Văn Dục sửng sốt hai giây: “‘Bù cái chính thức’ là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Phó Dư Hàn nói, “Cái này không dễ nhìn lắm, hai ngày nữa tôi sẽ làm cho cậu một cái nghiêm túc hơn.”
“Được.” Văn Dục nắm chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn, “Vậy tôi chờ.”
Hắn nói rất chậm, mỗi chữ đều giống như được moi ra từ trong ngực, tiếc là Phó Dư Hàn lại không tiếp thu tín hiệu này.
Trước khi rời đi, cậu chỉ nói với hắn một câu “Đừng chậm trễ ôn tập.”
Văn Dục như có như không đồng ý.
Thật ra trong lòng hắn mơ hồ mong rằng, lần này mình ra ngoài thi đấu không tốt, sau đó Văn Tự Minh biết được sẽ tức giận đến tím mặt.
Văn Dục luôn rất mong chờ vượt khỏi tầm kiểm soát…… Nhưng mỗi lần như vậy, ở ngay thời điểm cuối cùng hắn đều biến thành kẻ hèn nhát, máy móc đem tàn cục thu dọn một cách tốt nhất, sau đó hết thảy lại trở về như bình thường.
Thật kém cỏi.
Văn Dục tự mắng chính mình.
—
Bình thường chơi bóng rổ trong giờ thể dục sẽ không được chơi thỏa thích, cho nên đám nam sinh đều chờ đến lúc tiếng chuông kết thúc tiết tự học reo mới trở về.
Lúc chuông hết tiết vang lên, ba chỗ ngồi xung quanh Phó Dư Hàn vẫn đang bỏ trống.
Cậu vừa mới hiểu tường tận một câu hỏi lớn, trong hoàn cảnh xung quanh vô cùng ồn ào, ngẩng đầu nhìn vào chỗ ngồi của Tôn Văn Thụy, suy nghĩ xem có nên gọi cho cậu ta một chút, hỏi người khi nào mới trở về hay không.
Còn chưa kịp nghĩ xong, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người đang lấp ló ở cửa sau lớp học.
Mấy nam sinh ngồi hàng ghế sau đã xuống lầu chơi bóng, bàn ghế trống không, cho nên thân ảnh người kia hiện ra vô cùng rõ ràng, Phó Dư Hàn không muốn để ý cũng không được.
Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại có chút ngoài ý muốn.
Là Chu Hướng Ngôn.
Lúc hai người đối diện ánh mắt, Chu Hướng Ngôn lộ ra biểu cảm kinh ngạc vui sướng, vội vàng vẫy tay với Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn do dự một chút, nhìn biểu cảm kia có lẽ cậu ta thật sự có chuyện muốn nói, vì vậy đứng lên.
“Có chuyện gì sao?” Cậu bước tới cửa sau hỏi.
“Anh,” Chu Hướng Ngôn nhỏ giọng nói một câu, kế đó nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận một mét quanh bọn họ không có ai mới thấp giọng nói, “Em nghe Phó thúc thúc nói anh sẽ tới ở cùng, sao lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa tới?”
Phó Dư Hàn: “……”
Phó Dư Hàn dùng một giây đồng hồ ngẫm lại bản thân gần đây có phải đã tập thành thói quen ở lại nhà Văn Dục rồi không, bởi vì tổng cộng cậu về nhà không được mấy lần.
Lúc ở nhà cũng thường xuyên không gặp ai, cho nên suýt chút nữa đã quên mất đề nghị của ba mình.
“Có phải anh……” Chu Hướng Ngôn cực kỳ cẩn thận nhìn cậu nói, “Không muốn đến không?”
“Sao vậy,” Phó Dư Hàn liếc cậu ta một cái, “Cậu hy vọng tôi đến hay không đến?”
“Đương nhiên em hy vọng anh đến rồi.” Chu Hướng Ngôn giật giật khóe miệng, “…… Chỉ là em sợ anh không vui.”
Biểu tình kia của cậu ta vừa nhìn chính là có chuyện muốn nói.
Phó Dư Hàn ngước ngước cằm, ra hiệu cho cậu đi ra cuối hành lang nói chuyện.
Hai người rời khỏi cửa lớp, Phó Dư Hàn lạnh nhạt nói: “Chỗ này không có ai, cậu có chuyện gì thì nói đi.”
Hành lang này hướng ra bên ngoài, phía cuối có một rào chắn bằng thủy tinh cao nửa người, bên dưới là bệ ngồi bằng đá đen.
Chu Hướng Ngôn cúi đầu, nôn nóng đá đá chân lên bệ ngồi bằng đá kia, nhẹ giọng nói: “Em…… Em chỉ là hy vọng anh tới ở.’
Phó Dư Hàn có thể không có cách nào đối phó với Văn Dục, nhưng xử lý nhóc con này lại chẳng hề nương tay.
Cậu rũ mắt, thái độ rất lạnh lùng: “Không nói thì tôi đi đấy.”
Chu Hướng Ngôn: “……”
“Cũng đâu phải tôi không có chỗ ở.”
Phó Dư Hàn nói xong, ánh mắt thờ ơ nhìn ra bên ngoài.
Tường rào bằng thủy tinh không ngăn được tầm mắt cậu, Phó Dư Hàn trông thấy dưới lầu có một đám nam sinh vừa cãi cọ ồn ào vừa đi về hướng toà nhà dạy học.
Văn Dục ở trong đó, nổi bật giống như hạc trong bầy gà, im lặng đi ở cuối cùng.
Tóc của hắn không biết bị mồ hôi thấm ướt hay là bị dội nước lên, khiến cho vài lọn rũ xuống trên thái dương.
Áo đồng phục dài tay bị cởi ra cầm trong tay, bàn tay còn lại cầm thứ gì đó màu trắng.
Khoảng cách quá xa không nhìn thấy rõ, nhưng Phó Dư Hàn đoán, có lẽ đó là “ngôi sao may mắn” mà ban nãy cậu đưa.
Phó Dư Hàn bỗng nhiên cảm thấy bản thân hẳn là có vấn đề rồi, bởi vì cậu thế mà lại nhìn ra được trên người Văn Dục có thứ gì đó…… Tên là “Gợi cảm”.
Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Văn Dục cởi phanh ba cúc áo sơ mi, cứ mặc kệ một đầu tóc ướt như vậy đi vào.
Trùng hợp là, vị nam sinh tóc ướt “Gợi cảm” kia đột nhiên cũng vào đúng lúc này ngẩng đầu lên, lúc trông thấy Phó Dư Hàn đứng trên hành lang liền cách một khoảng xa xa mỉm cười với cậu.
Phó Dư Hàn chật vật vẫy tay với hắn.
Chu Hướng Ngôn dĩ nhiên cũng trông thấy hành động này của cậu, quay sang nhìn, nhận ra bản thân không quen biết người nọ, vì vậy lại tỏ ra vô cùng tủi thân nhìn Phó Dư Hàn: “Anh.”
“Tỏ ra thân thiết cũng vô dụng.” Phó Dư Hàn nói.
“…… Được rồi.” Chu Hướng Ngôn gục đầu xuống, lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm, “Chẳng phải lần trước em nói với anh, mẹ em đang mang thai sao, là…… Gần đây tính tình của mẹ hơi khó ở, Phó thúc thúc bảo mẹ nghỉ làm…… Ở nhà dưỡng thai.”
Phó Dư Hàn cau mày, mơ hồ nhớ ra lần trước Phó Học Thành quả thật có nói gần đây Chu Nhược Yên đều ở nhà.
Thì ra là lý do này.
“Gần đây tính tình của mẹ rất kém, nghe nói là bởi vì mang thai mới như vậy……” Chu Hướng Ngôn ấp a ấp úng, “Em…… Em thi giữa kỳ bị trượt……”
Ồ, thì ra tên nhóc này thi rớt không dám về nhà, muốn đem cậu ra làm lá chắn.
Phó Dư Hàn cảm thấy có chút khó hiểu: “Chẳng phải lúc có mặt tôi, mẹ cậu cũng vẫn mắng cậu sao.”
“Nhưng sẽ đỡ hơn……”
“Nhưng tối nay tôi phải về nhà,” Phó Dư Hàn nhìn cậu, “Tôi bận chút việc.”
Đầu Chu Hướng Ngôn tức thì rũ xuống.
Chưa đến hai giây, cậu nhóc lại lần nữa ngẩng lên, đôi mắt sáng rực: “Vậy anh ơi, em có thể đến nhà anh không?”
Phó Dư Hàn: “……”
“Chuyện…… Đến ở nhờ nhà bạn học chắc là không sao đâu nhỉ? Dì chưa từng gặp em, có lẽ sẽ không đến mức chán ghét em đâu.” Chu Hướng Ngôn đếm đếm ngón tay, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, “Nếu em tới tìm anh, vậy mẹ em sẽ không thể nói gì, nếu không Phó thúc thúc sẽ không vui…… Để cho em trốn một buổi tối thôi, nói không chừng đến ngày mai là mẹ sẽ quên mất chuyện này.”
“Tôi đã đồng ý cho cậu ở lại rồi sao.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt hỏi.
“……” Chu Hướng Ngôn lập tức bày ra vẻ mặt muốn khóc.
“Thật ra cậu đến nhà tôi cũng không sao, nhưng nhà tôi không có chỗ cho cậu ngủ lại.” Phó Dư Hàn nói, “Hơn nữa, nếu chẳng may nhà trường họp phụ huynh, vậy thì cậu vẫn trốn không thoát được.”
“Không sao! Em có thể ngủ trên ghế một đêm cũng được!” Chu Hướng Ngôn kích động la lên, “Cảm ơn anh trai, em biết anh là người tốt nhất mà!”
“…… Cậu đừng làm phiền tôi là được.”
“Không đâu không đâu, em nhất định sẽ yên tĩnh như gà!”
Chu Hướng Ngôn trong lòng tràn đầy biết ơn rời đi.
Lúc Văn Dục lên lầu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rời đi của cậu nhóc.
Phó Dư Hàn đã trở về chỗ ngồi, cụp mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đề mục tự hỏi.
“Vừa nãy Chu Hướng Ngôn tới tìm cậu làm gì vậy?” Văn Dục đặt mông ngồi xuống ghế của mình.
Phó Dư Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Bởi vì vận động nhiều, sắc mặt Văn Dục đỏ hơn một chút so với bình thường.
Tóc hắn có lẽ là bị làm ướt lúc rửa mặt.
Văn Dục chỉ cần ngồi như vậy thôi, Phó Dư Hàn đã có thể cảm giác được một luồng hơi nóng đập thẳng vào mặt.
Văn Dục sửng sốt: “Tôi có chỗ nào không ổn sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu, rút một bao khăn giấy từ trong ngăn kéo ra: “Cậu lau nước đi.”
Văn Dục thuận tay cầm lên, kế đó tiến lại gần nhìn cậu.
“Chu Hướng Ngôn thi rớt, không dám về nhà.” Phó Dư Hàn tóm tắt ngắn gọn, “Hỏi tôi có thể cho cậu ta đến nhà trốn một đêm không.”
“…… Sau đó thì sao.” Văn Dục không ôm bất kỳ hy vọng gì lên tiếng.
“Tôi đồng ý rồi.”
“……”
Quả nhiên, hắn biết ngay mà.
Văn Dục bất đắc dĩ thở dài, nhìn cậu: “Cậu đối xử với người của mình