Edit: Hạnh Hạnh – Beta: Beo
Sáng hôm sau, Đường Hạnh mới ngủ dậy thì đã nhận được tin nhắn của Đỗ Tiêu Lê, cô nàng nói mình tới Giang Thành rồi, chuẩn bị bắt taxi tới trường của cô.
Đường Hạnh vội vàng bò dậy, mau chóng nhắn lại: Để tớ tới đón cậu.
Đỗ Tiêu Lê bảo Đường Hạnh chỉ cần đợi cô ấy ở cổng trường, không cần tới nhà ga đâu.
Đường Hạnh vội thay quần áo, rửa mặt qua loa.
Từ Viên Viên dậy sớm, cô nàng có thói quen mỗi ngày đều phải ăn một bữa sáng để cung cấp năng lượng, lúc về thì thấy Đường Hạnh, cô kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?”
“Bạn tớ tới, tớ phải đi đón cậu ấy đây.” Đường Hạnh vừa rửa mặt vừa trả lời.
Từ Viên Viên dựa cả người vào cửa: “Là người bạn kia của cậu hả”
Đường Hạnh gật gật đầu.
“Hôm nay hình như trong khoa Thể dục có hoạt động gì đó, chắc là tìm được người dễ thôi mà, có cần tớ đi cùng không, nhiều người thì trông càng có khí thế hơn.” Từ Viên Viên nhỏ giọng hỏi.
Đường Hạnh cười xua ta:, “Không cần đâu, cũng không phải là đi đánh nhau, mà nhiều người thì không hay lắm.”
“Vậy được, nếu có chuyện gì cứ việc gọi cho bọn tớ nhé.”
Đường Hạnh canh thời gian, cô đi ăn sáng rồi mới tới trước cổng tường.
Cô đã gửi tin nhắn kể cho Trình Liễm Nhất nghe về chuyện này, nhưng mãi không thấy anh trả lời, Đường Hạnh nghĩ chắc hẳn anh bận việc, cũng không để ý nữa.
Đi tới cổng trường, cô định gọi điện hỏi Đỗ Tiêu Lê đi tới đâu rồi, nhưng chờ một tí đã thấy một chiếc taxi chạy tới, Đỗ Tiêu Lê bước xuống xe.
“Tiêu Lê.” Đường Hạnh cất điện thoại, chạy như bay tới chỗ cô nàng.
Đỗ Tiêu Lê khẽ cười: “Tiểu Hạnh Tử.”
Sắc mặt Đỗ Tiêu Lê tái nhợt, đôi mắt ửng hồng, không biết là vì khóc hay là mất ngủ cả đêm, Đường Hạnh lo lắng hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Đỗ Tiêu Lê lắc đầu.
Đường Hạnh nắm tay cô nàng: “Bọn mình đi ăn trước rồi tí nữa tìm Vu Nhiên tính sổ sau.
Có thực mới vực được đạo.”
“Ừ.” Đỗ Tiêu Lê nhẹ giọng đáp.
***
Đi tới nhà ăn, Đỗ Tiêu Lê gọi đồ gì Đường Hạnh đều giúp cô nàng quẹt thẻ, cũng không nói gì cả.
Tâm trạng của Đỗ Tiêu Lê tốt hơn hôm qua nhiều, cô nàng cười: “Bây giờ tớ giống như tổng tài bá đạo ý nhỉ, đi đâu cũng có người trả tiền cho.”
“Tí nữa cậu muốn ăn thêm cái gì cũng được, trong thẻ của tớ còn nhiều tiền lắm.” Đường Hạnh đùa với cô nàng.
Hai người tìm chỗ ngồi, Đỗ Tiêu Lê khuấy thìa chảo, ăn hai miếng bánh bao.
“Cậu muốn uống nước không?” Đường Hạnh hỏi
Đỗ Tiêu Lê im lặng vài giây mới trả lời: “Mua hộ tớ hai lon Coca là được.”
“Cậu muốn……” Đường Hạnh sửng sốt, cô đoán được Đỗ Tiêu Lê định làm gì.
Đỗ Tiêu Lê gật đầu, cười lạnh: “Không thể đi tay không được.”
Đường Hạnh đồng ý ngay, cô chạy đi mua 2 lon Coca lạnh.
Đỗ Tiêu Lê ăn xong, Đường Hạnh dẫn cô tới sân thể dục: “Hôm nay khoa thể dục có hoạt động, chắc Vu Nhiên cũng ở đấy.”
“Vừa hay chỗ đó có nhiều người.”
Lúc này, Trình Liễm Nhất gọi tới.
Đường Hạnh nhìn Đỗ Tiêu Lê rồi ấn nhận cuộc gọi: “Nhất Nhất, có chuyện gì thế?”
“Em đang ở đâu?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh thành thật trả lời: “Em đang ở gần sân thể dục.”
“Bây giờ anh qua đó ngay, em đừng vội vàng làm gì đấy.
Nếu Vu Nhiên thẹn quá hóa giận, hai bọn em không trị được cậu ta đâu.”
Đường Hạnh kinh ngạc: “Không tới mức đó chứ……”
“Chỉ là suy đoán của anh mà thôi.” Trình Liễm Nhất trấn an cô.
Đường Hạnh cúp điện thoại rồi mà suy nghĩ vẫn còn chìm trong lời nói của Trình Liễm Nhất.
Đỗ Tiêu Lê nghiêng đầu hỏi cô: “Trình Liễm Nhất gọi à?”
“Ừ, anh ấy nói sẽ tới ngay.” Đường Hạnh cất điện thoại vào balo.
Đỗ Tiêu Lê thở dài: “Trình Liễm Nhất đáng tin hơn nhiều, yêu xa chẳng tốt chút nào.”
“Tiêu Lê, chuyện này không liên quan tới cậu, cũng không phải do khoảng cách địa lý, tại sao cậu không lén lút làm chuyện có lỗi với Vu Nhiên mà lại là cậu ta, bởi vì cậu ta không chịu được cô đơn mà thôi.” Đường Hạnh nghiêm túc nói.
Đỗ Tiêu Lê cúi đầu: “Tớ biết mà.”
Thấy dáng vẻ này của cô nàng, Đường Hạnh lại càng đau lòng hơn, tí nữa phải xử thật mạnh tay tên tra nam Vu Nhiên kia mới được.
Hai người tới sân thể dục, Đỗ Tiêu Lê dừng bước, Đường Hạnh còn đang nghi hoặc thì thấy cô nàng lấy son ra: “Trông tớ thế nào?”
Có son môi vào trông cũng khác hẳn, sắc mặt của Đỗ Tiêu Lê có sức sống hơn nhiều, Đường Hạnh giơ ngón cái lên khen cô nàng.
Trên sân có rất nhiều người, từng tốp tụm ba tụm năm đứng cạnh nhau.
Vu Nhiên rất cao nhưng ở trong khoa Thể dục trông cũng bình thường thôi, Đường Hạnh nhìn mãi không thấy anh ta.
“Tìm thấy rồi.” Đỗ Tiêu Lê chỉ tay về một phía.
Đường Hạnh nhìn qua, thấy Vu Nhiên đang đứng nói chuyện cùng mấy nam sinh, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Đỗ Tiêu Lê hít sâu một hơi, nói: “Bọn mình tới đó đi.”
Đường Hạnh đi theo cô nàng, xuyên qua một đám người cách Vu Nhiên không xa.
Đỗ Tiêu Lê nhìn anh ta, lớn tiếng gọi: “Vu Nhiên.”
Vu Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Tiêu Lê như là gặp quỷ, sắc mặt biến đổi không còn cười nữa.
“Sao em lại tới đây?” Vu Nhiên lắp bắp hỏi.
Đỗ Tiêu Lê cười nhìn anh ta: “Em tới để đặc biệt gặp anh đó.”
“Vu Nhiên, đây là ai a?” Có bạn học tò mò.
Vu Nhiên ậm ừ không đáp, Đỗ Tiêu Lê bước tới đứng cạnh anh ta, “Không giới thiệu em với bạn anh à?”
“Tiêu Lê, ở đây nhiều người quá, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện nhé.” Vu Nhiên định kéo Đỗ Tiêu Lê rời đi.
Một câu này đã làm trái tim cô nàng nguội lạnh, Đỗ Tiêu Lê không hỏi han điều gì, thái độ của Vu Nhiên đã nói lên tất cả.
Đỗ Tiêu