Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Dưới ánh mắt tấn công của Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh thở dài, cầm tay anh, giúp anh đeo đồng hồ.
“Được rồi đó.” Đường Hạnh bĩu môi.
Trình Liễm Nhất hài lòng thu tay trái, không biết có phải ảo giác không, anh luôn cảm thấy cái đồng hồ này nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Món canh ở nhà ăn buổi tối là canh trứng rong biển, hơi nhạt, hơn nữa Đường Hạnh cũng không thích ăn rong biển.
Trình Liễm Nhất nhìn cô, nói: ” Em muốn uống nước không? Muốn uống gì?”
“Coca!” Đường Hạnh vội vàng trả lời.
“Uống ít đồ có ga thôi, không tốt đâu.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh nói.
Đường Hạnh lập tức lộ ra vẻ mặt không vui, “Đâu phải ngày nào em cũng uống đâu.”
Trình Liễm Nhất buông đũa xuống, thật sự không thể làm gì cô, “Được, em chờ chút.”
Nhìn Trình Liễm Nhất đứng dậy đi mua coca, Đường Hạnh cong miệng cười, cô nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại, sau đó ngồi chờ.
Trình Liễm Nhất đặt coca xuống trước mặt cô, bất lực nói: “Em uống đi.”
Coca vừa được lấy từ trong tủ lạnh ra, bên ngoài vỏ nổi một tầng bọt nước.
Đường Hạnh cầm thân chai, sau đó mở nắp, một luồng khí lạnh bay ra.
Đường Hạnh ngửa đầu uống một ngụm lớn, cảm giác mát lạnh lập tức dâng lên, cô thấy vẫn chưa đã, lại uống một ngụm nữa, lúc này mới vặn chặt nắp chai.
Trình Liễm Nhất cũng đã ăn cơm xong, “Đi thôi.” Anh đứng dậy xếp hai khay cơm của chồng lên nhau, sau đó mang trả.
Đường Hạnh khoác balo, cầm coca đi theo.
Lúc này trời đã hơi mờ tối, hai người ra khỏi nhà ăn, Trình Liễm Nhất cầm tay Đường Hạnh.
Đường Hạnh tránh anh, “Trời nóng như vậy, nắm tay sẽ ra mồ hôi.”
“Không sao, anh thấy rất thoải mái.” Trình Liễm Nhất tự nhiên nói.
Đường Hạnh thầm trợn mắt, nhưng vẫn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Cảnh đêm ở Đại học Giang Thành đẹp lắm, chúng ta đi dạo đi, coi như để tiêu cơm.” Trình Liễm Nhất đã sớm nghĩ xong hoạt động tiếp theo.
Đường Hạnh gật đầu, đây là ngày đầu tiên cô đến Đại học Giang Thành, buổi sáng vội vàng không có thời gian đi dạo quanh trường, tất nhiên cũng muốn ngắm nhìn khắp nơi.
“Được.” Cô vui vẻ đồng ý.
***
Ánh trăng như nước, đèn đóm sáng trưng.
Trong khuôn viên trường đại học liên tục có học sinh ra vào, thỉnh thoảng có một hai cô gái đi qua cũng sẽ đặt ánh mắt ngạc nhiên thú vị lên người Trình Liễm Nhất, nhưng khi nhìn thấy Đường Hạnh thì ánh mắt này lại chuyển thành tiếc nuối.
Sắc mặt Đường Hạnh trầm xuống, nhanh nhẹn khoác tay Trình Liễm Nhất, kéo gần khoảng cách giữa hai người như là đang tuyên thệ chủ quyền.
Trình Liễm Nhất cúi đầu nhìn sang, khóe môi cũng cong lên một đường vòng cung nhỏ.
Đường Hạnh nhíu mày, giống như đang tiên tri, “Hai ngày nữa tên của anh sẽ truyền khắp Đại học Giang Thành.”
Trình Liễm Nhất cau mày, “Nào có khoa trương như thế.”
“Lúc học cấp ba cũng là như thế mà, nhưng mà lúc đó anh còn độc thân, bây giờ có bạn gái rồi, bọn họ phải từ bỏ thôi.” Đường Hạnh không khỏi than thở.
Trình Liễm Nhất kéo cô ngồi xuống một cái ghế dài, đảm bảo: “Em đừng lo.”.
truyện tiên hiệp hay
Đường Hạnh thoát khỏi tay anh, khịt mũi nói: “Em đâu có lo.”
“Khẩu thị tâm phi.” Trình Liễm Nhất thấp giọng nói.
Đường Hạnh hơi buồn bực trừng mắt nhìn anh, sau đó vặn nắp chai coca uống một ngụm như để tĩnh tâm.
Trình Liễm Nhất nhìn nước màu trên môi cô, ánh mắt tối lại, “Coca uống ngon thế à?”
“Ngon mà.” Đường Hạnh quơ quơ chai coca trong tay, cô cười đắc ý, “Tiếc là anh chưa uống bao giờ.”
Tựa như quyết định gì đó, Trình Liễm Nhất đột nhiên vươn tay, “Đưa đây.”
“Cái gì?” Đường Hạnh sửng sốt.
Ánh mắt Trình Liễm Nhất trầm tĩnh nói: “Coca, anh uống thử.”
“Không phải từ trước đến nay anh không uống đồ uống sao? Đặc biệt là loại coca nhiều ga này.” Đường Hạnh nghi hoặc nhìn anh.
“Chưa từng uống, nên muốn thử.” Trình Liễm Nhất lấy coca trên tay cô đi.
Anh mở nắp uống một ngụm, lập tức nhíu mày.
Đường Hạnh cười nói: “Không quen à.”
Trình Liễm Nhất nhìn môi Đường Hạnh, rủ mắt nói, “Mùi vị quả thật rất bình thường.”
Đường Hạnh đoạt lại coca trong tay anh, hừ nói: “Để em uống.”
“Sắp học quân sự rồi, phải thoa kem chống nắng, nhớ mang nước đấy.” Trình Liễm Nhất tỉ mỉ dặn cô, “Đừng uống nước ngọt, uống nước khoáng hoặc nước sôi để nguội sẽ đỡ khát hơn.”
“Em biết rồi, cũng đâu phải lần đầu học quân sự, em sẽ cầm một cái cốc đi.” Đường Hạnh gật đầu nói.
“Nếu lớp chúng ta cách nhau không xa thì anh sẽ đến tìm em.” Trình Liễm Nhất không chắc chắn, có nhiều khoa như vậy, khả năng được học chung với nhau rất nhỏ.
Đường Hạnh cười híp mắt lắc đầu, “Không đến tìm em cũng được.”
“Vô lương tâm.” Trình Liễm Nhất cong môi nói.
Dù là tháng chín nhưng vẫn còn nhiều muỗi, trong sân trường lại nhiều cây cối hoa cỏ, rất thu hút muỗi.
Khi Đường Hạnh lại đập chết thêm một con muỗi, Trình Liễm Nhất than thở nói: “Anh đưa em về kí túc xá.”
***
Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất từ biệt ở dưới, cô nhẹ nhàng đi lên lầu, vừa vào ký túc xá đã bị mấy ánh mắt nhiều chuyện nhìn chăm chú.
“Vừa rồi tớ ở hành lang nhìn thấy rồi, mỗi bước đi ngoái lại ba lần, đúng là chán ngán quá.” Từ Viên Viên cười khà khà.
Đường Hạnh bỏ túi xuống, ngượng ngùng nói, “Rõ lắm à?” Cô chỉ lén quay đầu nhìn thôi mà.
Điền Giai Lệ tựa vào tủ bên cạnh Đường Hạnh, tò mò hỏi: “Các cậu đến bước nào rồi? Hôn chưa.”
Mặt Đường Hạnh đỏ lên, bối rối nói: “Không có đâu, cậu nghĩ bậy gì đó.”
“Oa! Bạn trai cậu đúng là một người biết chịu đựng, sao cậu ấy có thể nhịn được nhỉ?” Ngô Mẫn Nhi vừa dọn đồ vừa nói.
“Chuyện này phải để thuận theo lẽ tự nhiên.” Đường Hạnh cứng ngắc nói.
Trong miệng Từ Viên Viên ngậm bánh bích quy, lắc lư chân nói: “Tớ đoán là vì sợ dọa cậu đấy, dù sao hai người cũng chưa yêu đương được bao lâu.”
“Ấy! Chờ sau này lâu dài rồi, đừng nói là hôn môi, là… các cậu cũng biết đấy, chắc là cũng không nhịn nổi.” Ngô Mẫn Nhi đột nhiên mở miệng.
Đường Hạnh nhìn Ngô Mẫn Nhi, mọi người chuyển đề tài nhanh ghê.
“Mẫn Nhi, tớ không ngờ cậu là người như thế, cậu biết nhiều nhỉ?” Điền Giai Lệ phản ứng kịp.
Ngô Mẫn Nhi liếc mắt đưa tình với cô nàng, “Lúc rảnh rỗi có thể tìm hiểu.”
Điền Giai Lệ lặng lẽ ra dấu OK.
Từ Viên Viên cũng không ngồi yên, cô vội nói: “Cho tớ theo với.”
Điền Giai Lệ gật đầu đồng ý, cô nhìn Đường Hạnh, “Cậu có muốn gia nhập đại đội nghiên cứu đêm khuya không.”
Đường Hạnh yếu ớt hỏi: “Tớ có thể từ chối không…”
“Không được từ chối.” Điền Giai Lệ chớp mắt cười.
Đường Hạnh bỗng cảm thấy hình như mình vào