Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 27


trước sau

Một đường đi xuyên qua làng rồi trở về nhà, tự nhiên lại phải cùng các đại thúc đại bá trong thôn lải nhải một phen, Liên Sinh còn bị kéo tới nhóm đại thúc để thảo luận chuyện tình. Từ khi biết lão nhị Hạ gia ở chốn Đại Thành kiếm được nhiều tiền, người trong thôn lại càng thêm thân thiện. Tỷ như hai ngày qua người lủi trước cửa nhà mình nhiều chưa từng có, cái gì đại thúc công, tiểu huynh đệ đều chạy đến xăm soi một vòng.

Bất quá, Tiểu Tam hiện tại tuyệt không thèm để ý mấy điều này, nhiều năm như vậy, hắn coi như là đã nhìn ra, những người này chính là mồm miệng lung tung, bình thường chính là thị phi trong nhà thì tán dóc nhiều hơn đôi chút, ngoại trừ một ít lời đồn đãi cũng không phát sinh đại sự gì. Đa số tình huống coi như là tương đối tốt, chí ít trong thôn này không có kẻ đại ác nào.

Tiểu Tam không kiên nhẫn với mấy cái chuyện trong nhà này, liền nửa đường tìm một khe hở, rồi tìm một con đường nhỏ chạy về nhà. Sau khi về nhà đầu tiên là hâm nóng dược bưng đến khách phòng, Thái Kinh Vân đã sớm tỉnh lại, lúc này đang đứng bên cửa sổ nhìn ngắm này kia. Y phục hắc sắc của y đã đổi, hiện tại y đang mặc trường sam Hạ Hổ lần này về nhà mang đến, có chút không quá vừa người, nơi vạt áo của trường sam rõ ràng ngắn không ít.

Tiểu Tam cũng là lúc này mới phát hiện Thái Kinh Vân lớn lên không phải cao bình thường, trước đó y chỉ nằm nên không có cảm thấy, lúc này đến gần mới so sánh được, người kia cư nhiên cao hơn mình tới nửa cái đầu, đứng thẳng rồi nhìn thẳng cư nhiên chỉ có thể nhìn đến cổ của y! Lại nhìn đến vai rộng lưng hẹp vóc người thon dài, tuy rằng ngương mặt không tính là rất tuấn tú, nhưng cũng xem như là đoan chính, khi không bộc lộ biểu tình thì chính là một tên tiêu chuẩn khốc ca!

Cúi đầu nhìn nhìn thân thể thon dài tinh tế, Tiểu Tam trong lòng thở dài! Ai ~ có chút đố kị nha ~ yêm cũng một lòng muốn có vóc người như vậy a ~~

“Y phục là lạ, vẫn là đưa a ba giúp ngươi sửa lại rồi hẵn mặc! Được rồi, uống thuốc nhanh lên! Ta có giúp ngươi chuẩn bị mứt táo nè, là ta làm đó, rất là ngọt!”

Tiểu Tam bưng dược qua đưa tới trên tay Thái Kinh Vân, lại thuận tay đem chiếc chăn trên giường gấp lại. Một chút cũng không chú ý tới một phen việc làm của mình mười phần giống một tiểu phu lang hiền lành (aka vợ hiền).

“Cái kia… Hôm qua chưa cùng ngươi nói… Thương thế của ngươi… Dù sao cũng xin lỗi ngươi! Ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Tiểu Tam có chút xấu hổ mà mở miệng, chính mình lỗ mãng hành sự, khiến người ta bị lộng thương, cần phải giải thích một lời. Kỳ thực mấy lời này hôm qua hắn đã định nói, bất quá phải sắp xếp câu giải thích có điểm lâu, nên đến bây giờ mới có thể nói ra.

“Hắc ~~ nói cũng chỉ nói đã trở về, ta cũng vì muốn cứu ngươi mới làm như vậy, ngươi cũng không thể trách ta! Đây chính là ta lần thứ hai vì cứu ngươi mà cõng ngươi hạ sơn, hai lần đều khiến ta mệt chết được, không có công lao cũng có khổ lao! Ai ~ ngươi nói ngươi cao to như vậy để làm chi a! Nếu như lớn lên giống Tân Hà như vậy có phải tốt không, có thể trực tiếp mang theo hạ sơn!”

“Lần thứ hai?”

“Ân! Lần đầu tiên là khi còn bé, ngươi chạy lên núi chơi sau đó thì phát sốt, cũng là ta cõng ngươi hạ sơn. Ngươi nóng đến mơ mơ màng màng, khẳng định không nhớ. Trước đây đều đã quên nhắc nhở ngươi việc này! Ta thì nhớ kỹ lắm đó!”

Tiểu Tam nói những lời này, chủ yếu là muốn nhắc nhở bản thân, ta chính là ân nhân cứu mạng của tiểu tử này, ân tình lớn hơn lỗi lầm, không cần phải áy náy! Càng không đắc cần phải một mực trong lòng mang theo mặc cảm tội lỗi!

“Hảo!” Thái Kinh Vân cười cười, cũng không nói thêm điều gì.

Thu dọn chén thuốc, Tiểu Tam lại vội vàng chải đầu giúp Thái Kinh Vân, tay người nọ bị thương, khẳng định là chải đầu không được, nếu không phải thì y cũng sẽ không tóc tai bù xù mà đứng ở nơi đó.

Vì vậy tìm cây lược gỗ rồi ở trước cửa sổ giúp Thái Kinh Vân chải đầu, đáng tiếc tay nghề của hắn thực sự không được tốt lắm, toàn bộ quá trình hắn đều kéo đến đầu tóc của Thái Kinh Vân rối loạn khắp bốn phương tám hướng, tất cả tóc đều kéo thành một bó. Chải tới chải lui nửa ngày, cuối cùng chỉ là dùng dây bố ở phía sau đầu tùy ý bó thành một chùm.

Tiểu Tam xoa xoa mồ hôi lạnh, vỗ vỗ Thái Kinh Vân: “Thật xấu hổ, mọi người trong nhà của ta chưa bao giờ để ta động vào tóc của họ, ngay cả Tiểu Tứ cũng không để ta giúp nó chải đầu, cho nên tay nghề không được luyện tập qua, có lẽ… Không tính là tốt!”

Thái Kinh Vân nhìn chằm chằm mớ tóc bị vướng vào cây lược gỗ, nghẹn nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “Không việc gì!”

Lý Nghiễn Lâm nói thế nào cũng là khách nhân, tuy rằng khách nhân nói không cần lưu ý, nhưng đạo đãi khách cũng là không thể đem khách nhân quăng ở một bên không để ý tới được. Nhìn nhau một chút, trong tất cả mọi người trong nhà cũng chỉ có Tiểu Tam tương đối nhàn rỗi, vì vậy Tiểu Tam phải tìm chút thời gian, dẫn theo Lý Nghiễn Lâm đến sau núi hái thảo dược.

Phía sau ngọn núi kỳ thực là một quần các ụ đồi, tuy rằng không cao, nhưng toàn bộ nơi ấy cũng là phi thường rộng lớn. Nói như vậy, ngoại trừ hộ săn bắn trong thôn, những người khác thời gian lên núi cũng không tính là nhiều. Cũng may mấy thứ như Lão Ngưu Cân này đều sinh trưởng tại triền dốc ẩn trong rừng,
đến đó cũng không quá xa, mang theo cái liềm mà đi chỉ chốc lát liền cắt đầy một sọt lớn trở về.

Bởi vì Tiểu Tam trong lòng đang suy nghĩ chút chuyện, một đường đi đều không nói gì cả, mặc kệ Lý Nghiễn Lâm nói gì hắn đều chỉ là ‘ừ a a’ đáp lại. Thật hiếm thấy khi mà trở về đến viện, Lý Nghiễn Lâm còn có thể mặt mang dáng cười.

Sau khi về đến nhà Tân Hà cùng Liên Sinh cũng đang ở trong sân trò chuyện nhặt rau, Tiểu Tam dỡ sọt xuống đưa cho họ rồi mặc kệ luôn.

Thái Kinh Vân tuổi trẻ thể tráng, cho dù thụ thương cũng là tốt lên cực nhanh, không đến hai ngày khí sắc đã hảo hơn rất nhiều, cũng có thể đi lại ở trong viện. Lúc Tiểu Tam đưa Lý Nghiễn Lâm đi hái thảo dược, Thái Kinh Vân liền cầm theo vài cuốn sách ở trong sân dưới tàng cây lê mà giết thời gian, y không hay nói chuyện, cho nên chỉ là ngẩn ngơ một mình để an tĩnh. Những cuốn sách này tuy rằng hiện tại là của Tiểu Tam, nhưng ngày trước là thuộc về y, cho nên cứ lấy đến yên tâm thoải mái.

“Này, ta đồng ý cho ngươi lấy sách của ta chưa nha?! Không hỏi tự lấy, là hành vi của kẻ trộm! Hiểu không?” Tiểu Tam tiến đến dưới tàng cây lê, thấy sách trong tay Thái Kinh Vân, liền giả bộ tức giận mà chất vấn.

Thái Kinh Vân nhàn nhã nhìn qua, không tiếp lời.

“Ai ~ ngươi cái tên này có lúc thật mất mặt, khi còn bé tựa như một tiểu lão đầu, trưởng thành thì tốt rồi, trực tiếp biến thành một tên câm điếc.”

“Tiểu Tam, sao có thể nói như thế với khách nhân?!” Liên Sinh cũng đang ở trong sân hỗ trợ chỉnh lý thảo dược, đương nhiên cũng nghe được lời Tiểu Tam nói.

“Hắn là bằng hữu, đương nhiên có thể nói như vậy! Đúng không!” Kỳ thực Tiểu Tam còn muốn thêm vào ba chữ ‘đại thiếu gia’ ở phía sau, bất quá nhớ tới tình trạng hiện tại của y, lời trêu chọc này tuyệt đối không thích hợp.

Thái thiếu gia mỗi ngày đạm nhiên ở chỗ này, thoạt nhìn cũng không phẫn nộ, cũng không chán nản. Nhưng Tiểu Tam lại nghĩ y hiện tại toàn thân trên dưới đều lộ một vẻ gọi là thất ý gì đó. Nhớ kỹ khi còn bé, y cũng trầm mặc ít lời, nhưng cũng không phải như bây giờ… Phải hình dung như thế nào ni?!

“Tiểu Tứ, tới đây!”

Hạ gia Tiểu Tứ vừa về đến nhà, một thân bùn đất, chân trần, đôi hài dùng cành liễu mắc ở sau mông, nghe được Tiểu Tam gọi, liền ba ba chạy tới.

“Tam ca, mấy ngày nay ca chưa từng chơi với ta!” Tiểu Tứ vừa chạy qua liền nhào tới trong lòng Tiểu Tam, tùy tiện cọ nửa người dính đầy bùn qua, Tiểu Tam trong lòng phát cáu muốn đánh cái mông nhỏ của nó vài cái.

“Tiểu Tứ muốn nghe tam ca kể cho ngươi nghe cố sự hay không? Chúng ta ngày hôm nay sẽ kể cố sự về chú ốc sên nhỏ có được hay không!”

“A ~~ có bánh quai chèo nhỏ ~ ta muốn ăn bánh quai chèo nhỏ ~” Tiểu Tứ bò lên đùi Tiểu Tam, thấy trên bàn có bánh quai chèo liền nhào tới.

“Ngồi xuống ~ tam ca kể cố sự cho ngươi a ~ “

“Bánh quai chèo…”

“Ngươi! Hiện tại phi thường phi thường muốn nghe cố sự!” Tiểu Tam mặt đanh lại, hai tay nắm thành đấm, bẻ khớp xương vang lên tiếng răng rắc.

“Ách… Được rồi! Sau khi kể xong, bánh quai chèo ở đây đều cho ta nga!” Tiểu Tứ thấy Tiểu Tam vẻ mặt mất hứng, nhanh chóng le lưỡi ngoan ngoãn ngồi yên.

“Thật lâu thật lâu trước đây, có một chú ốc sên nhỏ. Nó hỏi ba của nó: ba, vì sao chúng ta sinh ra trên lưng lại mang cái vỏ vừa nặng lại vừa cứng này? Ba của nó đã nói: bởi vì chúng ta không có xương khớp, chỉ có thể chậm chậm bò đi, cho nên cái vỏ này là dùng để bảo hộ chúng ta. Bé ốc sên lại hỏi: sâu lông tỷ tỷ không có xương khớp, cũng bò không nhanh, vì sao tỷ ấy không dùng cái vỏ vừa cứng vừa nặng này ni? Ba ốc sên nói: bởi vì sâu lông tỷ tỷ có thể biến thành hồ điệp, bầu trời sẽ bảo hộ con bé a. Bé ốc sên lại hỏi: thế nhưng giun đệ đệ cũng không có xương khớp bò không nhanh, cũng không thể biến thành hồ điệp, nó vì sao không mang cái vỏ vừa cứng vừa nặng này? Ba ốc sên nói: bởi vì giun đệ đệ sẽ chui xuống dưới đất, đất mẹ sẽ bảo hộ nó a. Bé ốc sên khóc lên: chúng ta hảo đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, đất mẹ cũng không bảo vệ chúng ta. Ba ốc sên an ủi nó: cho nên chúng ta có vỏ a!”

“Tiểu Tứ nha ~ nghe xong cố sự này ~ có cảm tưởng gì a?” Tiểu Tam ôn nhu hỏi.

“Tam ca gạt người ~ ta lần trước đi bắt ốc sên, chúng nó đều không biết nói!”



Ba – ba – ba —— ngươi hài tử này đúng là thiếu ăn đòn mà!

Tiểu Tam đét cái mông nhỏ của Tiểu Tứ mấy cái, xách nó đặt qua một bên không để ý tới nó nữa, lại đem toàn bộ bánh quai chèo nhỏ xinh bỏ vào trong miệng mình…

_____________

Thiệt mất mặt mà Tiểu Tam nhi a~~~~

Chừng nào mới có tiền mua laptop đây ><

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện