Edit + Beta: Hạnh Hạnh
Không khí trầm lặng đến mức đáng sợ.
Mẹ Đường vẫn bình tĩnh làm người khác không nhận ra bà đang nghĩ gì, Trình Liễm Nhất cũng im lặng không dám lên tiếng.
Đường Hạnh chỉ hận không có lỗ mà chui xuống, cô không biết mẹ đã thấy những gì.
“Mẹ, mẹ ở đây từ lúc nào? Đường Hạnh căng thẳng hỏi.
Mẹ Đường cười lạnh một tiếng, “Hôn thêm lần nữa?”
Mặt Đường Hạnh nóng như lửa đốt, lắp bắp nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích.
”
Mẹ Đường cầm chìa khóa mở cửa nhà, liếc mắt nhìn hai người, “Hai đứa vào đây.
”
Đường Hạnh bất lực nhìn Trình Liễm Nhất, dùng khẩu hình nói: làm sao bây giờ?
Trình Liễm Nhất nắm chặt tay cô, ánh mắt kiên định, “Không sao, để anh giải thích.
”
“Hai đứa lề mề thế, còn không mau vào đi.
” Giọng mẹ Đường vang lên.
Hai người nhìn nhau, vội vàng vào nhà.
Trong phòng khách, Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất ngồi trên sô pha, hai chân khép lại, tay để ở trên đầu gối, cả hai đều cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.
“Từ lúc nào?” Mẹ Đường không nói lời vô nghĩa nữa, thẳng thắn hỏi.
Trình Liễm Nhất ngẩng đầu, nói thật, “Từ lúc nghỉ hè ạ, dì đừng trách Đường Hạnh, là cháu tỏ tình trước, bởi vì cháu thích cô ấy.
”
Mẹ Đường nhìn Đường Hạnh, giọng lạnh lùng: “Đường Hạnh, con nói đi.
”
“Nhất Nhất nói rồi đấy ạ.
” Đường Hạnh run rẩy trả lời.
Mẹ Đường liếc mắt, “Hôm nay không phải là họp lớp mà hai đứa đi hẹn hò đúng không?”
“Mẹ biết rồi còn hỏi.
” Đường Hạnh yếu ớt nói.
“Mẹ biết gì? Nếu không phải hôm nay tình cờ thấy thì hai đứa định giấu tới khi nào?” Mẹ Đường quát.
“Nếu không phải vì ba con phản đối thì con đã nói sớm rồi.
” Đường Hạnh nhỏ giọng.
“Là sao?” Mẹ Đường hỏi.
Trình Liễm Nhất vội vàng ngắt lời, “Dì Tĩnh, chuyện này là cháu sai, cháu nên nói với chú dì.
”
Mẹ Đường nhíu mày, hoài nghi, “Hai đứa bên nhau từ hồi cấp 3 đúng không?”
Đường Hạnh vội vàng xua tay, “Không phải, bọn con trong sạch mà.
”
“Lúc đó bọn cháu chưa yêu nhau ạ, là từ nghỉ hè.
” Trình Liễm Nhất phụ họa.
“Vậy hai đứa…” Mẹ Đường còn đang nói tiếp thì ba Đường đi làm về.
Thấy không khí không đúng lắm, ông hỏi: “Sao thế?”
“Hai đứa này yêu đương bị em bắt được.
” Mẹ Đường thờ ơ nói.
“Gì cơ?” Sắc mặt ba Đường biến đổi, “Anh đã nói sớm là hai đứa này có chỗ không thích hợp mà.
”
Đường Hạnh nghẹn giọng, không biết nên trả lời thế nào.
Ba Đường bình tĩnh lại, ánh mắt rơi trên người Trình Liễm Nhất, “Tiểu Liễm, cháu vào đây.
”
Trình Liễm Nhất sửng sốt, đáp: “Vâng.
”
Đường Hạnh nhìn Trình Liễm Nhất đi theo ba Đường, cực kì lo lắng.
“Người đã đi rồi còn nhìn gì nữa.
” Mẹ Đường trào phúng.
“Mẹ ơi, ba con sẽ không đánh Nhất Nhất chứ?”
Mẹ Đường cười, “Ba con không thế đâu.
”
“Nếu không phải vì ba con thì con đã nói ngay với mẹ rồi, không phải giấu tới bây giờ.
” Đường Hạnh bất mãn.
“Ba con không đồng ý?”
Đường Hạnh nói hết chuyện kia ra, “Vì thế nên bọn con mới giữ bí mật.
”
“Thảo nào lúc trước ba con bảo hai đứa kì quái, mẹ còn không nhận ra.
” Mẹ Đường liếc mắt nói.
Đường Hạnh sợ rụt cổ, ngồi cạnh mẹ Đường, “Mẹ, mẹ không đồng ý ư?”
“Đồng ý hay không là một chuyện, hai đứa cố ý giấu giếm lại là chuyện khác.
” Mẹ Đường nói tiếp, “Bên nhà Tiểu Liễm biết không?”
“Bọn con không dám nói.
” Đường Hạnh cúi đầu.
“Lá gan cũng lớn lắm.
”
Đường Hạnh ngoan ngoãn nhận sai, cô cúi đầu, trong mắt ngập tràn lo lắng.
***
Trong phòng.
Ba Đường ngồi trên ghế, Trình Liễm Nhất chắp tay đứng đối diện.
“Hai đứa yêu đương từ lúc nào?”
Trình Liễm Nhất thành thật, “Từ nghỉ hè ạ.
”
Ánh mắt ba Đường sáng lên, ông nhớ lại, hồi đấy Trình Liễm Nhất còn thăm dò ông, “Lúc cháu nói mấy câu đó…”
“Là lúc bọn cháu mới yêu nhau ạ.
” Trình Liễm Nhất gật đầu.
Ba Đường vỗ đùi, ảo não nói: “Chú đã thấy hai đứa kì lạ mà, quả nhiên không sai.
”
“Vốn dĩ lúc đó bọn cháu định nói rồi, nhưng thái độ của chú như thế…vậy nên chúng cháu mới giấu.
” Trình Liễm Nhất cười khổ.
“Chú thế nào? Thái độ gì cơ? Hai đứa giấu lâu như thế, nếu không vì bị phát hiện thì định giấu tới lúc nào? Chú còn để hai đứa ở chung phòng với nhau nữa chứ.
” Ba Đường hối hận.
“Cháu xin lỗi, cháu thích Hạnh Hạnh, trước đây cháu không nói cho cô ấy biết, không liên quan gì tới Hạnh Hạnh đâu ạ.
” Trình Liễm Nhất cúi đầu nói.
“Sao lại không liên quan, mấy ngày nay nó toàn chạy tới nhà cháu, chú thấy tâm trí của nó đã sớm không ở cái nhà này rồi.
” Ông càng nghĩ càng giận.
Trình Liễm Nhất cẩn thận nhìn ông, mở miệng, “Chú, cháu và Đường Hạnh yêu nhau, chú đồng ý sao?”
“Sao cháu lại thích Hạnh Hạnh?” Ba Đường ngẩng đầu hỏi.
Nhắc tới tên cô, trong mắt Trình Liễm Nhất ngập tràn trong yêu chiều, “Bởi vì người ấy là Đường Hạnh thôi ạ.
”
Ba Đường là người từng trải, đương nhiên ông nhận ra tình cảm của Trình Liễm Nhất, nhưng không thể dễ dàng đồng ý như thế được.
Ba Đường lạnh lùng nói, “Nói thì dễ nghe.
”
“Có lẽ