy không thoải mái,” Văn Dục nhìn sang, “Cậu thích tự ngược sao?”
Giọng điệu của những lời này vô cùng bình thường, Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, quyết định dùng chút lương tâm còn sót lại của mình an ủi hắn: “Cậu không cần phải như vậy, chuyện ngày hôm qua tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.”
“……”
Nếu Phó Dư Hàn không nói, Văn Dục suýt chút nữa đã quên rồi.
Hắn cầm sọt đựng đồ dơ kia lên, mang theo vỏ chăn vừa mới thay xong đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói với ra: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu trước rồi.”
“Không có gì.”
Phó Dư Hàn bước theo hắn tới phòng khách, nhìn hắn ôm quần áo bước vào trong.
Ngôi nhà này chỉ có duy nhất một chiếc máy giặt, đặt ở trong đó.
Gần như cùng lúc, chuông cửa đột ngột vang lên.
Phó Dư Hàn tiện đường đi qua nhìn, nhận ra người giao cơm đã tới.
Cậu mở cửa nhà, đi ra thang máy chờ, đến khi trở vào mới phát hiện Văn Dục đang đứng đối diện máy giặt, dường như đang suy ngẫm.
Sọt đồ dơ kia hẳn là hắn đã cho vào máy rồi, Phó Dư Hàn đoán chừng hỏi: “Chẳng lẽ cậu chưa từng sử dụng máy giặt sao?”
“…… Bình hường đều là dì giúp việc giặt.” Văn Dục tự thấy bản thân cũng có chút không nói nên lời.
Hắn quay đầu hỏi, “Mục đích của ‘Ngâm giặt’ và ‘Giặt đồ lớn’ có gì khác nhau? Vì sao phải chia thành hai chế độ giặt như vậy?”
“Không biết.” Phó Dư Hàn lắc đầu, đặt cơm hộp mới lấy lên bàn, mở ra, “Lúc tôi giặt chăn nệm thường sẽ chọn chế độ giặt bốn mươi phút.”
“Ừm.” Văn Dục cúi đầu ấn vài cái, rốt cuộc máy giặt cũng