Phó Khôn đạp xe chở Phó Nhất Kiệt tới bệnh viện, đạp tới mức chân cũng nhức, Phó Nhất Kiệt im lặng ngồi đằng sau cậu, tay bám chặt vào áo cậu.
Đến bệnh viện rồi, Phó Khôn đang dừng xe, Phó Nhất Kiệt đã nhảy xuống xe chạy vào trong.
Hỏi ở khu khám cấp cứu mãi một lúc, y tá khám cấp cứu lật ghi chép mới nói cho bọn họ biết, ngày hôm qua khoa huyết học có bệnh nhân được đưa vào, tình huống không ổn, đã nhập viện.
Đau bụng sao phải nằm viện? Phó Khôn không buồn hỏi thêm nữa, cùng Phó Nhất Kiệt chạy về phía khu bệnh nhân nội trú.
Bọn họ nhìn thấy Trương Thanh Khải mặt uể oải trên hành lang tầng bốn khu bệnh nhân nội trú.
“Hạ Phi đâu!” Phó Nhất Kiệt chạy tới hỏi.
“Đang ngủ, vừa mới ngủ.” Trương Thanh Khải thở dài khe khẽ.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Khôn nhìn anh, nét u ám trên mặt Trương Thanh Khải khiến trong lòng cậu lạnh buốt từng cơn.
“Hai đứa vừa khéo… giúp anh trông một lúc,” Trương Thanh Khải đứng lên, “Anh đến nhà Hạ Phi một chuyến… Không, giờ đang là giờ làm việc, anh đến công ty giao thông công cộng một chuyến.”
“Làm sao thế!” Phó Nhất Kiệt tóm lấy tay anh.
“Xuất huyết nội tạng, không ngừng được, giờ bệnh viện không có yếu tố VIII…” Trương Thanh Khải cố hết sức nói, giọng chậm rãi hạ xuống, “Bệnh viện khác cũng không liên lạc được, giờ vẫn đang tìm… chọc dịch màng bụng… giờ trong bụng cậu ấy toàn là máu…”
Trương Thanh Khải rời bệnh viện về nhà Hạ Phi, Phó Khôn nhìn vào bên trong qua cửa kính phòng bệnh, Hạ Phi yên tĩnh nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, máy móc theo dõi bên người lóe lên, thi thoảng lại phát ra tiếng vang ‘tít’ nhỏ bé.
Phó Khôn không có can đảm đẩy cửa đi vào, cậu sợ đánh thức Hạ Phi, giờ Hạ Phi nhất định là rất khó chịu, rất đau, ngủ được hẳn sẽ đỡ hơn được chút.
Phó Nhất Kiệt vẫn cứ ngồi trên ghế ngoài hành lang, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà ngây người.
Phó Khôn ngồi xuống bên cạnh nó, ôm lấy vai nó: “Không sao, không sao đâu.”
“Em không sao.” Phó Nhất Kiệt trả lời, giọng nghe rất bình tĩnh.
Bố mẹ theo chân dì Hứa và chú Hạ, cùng tới bệnh viện.
“Con đưa Nhất Kiệt về nhà đi,” Mẹ kéo Phó Khôn, “Mẹ với bố ở đây giúp chú dì để ý bệnh viện tìm thuốc, hai đứa về đi.”
“Con…” Phó Khôn không muốn đi, bất an trong lòng cậu đang lan ra từng chút một, vẻ mặt nghiêm trọng trên mặt bác sĩ khiến cậu không dám tưởng tượng, rời đi rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đi thôi,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy, chậm rãi đi về phía cầu thang.
“Một Khúc…” Phó Khôn gọi nó, vừa đuổi theo vừa quay đầu lại nói với mẹ, “Thế con với em về trước, có chuyện gì thì gọi điện về nhà nói cho bọn con.”
“Ừ.” Mẹ gật đầu.
Bố mẹ hơn tám giờ tối mới về nhà, chú Hạ và dì Hứa đều chưa về.
Lúc Phó Khôn nghe thấy tiếng bước chân của bố, nhảy khỏi giường, vọt ra ngoài hành lang: “Thế nào?”
Mẹ không lên tiếng, vào nhà, rót hai cốc nước rồi ngồi xuống ghế: “Hết hàng, bệnh viện khác cũng không có yếu tố VIII.”
“Vậy Hạ Phi làm sao? Hạ Phi làm sao bây giờ?” Phó Khôn cuống lên, cậu đã đọc cuốn sách về bệnh máu khó đông ở bệnh viện, dưới tình huống tự xuất huyết nghiêm trọng như bây giờ, nếu như không có yếu tố đông máu, máu sẽ chảy liên tục, không có cách nào ngừng được.
“Khôn Tử à,” Bố vỗ vai cậu, rồi nặng nề nắm chặt hai cái, “Hạ Phi chắc không chịu được bao lâu nữa đâu, đã bắt đầu hôn mê rồi.”
Phó Khôn không nói gì nữa, ngồi trở về bên giường.
Phó Nhất Kiệt từ lúc về nhà đến giờ vẫn nằm trên giường chẳng nói một lời, giờ mới mở miệng ra nói một câu, nhưng câu này lại có hơi không đầu không đuôi.
“Anh, anh nói xem, nếu như Hạ Phi không bị bệnh, không sắp chết… liệu dì Hứa có thể nào sẽ không để ý tới anh ấy cả đời không?”
Trương Thanh Khải đứng bên cạnh giường, nhìn dì Hứa đang ngồi bên giường Hạ Phi vẫn luôn trào nước mắt.
Chú Hạ đứng bên cạnh anh, hai đứa đã từng đối với ông như con ruột, một câu cũng chẳng nói với ông, thậm chí còn không liếc ông một cái.
Hạ Phi vẫn chẳng hề tỉnh, Trương Thanh Khải cảm thấy mình đang bị khoét rỗng từng chút một, nếu như Hạ Phi có thể khỏe lên, anh tình nguyện cả đời này chưa từng quen biết người ấy, bọn họ cứ như hai đường thẳng không giao cắt, dựa theo quỹ tích của từng người mà đi hết cả đời này.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, mí mắt Hạ Phi nhấp nháy khẽ một cái, anh chậm rãi mở mắt ra.
“Phi à,” Dì Hứa cười, lại gần anh, gọi khẽ, “Bố mẹ tới thăm con này.”
Hạ Phi cười rất yếu ớt, một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt: “Con xin lỗi.”
“Đừng nói những câu này, con khỏe là được, khỏe là được…” Dì Hứa không nhịn được nghẹn ngào.
Tầm mắt Hạ Phi dừng lại trên người bà rất lâu, chậm rãi dời sang chú Hạ, cuối cùng mới rơi lên người Trương Thanh Khải, Trương Thanh Khải chạm phải ánh mắt anh, bước về phía trước một bước.
Anh muốn lao tới ôm lấy Hạ Phi, không bao giờ buông ra nữa.
Nhưng anh đã dừng lại rất nhanh, trong ánh mắt dì Hứa đang nhìn chằm chằm vào anh là nỗi hận sâu sắc.
Anh chậm rãi khuỵu gối, quỳ xuống đất: “Dì Hứa…”
Dì Hứa không nói gì, cúi đầu nhoài người xuống mép giường, vai bắt đầu nhẹ nhàng rụt lại.
Trương Thanh Khải đi tới bên cạnh Hạ Phi, nắm lấy tay anh, tay Hạ Phi lúc nào cũng thật lạnh, giờ lại càng lạnh đến rùng mình.
“Hạ Phi,” Anh gọi khẽ tên Hạ Phi.
“Ừ,” Hạ Phi cười, “Chắc cũng vậy đi.”
Trương Thanh Khải cố nén nước mắt: “Nói linh tinh, nếu có chuyện gì thật, bác sĩ đã tới từ lâu rồi.”
“Tôi nói với mẹ cậu, nếu như giờ tôi chết đi, cả đời này cậu sẽ không quên được tôi,” Hạ Phi nói ra từng câu đều rất chật vật, “Tôi sống tới giờ, mới chỉ nói ác thế một lần, cậu…cho tôi ít mặt mũi.”
“Yên tâm đi, nhất định phải cho chứ.” Trương Thanh Khải lặng lẽ đưa một tay xuống dưới, bấm một cái lên chân mình, anh không muốn khóc trước mặt Hạ Phi.
“Vậy được.” Hạ Phi mãn nguyện nhắm mắt lại, như thể chỉ đang nghỉ ngơi.
Tay Trương Thanh Khải nhẹ vuốt qua lớp chăn trên bụng Hạ Phi, cảm giác vừa cứng vừa căng, khiến lòng anh như quặn lại.
Qua rất rất lâu, Hạ Phi thở ra một hơi thật dài: “Đau chết mất.”
Điện thoại nhà gần 11 giờ reo lên, bố mẹ đang chuẩn bị về phòng đi ngủ, đồng thời chạy tới bên cạnh điện thoại.
Phó Khôn cứ chân trần chạy thẳng ra từ căn phòng nhỏ, nhìn chằm chằm vào tay mẹ đang nghe điện thoại.
“Alo? Chị Hứa à, sao…” Mẹ cầm điện thoại lên, chưa nói được mấy câu đã im bặt, qua một lúc lâu rồi mới mở miệng lại, “Chị đừng đau lòng quá… Em và lão Phó…. Hai người đừng đau lòng quá… Chúng ta thế này… Nhưng mà…”
Phó Khôn nghe mẹ nói, dù nói cũng không rõ ràng, nhưng cậu đã đoán được là xảy ra chuyện gì, cậu quay đầu lại nhìn thấy Phó Nhất Kiệt cũng xuống giường, đang đứng sững sờ cạnh giường.
Mẹ nói thêm với dì Hứa mấy câu, rồi buông điện thoại xuống, xoay người lại: “Hạ Phi mất rồi.”
Phó Khôn cảm thấy nhịp thở của mình thoáng cái đã hơi gấp gáp, cảm giác thở không ra hơi khiến cho cậu rất khó chịu.
Đang định nói gì đó, Phó Nhất Kiệt đứng phía sau đột nhiên ngả đầu ngã ngửa ra đất, đầu đập lên sàn nhà phát ra một tiếng vang thật lớn.
Phó Nhất Kiệt không tham gia tập quân sự lớp 7, nó bị sốt nguyên hai ngày.
Phó Khôn thì ngược lại là không sao, một tuần tập quân sự bị phơi nắng đen đi không ít, ngày nào tập quân sự xong cũng chạy một mạch về nhà, chăm sóc Phó Nhất Kiệt.
Phó Nhất Kiệt không nói năng gì, ngày nào cũng chẳng ngủ được mấy, Phó Khôn có lúc tỉnh dậy giữa đêm, đều sẽ nhìn thấy nó mở mắt trừng trừng, không biết là đang nghĩ gì.
Phó Khôn đều sẽ ôm chặt lấy nó, vỗ về trên người nó như dỗ em bé, nó mới từ từ nhắm mắt lại ngủ.
Thật ra, Phó Khôn vẫn có thể ngủ thẳng một mạch, nhưng sẽ thường mơ thấy Hạ Phi.
Mẹ bảo Phó Nhất Kiệt là bị chuyện của Hạ Phi kích thích, mang không ít thuốc đông y có tác dụng an thần về cho nó uống.
Phó Khôn cảm thấy chính mình cũng rất buồn bực, cậu có gào, có khóc, có tàn nhẫn giải tỏa, làm rất nhiều, nhưng Phó Nhất Kiệt lại khác, ngay cả nước mắt cũng không rơi dù chỉ một giọt, chỉ trầm mặc.
Là đang kìm nén.
Phó Nhất Kiệt ốm nhanh, mà khỏe lên cũng nhanh.
Một ngày trước hôm chính thức khai giảng, nó đột nhiên không sao nữa, hết sốt, cũng không còn ngây người nữa.
Giống như mơ một cơn ác mộng, đột ngột tỉnh lại.
Lúc mẹ đo người nó để chỉnh đồng phục, nó còn tâm trạng không tệ mà bảo mẹ đo hộ chiều cao cho nó, phát hiện cao lên hai centi, vẫn luôn cười không ngừng.
Phó Khôn không nhịn được nắm lấy cằm nó hỏi: “Không sao rồi à?”
“Ừ.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Thật?”
“Thật, dở hơi quá,” Phó Nhất Kiệt cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không muốn cứ thế mãi, để cho Hạ Phi biết đảm bảo sẽ cười em, mất mặt lắm.”
“Cũng phải,” Phó Khôn suy nghĩ, “Anh còn nghĩ ra được anh ấy sẽ cười em thế nào nữa.”
Phó Nhất Kiệt áp mặt vào lồng ngực Phó Khôn, dùng sức dụi.
“Cục cưng nhỏ lớn rồi, Hạ Phi không phải lúc nào cũng bảo con hiểu chuyện à,” Mẹ cười, kéo nó tới bên cạnh, xoa mặt nó, “Lại đây, đeo cái cà vạt tiêu sái này lên cho mẹ xem nào.”
Phó Nhất Kiệt tránh đi, cái cà vạt này đeo vào Phó Khôn, trông thật là đẹp trai, nhưng chẳng hiểu tại sao, đeo lên cổ mình một cái, lại cứ như dây dắt của Đâu Đâu, nhìn đâu cũng thấy mất tự nhiên.
“Sao cái này đeo lên cổ con lại khó nhìn thế?” Phó Nhất Kiệt cau mày.
Phó Khôn nhìn chằm chằm nó nửa ngày, khóe miệng không che được ý cười: “Muốn nghe câu trả lời chính xác không?”
Phó Nhất Kiệt cũng liếc mắt sang nhìn chằm chằm cậu một lúc: “Không phải anh định nói không đủ cao à?”
“BINGO!” Phó Khôn vỗ tay độp một cái, “Em còn tự biết mình đấy…”
Còn chưa nói xong câu, Phó Nhất Kiệt đã đột ngột nhào tới, đẩy cậu một cái, Phó Khôn không đứng vững, lảo đảo hai cái rồi ngã xuống sofa.
“Làm gì thế!” Phó Khôn quát.
Phó Nhất Kiệt cứ thế nhảy lên sofa, cưỡi trên bụng cậu, một tay đè vai cậu lại, một tay nhấn lên xương sườn phía dưới: “Kêu.”
“A!” Phó Khôn vốn không định hợp tác, nhưng không biết Phó Nhất Kiệt nhấn vào đâu, cảm giác vừa tê vừa đau lan tới trong nháy mắt, khiến cậu không nhịn nổi mà kêu lên một tiếng.
“Thêm một tiếng nữa.” Phó Khôn cười, lại lấy ngón tay ấn thêm lần nữa.
“Thêm cái… A!” Phó Khôn lại kêu thêm tiếng nữa, chính mình cũng tự thấy mình như đồ ngu, kêu xong liền cười khà khà: “Em cũng khỏe đấy chứ, chơi bóng rổ luyện ra được?”
“Cũng không cần mấy sức, đây là một huyệt vị,” Phó Nhất Kiệt rất đắc ý, đây là đọc từ đống sách thượng vàng hạ cám của Hạ Phi, “Còn có chỗ khác nữa, muốn thử không?”
“Không cần, không cần,” Phó Khôn tóm chặt lấy tay nó, “Em cao, cao, mà, sau này kiểu gì cũng vọt lên đến mét chín, à không, em có thể cứ thế cao thủng trần nhà mình luôn.”
Mẹ rất khéo tay, sửa lại cà vạt của Phó Nhất Kiệt, hơi hơi ngắn đi, khiến cái thứ này không còn giống như cái yếm dãi tung bay trước ngực Phó Nhất Kiệt nữa.
Có điều, tuy chính Phó Nhất Kiệt cảm thấy mình
không đẹp trai được như Phó Khôn, nhưng trong mắt mấy người hàng xóm, nó vẫn đã thay đổi kinh người.
“Ôi, Phó Nhất Kiệt mặc bộ này vào nhìn khác hẳn nhờ,” Ngay cả thím Trương lúc nào cũng thấy nó không vừa mắt cũng khen một câu.
“Cháu cảm ơn thím Trương.” Phó Nhất Kiệt cười với thím.
“Phải, vốn đã đẹp rồi, giờ nhìn như tiểu thiếu gia nhà ai ấy.” Mẹ của Gấu đầu đất cũng tiếp một câu.
“Thiếu gia đéo gì!” Gấu đầu đất đi từ trong nhà ra, thở phì phò nói một câu, “Đẹp ở đâu? Sao con không nhìn ra được!”
Phó Nhất Kiệt không để ý tới nó, Gấu đầu đất năm nay cũng lên cấp ba, thế nhưng thành tích quá kém, mẹ nó dùng chổi phất trần quật cho cũng chẳng đánh cho nó vào được cấp 3, vào trường cấp 3 dạy nghề bên cạnh, có lẽ nếu không kiếm được bằng tốt nghiệp thì sẽ vào công ty giao thông công cộng tiếp bước bố nó.
“Chắc chắn là không đẹp bằng đồng phục trường nghề rồi,” Phó Khôn vừa xuống tầng vừa nói, “Đồng phục trường nghề vừa thấy đã biết là trâu bò hơn rồi, vừa nhìn đã biết là án nặng hơn Thất Trung nhiều.”
Con gấu đầu đất chưa phản ứng lại được, mẹ nó sững sờ mấy giây, rồi dùng giọng the thé ở phía sau gọi: “Phó Khôn! Cái thằng thiếu đạo đức! Cứ độc mồm nữa đi!”
Đối với Phó Nhất Kiệt, chuyện vui nhất khi lên cấp hai, có lẽ là có thể đi học tan học cùng Phó Khôn.
Nó theo thường lệ ngồi sau xe Phó Khôn, giờ đồng phục đều giống nhau, nó càng cảm thấy đẹp cực kỳ, cả đường đều muốn cười.
“Có chuyện gì thì tới tìm anh,” Phó Khôn đẩy xe vào trong nhà xe, lúc nói ra câu này nghe rất chi là vênh, “Anh bảo kê cho em.”
“Ồ,” Phó Nhất Kiệt đáp, “Cảm ơn Gà Rừng ca.”
“Đợi đã,” Phó Khôn cười, “Sao không phải là Phó Hạo Nam*.”
*
Gà Rừng và Phó Hạo Nam là hai nhân vật trong phim “Người trong giang hồ”, một bộ phim của Hongkong về đề tài xã hội đen được công chiếu lần đầu năm 1996.“Tóc ngắn quá.” Phó Nhất Kiệt không quay đầu lại đã đi.
Phó Khôn vừa vào lớp, đã nghe thấy giọng Cẩu Thịnh: “Hôm qua tao tắm, gãi lưng một cái, ôi, sao nhiều ghét thế không biết? Tao sợ hết hồn, kết quả là vừa nhìn cái, đù, phơi nắng tróc cả da!”
Cẩu Thịnh và Trần Lị, hai đứa cậu thân nhất hồi cấp hai, giờ cấp ba vẫn cùng lớp, theo lời của Trần Lị nói, duyên phận này thực sự là cắt không đứt, như khoai sọ thái khúc.
Đáng tiếc là Tôn Vĩ lại không thi đậu được Nhất Trung, đương nhiên, Tôn Vĩ cũng chẳng nghĩ tới chuyện thi Nhất Trung, từ đầu nó đã xác định mục tiêu khá rõ ràng, đi học trường dạy nghề, học cơ khí, nỗi niềm tiếc nuối duy nhất là ở trường dạy nghề ít con gái, lớp cơ khí thì đến một đứa con gái cũng không có.
Có điều, nếu nói tới duyên phận, thật ra duyên phận khá là rộng khắp, Phó Khôn không chỉ có duyên không đứt với Cẩu Thịnh Trần Lị, mà còn có một người cũng không dứt được, Hứa Giai Mỹ.
Hứa Giai Mỹ thi được vào Nhất Trung, Phó Khôn cũng không thấy bất ngờ, thành tích của con bé vẫn luôn không tệ, tốt hơn Trương Khả Hân nhiều.
Cậu học ở lớp 113, Hứa Giai Mỹ ở lớp 110, Phó Khôn cảm thấy Hứa Giai Mỹ ở lớp 119 thì thích hợp hơn, hơn nửa năm không gặp, Hứa Giai Mỹ xinh lên.
“Lột da cái đéo gì, đấy là ghét cũ,” Phó Khôn ngồi xuống bên cạnh Cẩu Thịnh, nhét cặp vào trong ngăn bàn.
“Người càng trắng càng dễ tróc da, da đen như mày, không tróc được,” Cẩu Thịnh chà tay nó lên áo, à đúng rồi, sáng nay tao gặp Hứa Giai Mỹ, còn hỏi thăm tao về mày đấy.”
“Làm sao?” Phó Khôn nhíu mày.
“Nối lại tiền duyên?” Cẩu Thịnh cũng nhíu mày suy tư,
“Lượn, ai có tiền duyên với nó.”
“Đúng đấy!” Trần Lị cách hai đứa nó một lối đi, đột nhiên nói một câu, nhảy dựng tới nằm nhoài lên bàn hai đứa, “Còn nữa, lần sau mà nó vẫn hỏi, mày cứ bảo là giờ Phó Khôn quen với một con bé tên Trần Lị trông không ra sao, không đa nghi tính tình rất tốt rất cố chấp rồi.”
“Thần kinh,” Phó Khôn nhìn con bé, “Ghét Cẩu Thịnh gãi xuống cho mày ăn rồi à, bệnh không nhẹ.”
“Cô bé cố chấp thích thầm, thích thầm ba năm, cuối cùng cũng đánh động được nam chính thiếu thông minh, thành người một nhà…” Trần Lị mặt say sưa.
“Hay là mày đi viết truyện đi?” Cẩu Thịnh nhìn con bé rất chân thành.
“Ý kiến hay,” Trần Lị đập tay một cái, cầm sổ ghi chép từ trên bàn mình ném tới trước mặt Phó Khôn, “Chữ mày đẹp, viết hộ tao tên truyện đi.”
“Tên gì?” Phó Khôn lấy bút máy ra.
“Suất ca mặt lạnh tiếu giai nhân,” Trần Lị phất tay lên, “Bút danh tác giả là, Giai Nhân.”
“Mày mau chóng đi khám đi!” Phó Khôn vứt vở về bàn Trần Lị.
Nhất Trung có một truyền thống, mỗi năm một trận bóng rổ mùa thu, sau khi vào học một hai tháng sẽ cử hành, xem như là một trong những cách để tăng mạnh cảm giác vinh dự của lớp, còn đâu nữa thì có leo núi tập thể, gieo vạ lên hoa hoa cỏ cỏ, đến viện dưỡng lão tập thể, dằn vặt các cụ ông cụ bà, ra ngoài quét đường tập thể, nhân tiện trở ngại giao thông gì đó.
Phó Khôn không có hứng thú lắm với chuyện giữa trời nắng gắt cuối thu đang hoành hành lại ra chơi bóng rổ, ngày thường đánh vui một trận thì thôi, ngày nào cũng huấn luyện như nhiệm vụ, cậu lại không thích.
Thế nhưng, chiều cao đủ để đánh bóng rổ ra dáng được, trong lớp cũng chỉ có chừng ấy đứa, đều bị giáo viên chủ nhiệm bắt như tráng đinh, vừa đến tiết thể dục, là bị chia ra hai đội thi đấu.
Có lúc huấn luyện cho đội nữ trong lớp gì đó, Phó Khôn còn có thể có tí ti hứng thú.
Có điều, cùng luyện thời gian dài, cậu cũng bắt đầu không chịu được, đám con gái này, nếu như không phải bóng lăn trên sàn, mấy đứa nó sẽ ở phía sau đuổi như đuổi gà, nếu không thì sẽ rất hung ác, cho dù trên tay có bóng hay không, cũng sẽ xông tới cào…
Phó Nhất Kiệt cũng tham gia đội bóng rổ lớp, Phó Khôn vốn cảm thấy chiều cao của thằng bé chẳng làm được gì, nhưng Phó Nhất Kiệt tập bóng rổ mấy năm cũng không phải tập vô ích, trình độ thi thoảng còn có thể cùng với đội cầu thủ bóng rổ hội Trương Thanh Khải đánh nửa trận, khiến cho nó trở nên hết sức trâu bò trong đám trẻ con lớp bảy.
Trước mấy trận đấu của cấp hai, mẹ nhắc mấy ngày trước đã bắt đầu hầm canh gà mái già.
“Cục cưng nhỏ nhà ta sắp đi thi đấu mà.” Mẹ tự hào nhìn canh gà trên bàn.
“Ở cữ đấy à?” Bố ở bên cạnh nói, “Hầm thêm canh cá chép cho xuống sữa…”
“Phó Kiến Quốc, sao ông lại chán thế cơ chứ!” Mẹ vỗ bàn một cái.
“Nhất Kiệt mau lại đây uống đi, đây là canh gà mái già mẹ con hầm này,” Bố lập tức đi tới múc một bát để trước mặt Phó Nhất Kiệt, “Úp rổ lấy ba điểm là nhờ nó cả đấy con.”
“Sao nghe cứ như đang chửi ai thế nhỉ..” Phó Khôn ở bên cạnh bới cơm, “Cấp ba bọn con thêm một thời gian nữa cũng bắt đầu thi đa…”
“Gà mái mẹ nó!” Mẹ đột nhiên hô to, sau đó đổi về giọng bình thường, “Đây mới là chửi người.”
Phó Khôn suýt nữa ụp cả bát cơm lại vào nồi.
Buổi tối, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt nằm trên giường thủ thỉ, Phó Nhất Kiệt giơ tay làm động tác ném rổ: “Thế nào?”
“Đẹp.” Phó Khôn nói, câu khen này rất chân thành, tuy Phó Nhất Kiệt không cao, nhưng cho dù là chuyền bóng, qua người, ném rổ, tư thế đều rất đúng tiêu chuẩn, “Em chơi hậu vệ à?”
“Ừ, em lại thật ra muốn chơi trung phong,…” Phó Nhất Kiệt dừng lại, liếc mắt qua nhìn Phó Khôn, “Nhưng mà chắc sẽ bị cả trường chặn bóng mất.”
Phó Khôn vốn đã nhịn không nhắc tới vấn đề này rồi, giờ Phó Nhất Kiệt vừa nhắc tới một cái, cậu lại không nhịn được, lập tức cười phá lên, ấn bụng cười nửa ngày: “Ài, Phó Một Khúc, lần đầu tiên em chịu nhìn thẳng vào vấn đề chiều cao của mình.”
“Lúc nào chả nhìn thẳng.” Phó Nhất Kiệt chép miệng một cái, xoay người ôm lấy cậu, gác chân lên bụng cậu, “Anh, anh nói xem, liệu em có thể nào không cao lên thật không?”
“Không thể nào, không cao lên thì giờ đã phát triển bề ngang rồi, em cả ngày ăn còn nhiều hơn heo cũng không thấy béo, nhất định là sẽ cao lên,” Phó Khôn nghiêng mặt qua, đưa tay búng lên mũi nó: “Ài, ngẫm lại thì Một Khúc nhà ta sau này vừa cao vừa đẹp trai là anh được đắc ý rồi.”
Phó Nhất Kiệt cười mãn nguyện: “Lúc lớp em thi đấu anh đến xem không?”
“Hỏi thừa, phải đi xem chứ, anh mang theo cả đội cổ động đến chịu trách nhiệm hò hét.”
“Thế anh có hét không?”
“Hét chứ, bóng vào tay em là anh hét, ồ ồ.”
Phó Nhất Kiệt yên tâm nhắm mắt lại, nắm lấy quần đùi Phó Khôn xoa xoa, chẳng bao lâu đã ngủ.