*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm Phó Khôn dậy khỏi giường, Phó Nhất Kiệt như thường lệ, không ở trên giường, đã dẫn bạn học Đâu Đâu ra ngoài chạy bộ rồi.
Có điều, hôm nay thời gian nó chạy bộ hơi lâu, Phó Khôn đã ăn sáng được nửa rồi nó mới mở cửa vào nhà. Đâu Đâu ngậm vòng cổ của mình, vui vẻ chạy một vòng trong phòng khách, nhìn thấy Phó Khôn co chân ngồi xổm trên ghế, nó dương dương tự đắc ném vòng cổ đi, tìm một nơi mát mẻ nằm nhoài người xuống.
Phó Khôn nhìn qua Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt trông có vẻ rất bình tĩnh, không có gì khác mọi khi cả, Phó Khôn không chắc chắn về thái độ của thằng nhóc này lắm, hôm qua hình như chưa nói rõ ràng thì mình đã ngủ rồi…
Lúc hai đứa cùng nhau xuống tầng đi học, Phó Khôn vẫn đang phân vân xem hôm nay nên đi bày sạp hay đi học thêm. Ngày thường cậu đều cùng Phó Nhất Kiệt đi vào cổng trường, sau đó đi thẳng về phía trước, xuyên qua vườn cây của trường rồi ra ngoài từ cổng sau, rồi lại vòng về cổng trước lấy xe đi đến nhà Tôn Vĩ lấy hàng.
Hôm nay, lúc gửi xe trong nhà xe, cậu vẫn chưa xác định được nên làm gì.
Phó Nhất Kiệt đứng bên cạnh nhìn cậu khóa xe, lâu sau mới nói một câu: “Chuyện anh bày sạp thì em không quản anh, nhưng chuyện thi đại học thì không được làm bừa.”
“Sao?” Phó Khôn trong chốc lát vẫn chưa hiểu rõ ý của Phó Nhất Kiệt.
“Ý em là, tự anh cân bằng việc này đi,” Phó Nhất Kiệt nhíu mày, “Anh, chuyện thi anh vẫn cứ thi cho đàng hoàng, thi đậu hay không đậu thì nói sau, nhưng nếu như anh cứ thế bỏ qua cả một năm cuối này, thật sự sẽ tiếc lắm.”
Phó Khôn nhìn nó, hơi do dự rồi gật đầu: “Ừm.”
“Bày sạp, cuối tuần hay buổi tối đều được.” Phó Nhất Kiệt quay người vừa đi vừa nói, “Thật ra em cũng muốn nhìn xem anh như vậy rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng anh vẫn đang đi học, giỏi thì anh cứ giữ được cả hai đầu đi.”
Phó Khôn cười: “Khích anh đấy à?”
“Ừ, khích anh đấy,” Phó Nhất Kiệt quay lại, cũng cười, “Em cũng biết anh không có lòng đi học, nhưng thi đậu rồi không học, với bỏ không thi, là hai chuyện khác nhau.”
“Biết rồi,” Phó Khôn vung cặp lên vai, lầm bầm, “Mới có bao lớn, nói chuyện như chú anh đến nơi….”
“Ngoan.”
Kể cả ngồi trong phòng học nghe giảng cũng chẳng lọt được mấy chữ, Phó Khôn vẫn không dùng thời gian học thêm ban ngày để đi bày sạp nữa, những lúc không có ai giảng bài mà chỉ tự mình ôn tập còn hoàn toàn chẳng tĩnh tâm được như tự học buổi tối và cuối tuần, cậu sẽ đi ra chợ đêm.
Từ lúc cậu mang một bộ bút dạ quang đủ màu tới, việc buôn bán đã khá lên nhiều, mỗi người mua hàng, cậu đều sẽ vẽ lên tay lên mặt một hình vẽ nhỏ, không khó, mà mua hàng đều là mấy cô bé, đều cảm thấy rất hay.
Cho nên, cậu lại thử nhập thêm quạt tròn và quạt gập trơn một màu về bán, vẽ tranh lên quạt, vừa bán vừa vẽ, đều là mấy bức tranh nhỏ thôi, vẽ cũng nhanh, bán được cũng kha khá, kiếm được nhiều hơn so với bán mấy thứ đáng yêu trước kia.
Trình Thanh Thanh nhập được áo phông trơn rẻ lắm, cậu định thi đại học xong sẽ thử vẽ lên áo hay gì đó…
Có điều, cái kiểu cố cả hai đầu này, kiên trì tới lúc khai giảng chính thức vào học, Phó Khôn bắt đầu cảm thấy hơi vất vả.
Đi học rồi, bài tập nhiều lên, cậu chỉ có thể làm sau khi dọn sạp về nhà, làm không xong hôm sau đến chép của Trần Lị cũng hơi quá sức, nhưng cậu vẫn kiên trì trong bi phẫn.
Ngoài vì câu thi đậu không học với bỏ không thi là hai chuyện khác nhau của Phó Nhất Kiệt, nguyên nhân lớn hơn thật ra là rất đơn giản, cậu đã nhận lời Phó Nhất Kiệt rồi, nhận lời rồi thì phải làm được.
Phó Nhất Kiệt không hỏi nhiều về chuyện cậu bày sạp, cũng không quay lại chợ đêm tìm cậu nữa, trước đây Phó Nhất Kiệt không thức đêm ôn thi, ngày nào cũng đúng 11 giờ là nhất định sẽ soạn sách vở, nhưng giờ lại ngày nào cũng thức cùng cậu, lúc cậu mí mắt choảng nhau làm bài tập, Phó Nhất Kiệt sẽ yên tĩnh đọc sách bên cạnh.
Mấy lần Phó Khôn ngẩng đầu lên, đều sẽ phát hiện Phó Nhất Kiệt đang ôm sách gục gặc đầu về phía cậu như con lật đật, có lúc thì dứt khoát ngủ luôn.
Phó Khôn thấy xót, nhưng Phó Nhất Kiệt cảm thấy một mình cậu làm bài tập sẽ buồn, cho nên vẫn kiên trì ngày ngày thức cùng cậu.
Mỗi lần nhìn thấy Phó Nhất Kiệt ngủ, cậu sẽ lấy bọc tiền càng ngày càng dày trong cặp ra đếm, dự định thi thử xong sẽ mua cho Phó Nhất Kiệt gì đó, có điều là thằng nhóc này từ nhỏ tới lớn, ngoài quà sinh nhật năm nay, hầu như chưa bao giờ mở miệng đòi bất cứ thứ gì, cậu cũng không biết Phó Nhất Kiệt cần thứ gì nữa.
Trời lạnh đi, việc buôn bán cũng nhạt đi không ít, không bán được quạt, cậu bắt đầu bán mấy thứ như găng tay, khăn quàng, khẩu trang, vì muốn bán hàng khác với mọi người, cậu suy nghĩ tới việc vẽ tranh lên khẩu trang và giày.
Cậu nhập về khẩu trang màu trắng đơn giản, vẽ tranh lên, bán được cũng khá, giờ không chỉ có con gái, mà không ít con trai cũng mua, giá lại còn đắt hơn khẩu trang trơn tới mấy lần.
Gần Tết, Trình Thanh Thanh nói với cậu, tạm dừng lại mấy cái khác, chỉ bán câu đối với hoa văn trang trí cửa sổ thôi, Phó Khôn làm theo, mà không bán thì không biết, cậu ngạc nhiên phát hiện, mấy tờ giấy kia bán lời một cách đáng sợ.
Cậu mua cho Phó Nhất Kiệt hai bộ quần áo mới, rồi mua cho bố mẹ mỗi người một bộ, không dám mua nhiều, cũng không dám nói giá thật, chỉ nói là mua theo giá sỉ ở chỗ Trình Thanh Thanh, sợ mẹ phát hiện ra thu nhập của cậu nhiều một cách không bình thường.
“Kiếm được bao nhiêu?” Phó Nhất Kiệt mặc áo khoác mới hỏi Phó Khôn, đây là lần đầu tiên từ sau kỳ nghỉ hè năm ngoái, nó hỏi thăm chuyện buôn bán của Phó Khôn, thành tích kỳ thi cuối kỳ của Phó Khôn vẫn khơ khớ như trước, môn nào cũng đạt yêu cầu, đối với Phó Nhất Kiệt, Phó Khôn chỉ cần giữ vững không bị tụt xuống, đã là tốt lắm rồi.
“Nói ra có mà em sợ chết,” Phó Khôn tươi cười hớn hở vỗ tay độp một cái, “Thi xong cho em xem sổ tiết kiệm của anh trai em.”
“Vẫn không định vào đại học à?” Phó Nhất Kiệt thử hỏi một câu.
Phó Khôn im lặng một chốc, rồi đổ người ra ghế, chân đá lên bao cát bên cạnh: “Một Khúc, anh hứa với em sẽ thi tử tế, thì nhất định sẽ thi tử tế, nhưng chuyện vào đại học, anh vẫn thực sự không có hứng thú gì cả, hai ta khác nhau, học hành đối với em là lạc thú, còn đối với anh là cực hình.”
“Ai…” Phó Nhất Kiệt thở dài, đá chếch lên bao cát.
“Anh không có hứng thú gì với chuyện học lên rồi đi làm,” Phó Khôn suy nghĩ, “Em tin anh, ba năm thôi, cho anh thời gian ba năm, tất cả chi phí em học đại học, không phải để bố mẹ bỏ ra một đồng nào hết.”
Phó Nhất Kiệt đạp một cái lên bao cát, cười, không nói gì nữa, trước đây nó không cảm nhận được, đến giờ mới phát hiện, Phó Khôn tuy chuyện gì cũng sẽ nghe theo mình, thực ra bên trong lại là người rất có chủ ý, chẳng dễ gì thay đổi.
Học kỳ hai lớp 12, cuộc sống của Phó Khôn không có thay đổi gì quá lớn, bạn học trong lớp đã dần dần chia thành ba loại, loại một là thành tích lúc nào cũng tốt, ôn thi nhàn nhã như đi dạo, cả người tràn trề tự tin, coi thi đại học như ăn bữa sáng, Trần Lị có thể xếp vào loại này, một loại khác là liều mạng ôn thi, chỉ hận không thể đảo sách vở lên xào ăn hết vào bụng, ví dụ như Cẩu Thịnh, còn có loại cuối cùng, chính là coi gáo vỡ làm muôi lành.
Phó Khôn cảm thấy mình chẳng xếp được vào loại nào trong ba loại này, cậu có thể coi là loại thứ tư, thi đại học chỉ vì xứng đáng với ba năm nay và cam kết với Phó Nhất Kiệt, thi đậu hay không đậu, đối với cậu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Mỗi buổi chiều, sau khi chuông tan học vang lên, đều sẽ có một đám người vùi đầu gục mặt xuống bàn không động đậy, người học giỏi là vẫn đang ôn, người học không giỏi thì là đang kéo dài thời giờ, về nhà rồi lại bị ép ôn thi, chi bằng ở trường lâu thêm một lúc.
Phó Khôn thu dọn sách vở vào cặp đi ra khỏi lớp, chậm rãi xoay người, chiều nay cậu làm một đề toán, hơi buồn ngủ.
Tan học, cậu phải chờ Phó Nhất Kiệt, thằng nhóc này tan học rồi cũng không nán lại lâu trong lớp, nhưng thu dọn đồ đạc thì chậm lắm.
Phó Khôn đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường, mua ít đồ ăn ngồi trên yên sau chờ.
“Phó Khôn.” Có người gọi cậu từ phía sau.
Phó Khôn quay đầu lại, lúc nhìn thấy người kia thì ngây người, do dự một lúc mới nói: “Trương Khả Hân?”
Phải ba năm rồi cậu không gặp Trương Khả Hân, lúc vừa quay đầu nhìn thấy Trương Khả Hân ngay trước mặt, suýt nữa thì không nhận ra được, Trương Khả Hân thay đổi rất nhiều, trông trưởng thành lên không ít, tóc cũng nhuộm sang nâu, trên mặt có trang điểm, còn rất dày, lúc chớp hàng lông mi giả còn có cảm giác thổi được ra gió, nếu không phải Phó Khôn trước đây có quen con bé, đã quen thuộc mặt nó rồi, thì đúng là chẳng dễ gì mà nhận ra được.
“Lâu rồi không gặp nhỉ,” Trương Khả Hân cười, đi tới bên cạnh cậu, nhích lại gần quan sát, “Càng ngày càng đẹp trai, mới vừa nãy nhìn thấy anh suýt nữa không dám gọi đâu.”
“Sao em lại ở đây?” Phó Khôn nhanh chóng đứng dậy khỏi xe, lui ra sau một bước, nghĩ tới trước đó Tôn Vĩ từng nói tới chuyện Trương Khả Hân và Uông Chí Cường yêu nhau, cậu lại quay đầu nhìn ngó bốn phía: “Uông Chí Cường đâu?”
“Khỏi nhắc tới thằng cha ấy đi!” Trương Khả Hân cau mày đập một cái lên tay cậu.
Phó Khôn lập tức hơi căng thẳng, cậu không muốn có hành động gì thân mật với Trương Khả Hân trước cổng trường, cho nên đã lui lại một bước: “Em có việc gì không?”
“Chỉ có anh là chu đáo thôi,” Trương Khả Hân nhích lại gần cậu lần nữa, “Anh nói xem, năm đó sao mắt em lại kém vậy chứ?”
Phó Khôn lập tức cảm thấy tóc gáy trên người chỉ muốn dựng ngược lên, cậu không biết làm sao mà tự dưng Trương Khả Hân lại xuất hiện trước cổng trường học, chỉ có thể hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là em có chuyện gì?”
“Hơ!” Phía sau cổng trường đột nhiên vang lên một tiếng cười trào phúng.
Phó Khôn không quay đầu lại, nghe tiếng cậu đã biết ngay là Hứa Giai Mỹ, trong lòng chỉ thấy khó chịu.
Trương Khả Hân liếc mắt nhìn về hướng kia, không nói gì, chỉ cười, Phó Khôn đột nhiên cảm thấy nụ cười của Trương Khả Hân có hơi… có cảm giác gì đó khó nói rõ, có mấy phần bất đắc dĩ và lúng túng.
Hai đứa này tuy chẳng có quan hệ gì, nhưng từ lúc học tiểu học đã so kè nhau, lần nào gặp cũng phải diễu võ dương oai một phen, Phó Khôn cảm thấy thái độ hiện giờ của Trương Khả Hân, quả thực như thể biến thành một người khác.
Hứa Giai Mỹ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười lạnh một tiếng, leo lên xe đạp đi.
“Nếu em không có chuyện gì thì anh đi đây.” Phó Khôn không muốn dài dòng thêm với Trương Khả Hân nữa, định đẩy xe về lại trong trường chờ Phó Nhất Kiệt.
Trương Khả Hân nhào tới tóm lấy ghi đông xe đạp, chẳng có dấu hiệu gì mà giọng lại tự dưng nức nở lên: “Phó Khôn, anh giúp em đi.”
Phó Khôn sững sờ trước bộ dạng của con bé: “Em làm sao thế?”
“Có tiền không? Cho em vay một ít, em thật sự không vay được ai nữa,” Mắt Trương Khả Hân long lanh nước, “Em nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có anh giúp em được thôi.”
“Nói thẳng vào chuyện chính đi,” Phó Khôn liếc mắt vào bên trong
cổng trường, Phó Nhất Kiệt vẫn chưa ra, cậu không muốn để Phó Nhất Kiệt nhìn thấy Trương Khả Hân.
“Em có thai,” Trương Khả Hân cẩn thận gạt nước mắt, rồi cúi đầu nhìn tay mình, “Em phải phá, nhưng không có tiền…”
“Của Uông Chí Cường?” Phó Khôn cảm thấy chuyện này hơi thần kỳ quá rồi, tuy cậu vẫn luôn nằm trong thành phần không học hành đàng hoàng gì, nhưng Nhất Trung quản học sinh rất nghiêm, học sinh vào được Nhất Trung dù có kém cũng phải đạt đến mức độ nào đó, cho nên, với chuyện một đứa con gái lớn bằng tuổi mình mang thai, cậu hơi khó chấp nhận được.
“Ừm.” Trương Khả Hân gật đầu.
“Của nó thì em đi tìm nó,” Phó Khôn quả thực không biết nên nói gì cho phải, “Em tìm anh làm gì?”
“Chia tay rồi!” Nước mắt Trương Khả Hân lập tức trào ra, “Nó làm sao cho em tiền đi phá được! Giờ em còn chẳng dám về nhà nữa, toàn ở nhà bạn…”
“Được rồi được rồi, em đừng khóc nữa,” Phó Khôn cảm thấy đầu mình đang sưng lên, bên cạnh thi thoảng lại có bạn học đi ngang qua, cậu không muốn bị người vây xem trước cổng trường, vớ cặp sách tới mở ra, “Bao nhiêu?”
“Ba trăm là được rồi, có không?” Trương Khả Hân rút một tờ giấy ăn ấn lên mắt, “Em sẽ trả lại cho anh, đảm bảo.”
“Không cần trả lại,” Phó Khôn lấy chỗ tiền bày sạp của mấy hôm nay còn chưa bỏ vào sổ, ba trăm đồng không phải là con số nhỏ với học sinh, nhưng cậu lại bỏ ra được, cậu đưa tiền cho Trương Khả Hân, “Đi đi.”
Trương Khả Hân hình như là hơi bất ngờ, nhận xong há hốc mồm còn định nói gì đó nữa, Phó Khôn ngắt lời con bé.
“Thôi, tiền thì em không cần trả, có chuyện gì cũng đừng tới tìm anh nữa, anh không giúp được,” Phó Khôn trèo lên xe, “Em tốt xấu gì cũng là con gái, sau này làm chuyện gì cũng phải biết nghĩ đi.”
Không đợi Trương Khả Hân trả lời, cậu đã đạp một cái, xe chạy vào trong cổng trường.
Phó Khôn vọt thẳng một mạch tới trước tòa nhà cấp hai như chạy trốn rồi mới dừng lại, đúng lúc thấy Phó Nhất Kiệt đi từ trên tầng xuống.
“Chạy xe trong trường như đua xe mà không bị cờ đỏ bắt à,” Phó Nhất Kiệt chạy tới, cầm túi đồ ăn trong tay cậu tới, nhón miếng bánh nướng giòn* bỏ vào miệng cắn một cái, “Trốn ai thế?”
“Trốn nhiều người,” Phó Khôn nhăn răng ra cười, “Ngày nào tan học xong, mỹ nữ ngồi xổm trước cửa lớp anh đều đầy cả hàng, nếu mà không tránh, em có thể gặp được anh trai đẹp trai phóng khoáng của em nhanh như vậy chắc.”
“Da mặt dày thật, đào cái hố xong là trồng cây được luôn,” Phó Nhất Kiệt vỗ lên xe, “Đi thôi.”
Phó Khôn đẩy xe, cùng Phó Nhất Kiệt chậm rãi đi bộ ra cổng trường, Trương Khả Hân đã không còn ở đó nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng chẳng để ý xem có tiền hay không có tiền, kể cả hai tối không bày sạp đi nữa, chỉ cần Phó Nhất Kiệt đừng nhìn thấy Trương Khả Hân là được.
Có điều, lúc chở Phó Nhất Kiệt về nhà, Phó Khôn vẫn không nhịn được mắng Uông Chí Cường vài câu trong lòng, nếu như lời Trương Khả Hân nói là thật, thì thằng cha này đúng là mẹ nó đéo đáng mặt đàn ông.
Mấy ngày tiếp theo, lần nào đi qua cổng trường, Phó Khôn đều sẽ nơm nớp đề phòng, chỉ sợ Trương Khả Hân xuất hiện một lần nữa, lúc cậu đưa tiền còn cảm thấy Trương Khả Hân thật là thảm, thế nhưng thông cảm thì có thông cảm, nhưng cậu thật sự không muốn dính dáng gì với một Trương Khả Hân đã trở thành như vậy.
Cũng may, Trương Khả Hân không xuất hiện, chỉ những lúc tình cờ gặp phải Hứa Giai Mỹ, Hứa Giai Mỹ sẽ cong khóe miệng với cậu, lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Phó Khôn bình thường đều sẽ làm như không thấy, cậu cảm thấy Hứa Giai Mỹ lúc nào cũng có gì đó rất khó hiểu, không làm rõ được con bé này rốt cuộc là ghét cậu hay là thích cậu nữa.
“Mày không hiểu,” Trần Lị cắn ống hút hộp sữa, “Người đẹp như bạn học Giai Mỹ, vừa đẹp, vừa thông minh, vừa học giỏi, lại lắm người theo đuổi, người đẹp ở cái level này ấy, ngoắc ngoắc ngón tay với mày, mày phải quỳ xuống hát, hát “trong lòng anh chỉ có em, em là kỳ tích trong cuộc đời anh”… kết quả là mày lại chẳng phản ứng gì, người ta không ghét mày mới là lạ.”
“Không biết hát.” Phó Khôn cười khà khà vui vẻ.
“Không biết á? Anh thề trong mắt anh chỉ có em, em chính là kỳ tích trong cuộc đời anh,” Trần Lị hát rất nghiêm túc, “Chỉ mong chúng ta có thể cảm động trời, chúng ta có thể cảm động đất… Mày không biết hát à?”
Phó Khôn tiếp tục cười: “Không biết thật, bà phổ nhạc lại lần nữa là con biết được.”
“Phó Khôn!” Trần Lị đập bộp lên bàn một cái, chỉ vào cậu, “Mày cứ độc miệng nữa đi, sớm muộn gì cũng có người trị được mày.”
“Không phải mày thích thầm nó à?” Cẩu Thịnh gục mặt xuống bàn vừa làm đề vừa nói, “Mày không trị nó à?”
“Mày có biết thế nào gọi là thích thầm không? Đây là chuyện cần kỹ năng.” Trần Lị chép miệng, quay đầu đọc sách.
Tan học, Phó Khôn chờ bên ngoài nhà xe cả buổi cũng chẳng thấy Phó Nhất Kiệt đi ra, cho nên cậu lại đi một vòng tới phòng học lớp chín, Phó Nhất Kiệt đang cúi đầu trên bục giảng giảng bài cùng với thầy vật lý lớp nó.
“Phó Nhất Kiệt,” Có đứa con gái nhìn thấy Phó Khôn, quay đầu lại gọi Phó Nhất Kiệt, “Anh cậu kìa.”
Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, Phó Khôn ra hiệu hỏi nó còn bao lâu nữa, Phó Nhất Kiệt giơ số hai.
Phó Khôn gật đầu, quay người đi xuống tầng, còn hai mươi phút nữa, cậu định đi dạo hàng bách hóa mới mở đối diện cổng trường, cửa hàng kia mới khai trương, buôn bán tốt lắm, ngày nào cũng đông nghịt học sinh, Phó Khôn muốn đi nhìn thử xem bên trong bán gì.
Cậu vứt xe đạp dưới tán cây ngoài cổng trường, chuẩn bị băng qua đường.
Ngay lúc đang nhìn trái nhìn phải ngó xe, có mấy người đi tới từ lề đường bên phải.
Phó Khôn tùy ý nhìn lướt qua, sau đó sững sờ, tay đang thò vào túi ngay lập tức nắm chặt lại theo bản năng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Đệt! Cậu cắn răng, không biết nên sang đường hay cứ nên đứng yên tại chỗ.
Xảy ra chuyện gì đây?
“Khôn Tử, lâu rồi không gặp nhỉ?” Uông Chí Cường ngậm điếu thuốc lá, vung vẩy chậm rãi đi tới bên người cậu.
Mấy tên cùng thằng cha đi tới cũng tùy ý đứng bên cạnh Phó Khôn, vây cậu vào chính giữa.
“Trùng hợp thế.” Phó Khôn cười, còn cố tình liếc mắt nhìn lên lỗ mũi Uông Chí Cường, không lệch.
Mấy năm không gặp, Uông Chí Cường đã từ thằng lưu manh con cấp hai, thành công trở thành lưu manh lớn, mặc áo bó sát người, trên cổ và cổ tay đều đeo vòng bạc to như ngón tay cái, Phó Khôn lập tức có ảo giác Uông Chí Cường sắp bị đưa lên xe cải tạo rồi mà cậu vẫn còn đang YY.
“Không trùng hợp tí nào cả,” Trên mặt Uông Chí Cường không hề có nụ cười, lúc nói chuyện, thuốc lá cắn trong miệng rung lên rung xuống, “Tao chờ mày ở đằng kia lâu lắm rồi, còn sợ hôm nay mày không đi học.”
“Có việc gì không?” Phó Khôn cũng không vòng vo nữa, hỏi thẳng, hỏi xong, cậu đột nhiên cảm thấy câu hỏi này của mình có gì đó hơi quen, chẳng bao lâu trước, cậu mới vừa dùng một câu tương tự để hỏi Trương Khả Hân.
“Phó Khôn,” Uông Chí Cường phun thuốc trong miệng xuống đất, dùng chân giẫm lên, “Chuyện ngày trước, tao không nhắc tới, đã đủ nể mặt mũi mày rồi, mẹ nó mày cũng quá là không biết điều…”
“Đợi đã nào,” Phó Khôn nhíu mày, “Nói rõ ràng.”
“Nói rõ cái l** mẹ mày!” Uông Chí Cường gằn giọng rống lên, “Đàn bà của ông đây là để mày chơi à! Mẹ nó chứ, mày nghĩ ông đây chết rồi à!”
“Đàn bà của mày?” Phó Khôn ngơ ngác, lập tức hiểu được Uông Chí Cường nói tới ai.
“Tao biết bọn mày dính với nhau, tao đã mẹ nó đéo đến gây sự với mày vì chuyện này rồi, giờ mày còn được đằng chân lân đằng đầu ông đây nữa?” Uông Chí Cường chỉ vào mặt Phó Khôn, nước bọt văng tứ tung, “Mẹ nó chơi cho kễnh bụng lên, chơi sướng thế nhờ!”
Phó Khôn lau mặt, bực bội trong lòng: “Đại ca, tôi không biết thói quen của anh, ngược lại là tôi đây, chưa bao giờ có thói quen nhặt lại cái gì không cần cả, nếu anh muốn kéo người khác đội mũ xanh cho mình, anh cứ đi tìm người khác đi.”
“Lăn mẹ mày đi,” Uông Chí Cường dậm mạnh chân xuống đất, “Không phải mày mà mày lại mẹ nó bỏ ra mấy trăm cho nó đi nạo thai? Chuyện giữa hai chúng ta, hôm nay làm cho ra nhẽ luôn đi.”
Phó Khôn nén giận, cậu đã nhìn ra được, Uông Chí Cường hôm nay tới để gây sự, còn chuyện Trương Khả Hân nạo thai, cho dù là thật hay giả đi nữa, Uông Chí Cường căn bản chẳng để ý, thằng cha này chỉ cần một lý do để đến gây sự mà thôi.
“Mày muốn thế nào.” Phó Khôn cau mày, Phó Nhất Kiệt sắp ra rồi, cậu chẳng còn mấy thời gian để giải quyết với Uông Chí Cường nữa.
“Một mình hay gọi người đến, tùy mày.” Uông Chí Cường chỉ chờ câu này của cậu, khoanh tay, nhìn cậu.
Phó Khôn cười, gọi người? Cậu đi đâu gọi người được, chuyện đánh nhau, từ nhỏ tới lớn cậu chẳng bao giờ gọi ai, cùng lắm là có Tôn Vĩ, Uông Chí Cường đã nắm chắc cậu không thể tìm ai đây mà.
“Ở đâu.” Phó Khôn liếc mắt nhìn Uông Chí Cường.
“Kho hàng trống của cửa hàng lương thực, gần lắm, tao còn nghĩ cho mày đấy.” Uông Chí Cường xoay người rời đi.
Mấy tên thằng cha dẫn tới vẫn không nhúc nhích, vẫn vây quanh Phó Khôn, chặn kín đường sau lưng cậu, Phó Khôn vung cặp lên lưng, liếc mắt nhìn về phía cổng trường, rồi quay người đi theo sau Uông Chí Cường.
*bánh nướng giòn: