Tuy rằng trước giờ Hứa Vi Mộ ít khi nào gọi cô là tiểu Cẩn, nhưng mà Úc Cẩn rất thích cách xưng hô đó, cũng như cách anh gọi cô ‘đồ ngốc’, ‘người nào đó’…
Nhiều người thích được gọi là bảo bối, nhưng cô thích mấy biệt danh này hơn. Nếu Hứa Vi Mộ gọi hai chữ bảo bối này ra, nhất định cô sẽ nổi hết da gà, chắc cô phải cẩn thận suy nghĩ xem anh ấy không bình thường ở chỗ nào.
Mỗi lần Hứa Vi Mộ bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô hoặc thấp giọng gọi ‘ đồ ngốc’, Úc Cẩn đều cảm thấy cả người vô cùng thư thái, ấm áp.
Cả hai nắm tay nhau quan sát cảnh đẹp, Úc Cẩn hạnh phúc đến cười ra nước mắt, cô lau mặt, nói thẳng:
- Rõ ràng là em sợ hơn anh.
- Đồ ngốc – Hứa Vi Mộ giúp cô lau nước mắt, dịu dàng dỗ dành cô.
Cô nhẹ nhàng gọi:
- Anh Vi Mộ.
- Hả?
- Em chỉ gọi vậy thôi – Úc Cẩn cười lắc đầu, ngây ngô mà đáng yêu như vậy.
- Đồ ngốc.
- Hả?
Trả lời cô là động tác cúi người hôn lên môi cô của Hứa Vi Mộ. Có lẽ bởi vì anh vẫn đang sợ độ cao, cũng có thể là vì gió quá lớn, Úc Cẩn có thể cảm nhận được nụ hôn này có một chút run rẩy, từng chút từng chút, cực kỳ dịu dàng. Một tay Hứa Vi Mộ luồn vào tóc cô nhẹ nhàng vuốt ve, môi anh hơi lạnh, giống như hút hết những lo lắng đang quấy rối trong miệng cô, Úc Cẩn siết chặt eo anh, ngửa đầu đáp trả.
Bọn họ đứng ở độ cao 233 mét, tự nhiên ôm hôn. Thời khắc này, mọi sợ hãi đều ném ra sau đầu, cảnh đẹp đồ sộ cũng không là gì cả, trong mắt họ chỉ nhìn thấy lẫn nhau.
Mội hồi lãng mạn đều là thế. Hứa Vi Mộ muốn hoàn thành cả 3 loại mạo hiểm, nhưng lại bị Úc Cẩn ngăn cản. Cô bắt góc áo của anh, cúi đầu thấp giọng nói:
- Em hiểu tâm ý của anh, nhưng em rất lo lắng cho anh, tụi mình đừng trèo lên cao nữa được không?
- Được - Hứa Vi Mộ đồng ý, sau đó bổ sung – khó có dịp anh được ở cùng em tại vị trí cao 338 mét để thưởng thức cảnh đẹp ở Macau, em thật sự không muốn?
- Anh chính là cảnh đẹp độc nhất của cuộc đời em, những cái khác em đều không cần.
Úc Cẩn luôn là người tự nhiên, rất ít khi nói những lời tâm tình buồn nôn như vậy, ngoại trừ những lúc cô rung động, nghiêm túc thật sự. Cho dù Hứa Vi Mộ đã quen sẵng giọng đôi co với cô, cũng không thể thoát khỏi sức quyến rũ của những lời ngọt ngào mà trở nên ngoan ngoãn dễ bảo hơn.
Anh không trả lời ngay. Úc Cẩn sau khi nói xong cũng thẹn thùng không dám nhìn anh. Hứa Vi Mộ cầm tay cô đi vào thang máy, hắng giọng một tiếng mới nói:
- Em quả là có mắt nhìn. May mắn anh đây càng lớn càng đẹp trai, nếu không chắc là em sẽ đi kiếm cảnh đẹp khác mất.
- ...
***
- Sao anh lại đến đây? – Lâm Diệu Kiến nhìn Úc Quốc Bình nổi giận đùng đùng cảm thấy hơi chột dạ.
- Nếu như không phải tụi nhỏ nói ra, anh sẽ giấu tôi chuyện của anh và Uyển Duyệt đến hết đời luôn đúng không?
Lâm Diệu Kiến tự hiểu đến nước này đã không còn giấu được nữa, nhưng nhìn Úc Quốc Bình khí thế hừng hực như thế, ông cũng cảm thấy tức giận, cao giọng chất vấn lại:
- Anh cho là tôi muốn vậy sao? Là cô ấy xin tôi nhất định không được để anh biết chuyện, thậm chí đến chết cô ấy vẫn muốn giữ lại một chút tự tôn của mình trước mặt anh, mà anh căn bản cũng đâu để ý đến.
Uyển Duyệt sợ Úc Quốc Bình biết bà có dang díu với người đã có vợ, sợ Úc Quốc Bình cảm thấy bà không còn trong sạch.
Úc Quốc Bình cũng không thể phản bác lại được. Mặc dù ông vốn không làm gì có lỗi với Uyển Duyệt, nhưng chung quy vẫn là gián tiếp hại cuộc đời bà khổ sở như vậy.
- Anh và cô ấy... sao lại dính líu với nhau?
- Một buổi tối tôi đi uống rượu gặp cô ấy. Lúc đó cô ấy đã uống say, tưởng nhầm tôi là anh...
Hai mắt Úc Quốc Bình trợn trắng, tay siết thành nắm đấm, xông lên tóm cổ áo Lâm Diệu Kiến:
- Anh là người đã có vợ, vậy mà dám
tùy tiện thế sao? Anh coi cô ấy là cái gì?
Tuy rằng Lâm Diệu Kiến cảm thấy hổ thẹn và áy náy vô cùng, nhưng vẫn dứt tay Úc Quốc Bình ra:
- Tôi coi cô ấy là gì sao? Mẹ nó, tôi thích cô ấy! Tôi yêu cô ấy! Còn anh thì sao? Anh coi cô ấy là cái gì? Uyển Duyệt đã yêu anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đã đối xử với cô ấy như thế nào?
- Vậy cậu ăn nói làm sao với Tôn Uẩn?
Lâm Diệu Kiến lại bị Úc Quốc Bình khiến cho nghẹn họng, tuy rằng ông và Tôn Uẩn không có tình yêu, nhưng mà cũng cùng nhau trải qua không ít những khó khăn gian khổ trong cuộc sống, tình cảm ít nhiều cũng có. Chỉ có điều đó cũng là chỉ một chút động lòng trong nháy mắt mà thôi. Tình yêu trước giờ luôn không bình đẳng, không dễ gì mới kiếm được tình yêu đến từ hai phía, làm sao có chuyện phân biệt ai đúng ai sai?
Tất cả chỉ có thể đổ cho tạo hóa trêu ngươi, khốn khổ vì tình.
Lâm Diệu Kiến ngã xuống sofa, hối hận không thôi:
- Là lỗi của tôi. Là tôi đã hại cô ấy, rõ ràng tôi đã có vợ con ở nhà nhưng vẫn không khống chế được mình. Gặp phải cô ấy cứ như bị ma ám mà hãm sâu vào.
- Tôi còn một việc muốn hỏi anh.
- Anh hỏi đi.
- Hai người... phát sinh quan hệ từ lúc nào? Hay nói cách khác, sinh nhật của Lâm Khê là vào ngày nào?
- Anh hỏi mấy cái này làm gì? – Lâm Diệu Kiến nhíu mày.
- Đứa trẻ Lâm Khê này xem Lý Tâm là kẻ thứ 3 chia rẽ tôi và mẹ nó, cho nên tôi muốn biết hai người có quan hệ từ lúc nào?
Lâm Diệu Kiến không thể tin được nhìn Úc Quốc Bình, bỗng dưng đứng bật dậy:
- Anh cho rằng không có Lý Tâm thì mọi chuyện sẽ khác sao? Cho dù không có Lý Tâm, cũng sẽ có người khác. Là anh nợ Uyển Duyệt, cả đời này cũng không thể trả hết được.
- Tôi biết là tôi có lỗi với cô ấy, anh đừng kích động, tôi chỉ muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, dù sao Lâm Khê cũng rất cố chấp với chuyện này, thậm chí nó còn lợi dụng Vi Mộ làm tổn thương tiểu Cẩn, mối quan hệ này có ảnh hưởng đến hạnh phúc của hai đứa trẻ, chẳng lẽ anh muốn con gái của mình nuôi dưỡng oán hận cả một đời như vậy sao?
Lâm Diệu Kiến không ngờ Lâm Khê lại có suy nghĩ như vậy. Đã nhiều năm, ngoài việc thỏa mãn nhu cầu vật chất của cô, dường như trước giờ ông chưa bao giờ để ý xem con gái mình đang nghĩ cái gì. Ông lại rầu rĩ ngã về phía sofa lần nữa.
- Sinh nhật tiểu Khê là ngày 15/5, hơn nữa bởi vì trong lúc mang thai Uyển Duyệt không ăn uống đầy đủ dinh dưỡng cộng thêm tinh thần sa sút nên sinh non 2 tháng.
Úc Quốc Bình đăm chiêu. Sinh nhật tiểu Cẩn là ngày 30/4. Đương nhiên là sau khi cùng với Lý Tâm bọn họ có tiểu Cẩn. Bởi vì tư tưởng truyền thống thời đó, mang thai chưa đủ 3 tháng không được nói ra. Nên trước đó dù đã biết nhưng 3 tháng sau mới thông báo rằng Lý Tâm có thai.
Uyển Duyệt là người khuôn khổ, tất cả mọi chuyện cá nhân đều rất theo khuôn phép, là một thiên kim tiều thư không nhiễm hạt bụi nào. Trước đó chưa từng đến quán rượu mua vui hay giải sầu gì cả.
Chẳng lẽ bởi vì biết Lý Tâm mang thai nên bị đả kích?
Khó trách khoảng thời gian đó không hề thấy Uyển Duyệt, thậm chí bà cũng bắt đầu trốn tránh ông. Sau khi bà đề nghị ra ngoài ở, ông còn tưởng rằng bà đã nghĩ thông suốt, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s