Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Đường Hạnh kinh ngạc nhìn Trình Liễm Nhất, cô không biết là anh vừa đến hay là đã đứng đó từ trước rồi.
Anh có thấy hành động kia không? Anh có nghe thấy những lời cô nói không?
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, Đường Hạnh rối như tơ vò.
Sắc mặt Trình Liễm Nhất vẫn như bình thường, từng bước đi về phía Đường Hạnh, mỗi tiếng đều như giẫm lên tim cô, thình thịch thình thịch khiến lòng Đường Hạnh khẩn trương.
“Hạnh Hạnh, em xuống lầu chờ anh, anh muốn nói vài câu với đàn anh.
” Trình Liễm Nhất dặn dò một câu, đưa ô cho Đường Hạnh.
Đường Hạnh sững sờ nhận lấy, “Nhất Nhất?”
“Đừng nghe trộm.
” Trình Liễm Nhất cong miệng nói.
Đường Hạnh suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu, sau đó từ từ đi xuống lầu, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn.
Thấy Đường Hạnh rời đi, biểu cảm của Trình Liễm Nhất cũng thay đổi, anh lạnh nhạt nhìn Tần Nghi Thư: “Anh chỉ là đàn anh của cô ấy, có một số việc xin tự trọng.
”
“Nhìn thấy hết rồi?” Tần Nghi Thư không trả lời mà hỏi lại.
Khóe miệng Trình Liễm Nhất hiện lên tia lạnh, “Nhìn thấy cũng nghe thấy rồi, xin anh giữ khoảng cách với bạn gái tôi.
”
“Nếu không phải cậu quen cô ấy từ sớm, thì… người bên cạnh cô ấy chưa chắc đã là cậu.
” Tần Nghi Thư khiêu khích nói.
Trình Liễm Nhất khẽ cười, nói thẳng với Tần Nghi Thư: “Tôi quen cô ấy từ năm 4 tuổi, dù cho anh mười năm thì anh cũng không đủ tư cách.
”
Tần Nghi Thư thu lại kinh ngạc trong mắt, tự giễu nói: “Xem ra tôi thua rồi.
”
“Anh đối với tôi mà nói, cho tới bây giờ cũng không phải đối thủ.
” Trình Liễm Nhất lạnh lùng đáp lại anh ta.
“Vừa chứng kiến cảnh đó, cậu không ghen sao?” Tần Nghi Thư cười hỏi.
Trình Liễm Nhất thừa nhận lúc thấy cảnh đó anh như bình giấm chua, nhưng nghe Đường Hạnh nói mấy câu đó, anh lại thấy ngọt ngào.
“Sau này cách xa cô ấy chút.
” Trình Liễm Nhất bỏ lại những lời này rồi xoay người rời đi.
Tần Nghi Thư cất giọng hỏi: “Cậu không tin cô ấy sao?”
“Tôi tin cô ấy.
” Trình Liễm Nhất dừng bước, “Nhưng tôi không tin anh.
”
Nói xong, Trình Liễm Nhất không do dự bước đến ngã rẽ, đi xuống cầu thang.
Tần Nghi Thư khẽ cười, rời đi từ bên kia.
***
Đường Hạnh lo lắng không yên, cô không nghe rõ động tĩnh trên đó, chỉ có thể suy nghĩ linh tinh.
Hai người có đánh nhau không? Nhất Nhất có thể đánh lại đàn anh Tần không? Nếu Nhất Nhất bị thương thì làm sao bây giờ?
Đến khi Trình Liễm Nhất đi xuống, cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình.
Trình Liễm Nhất vỗ nhẹ vào sau gáy cô, “Anh đưa em về.
”
Đường Hạnh cả kinh, lập tức quay người, cô nhìn Trình Liễm Nhất từ trên xuống dưới, xác định anh không bị thương mới yên tâm lại.
“Em cho là anh ở trên đấy đánh nhau với anh ta?” Trình Liễm Nhất thấy biểu cảm của cô cũng đoán được ít nhiều.
Tâm tư nhỏ của Đường Hạnh bị đâm thủng, cô vội nói: “Cũng có thể mà, trong tiểu thuyết đều viết như thế.
”
Trình Liễm Nhất dở khóc dở cười nhìn cô: “Thu lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của em đi, đọc ít truyện thôi, đều là giả đấy.
”
“Cũng hay mà.
” Đường Hạnh lẩm bẩm.
Trình Liễm Nhất không bận tâm vấn đề này nữa, anh nghiêm mặt nói: “Nếu hôm nay anh không đến chắc sẽ không thấy cái này đâu, có phải em nên giải thích chút không?”
“Không phải anh nghe thấy và nhìn thấy hết rồi à, em đã nghiêm túc từ chối đàn anh Tần rồi, hơn nữa sau này cũng sẽ giữ khoảng cách với anh ta.
” Đường Hạnh giơ tay xin thề.
Trình Liễm Nhất dịu dàng xoa tóc cô, “Em đúng là…” Khiến anh không tức giận nổi.
Đường Hạnh cau mày, đẩy tay Trình Liễm Nhất ra, “Tóc bị anh vò rối rồi này!” Hôm nay mới gội đầu đấy.
Nhưng giây tiếp theo, cơ thể cô nhào về phía trước, bị Trình Liễm Nhất kéo vào lòng.
“May mắn là…” Trình Liễm Nhất thở dài.
Đường Hạnh không giãy giụa, thành thật ở trong vòng tay Trình Liễm Nhất, cô buồn bực hỏi: “May mắn gì cơ?”
May mắn người em gặp trước là anh.
May mắn người em thích là anh.
Trình Liễm Nhất không trả lời, chỉ im lặng ôm Đường Hạnh, như là sợ cô sẽ bỏ trốn.
Qua hồi lâu, Đường Hạnh gọi, “Nhất Nhất.
”
“Sao?”
“Không đi là có người qua đấy, mất mặt lắm.
” Cô không muốn bị người ta nhìn thấy đâu.
Trình Liễm Nhất thấp giọng cười, sau đó buông cô ra.
Đường Hạnh nhìn bên ngoài hành lang, mưa đã ngừng rơi, bầu trời trong xanh hẳn, chỉ còn đọng lại một vũng nước thì người ta mới biết vừa có cơn mưa.
“Trời quang rồi.
” Đường Hạnh vui mừng nói.
Trình Liễm Nhất nắm tay cô đi ra ngoài, “Đúng lúc không cần che ô rồi, đi thôi.
”
***
Sau cơn mưa trời lại sáng, trong không khí đều là hương vị cỏ cây tươi mát trong lành.
Đường Hạnh khẽ ngửi, cả người cũng yên tĩnh lại.
“Sao anh lại đến tìm em?” Đường Hạnh ngẩng đầu hỏi.
Trình Liễm Nhất khẽ cười: “Không phải mấy ngày nay em cố tình không để ý đến anh à? Anh biết hôm nay em họp nên qua đây, không ngờ nghe được chuyện lớn như vậy.
”
Đường Hạnh hơi mất tự nhiên nhìn ra xa, “Anh đừng lo, bây giờ em đã tự phỏng vấn và viết bản thảo rồi, sẽ không tiếp xúc với đàn anh nữa đâu.
Chờ khi em học năm hai, đàn anh sẽ từ chức, đến lúc đó lại càng không gặp được.
”
“Ừm, anh không lo.
” Trình Liễm Nhất cười nói.
Đường Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật à?”
Đường Hạnh thấy anh không giống nói dối, cũng yên lòng hơn.
“Nhưng bây giờ anh thấy, ban đầu thu thư tình của mấy nam sinh gửi em là đúng.
” Trình Liễm Nhất nhướng mày cười.
Đường Hạnh bĩu môi, “Đúng cái gì, khi đó chúng ta chưa yêu nhau, em có quyền đọc như tình mà.
”
“Nhưng không phải hồi bé em đã nói muốn gả cho anh sao? Đây là cầu