“Nói là mục đích thì, cũng là có!” Thái Kinh Vân lên tiếng.
“Ngươi đối với việc đồng áng có những phương pháp, mà chúng ta có một ít hạt giống hồng cà, đồng thời muốn sang năm gieo mớ hạt giống này xuống đất.”
Tiểu Tam nghe xong lời này vuốt cằm suy nghĩ, Thái Kinh Vân lại đưa ra một tờ giấy màu vàng: “Đây là phương pháp trồng chậu lấy được từ chợ hoa, có lẽ hữu dụng!”
Tiểu Tam nhận tờ giấy kia, về mấy thứ này, coi như là một chuyện nghiêm chỉnh, liền thu hồi biểu tình, vừa nhìn vừa nói: “Chuyện thu hoạch hạt giống hẳn là không phải vấn đề quá lớn, nhưng để sang năm xuống đất thì ta không thể biết được, không nói trước là loại đất này không trồng được nó, phải biết rằng đất của nhà ta đều là cha ta cùng đại ca đang trồng trọt, trong vườn rau của ta cũng không thể đều trồng loại này! Cũng trồng không được nhiều như vậy. Chuyện này ngươi vẫn là tìm cha ta bàn bạc đi! Ta chỉ có thể giúp ngươi nghiên cứu một chút cách dùng hồng cà này.”
Cho dù là có thích ăn cà chua nhưng Tiểu Tam cũng không định trồng đầy vườn rau của mình, hơn nữa, hắn tới bây giờ còn chưa trồng qua cà chua, nếu như tiếp nhận loại việc này đến lúc đó trồng không được, này không phải là lo muốn chết sao nha. Thấy bộ dạng của Thái Kinh Vân, cứ như là muốn ở trên thân mấy cây hồng cà này sử dụng bản lĩnh khai triển hoạt động thương nghiệp. Nhưng loại nông sản này mới mẻ này có cho ra lợi tức hảo hay không, y nghĩ thông suốt rồi chứ a?!
“Cũng không cần quá sốt ruột, là Điền bá muốn thử một lần, ta tin tưởng ngươi có thể thành công!”
“Ngươi không phải từng mắng ta ngốc sao? Ta chính là ngốc đến cái gì cũng không biết!” Tiểu Tam hừ một tiếng, ngã vào trên ghế dựa. Đối với cái người mà từ nhỏ đã mắng mình ngốc này, hắn sao phải đi giúp ai kia nha?!
“Đó là biểu hiện đặc biệt của ngươi ở phương diện nào đó. Sự thực cũng xác thực là như vậy! Không phải sao?”
Thái Kinh Vân nói cứ như hắn thực sự là ngốc đến không được việc, khiến Tiểu Tam cảm thấy tức l*ng lộn. Lời này tiếp cũng không tiếp mà cũng không nói lời nào, dứt khoát không để ý đến y, quay đầu nhìn mấy tờ giấy phương pháp nuôi trồng hồng cà. Đã lâu không đọc sách, loại kiểu chữ kỳ cục này thoạt nhìn vẫn cứ làm người ta căm tức như vậy.
Thái Kinh Vân nói không nhiều, ngốc cùng một chỗ với hắn, nếu không thì là hưởng thụ an tĩnh, nếu không thì tự mình tìm một vấn đề để trò chuyện. Tiểu Tam kỳ thực cũng khá là thích an tĩnh, bất quá khi ngốc cùng một chỗ với Thái Kinh Vân thì hắn thường thường là bên khơi mào đề tài nói chuyện.
“Ngày đó ngươi dẫn ta trở về, là cố ý đi hướng bờ sông a? Âm mưu!” Trầm mặc một hồi, Tiểu Tam đột nhiên lên tiếng.
Thái Kinh Vân không tiếp lời, y không phủ nhận lúc đó xác thực là có tâm tư như vậy. Vị phụ thân đã qua đời từng nói qua, làm việc không cần quan tâm quá trình của nó, cái chúng ta muốn chính là kết quả cuối cùng! Y tuy rằng không quá đồng ý quan điểm này, nhưng có lúc cũng sẽ không tự giác dẫn dụng nó! Mặc kệ dùng phương pháp gì, Tiểu Tam có thể ở bên cạnh mình là tốt rồi! Y trong đầu đã xác định điều này! Cũng không biết là chấp nhất này bắt đầu từ lúc nào, y thậm chí còn không quá minh bạch vì sao lại đối với Tiểu Tam chấp nhất như vậy! Thứ y muốn có không nhiều lắm, nhưng trong lòng đã ham muốn như thế, vậy nhất định phải tìm mọi cách nắm chặt không tha!
Tiểu Tam nửa ngày đều không nghe được tiếng hồi đáp, liền xoay người ngưỡng mặt hướng lên, lấy tay che trán, ấn tích màu đỏ nhạt hoàn toàn bị che khuất.”Thái Kinh Vân, nếu như ta nói, ta cũng là tiểu tử giống ngươi! Nếu không có loại dấu ấn này! Vậy thì làm sao?”
“Sao là sao? Hiện tại không phải là có sao?” Thái Kinh Vân hơi nhíu mày, không rõ Tiểu Tam vì sao lại dùng loại ngữ khí khác lạ này để nói ra những lời này. Y nhớ rõ Tiểu Tam khi còn rất nhỏ đã có phúc ấn, dấu ấn này hẳn là trời sinh đã có. Nghe khẩu khí của hắn cứ như là rất không thích phúc tích này?!
Tiểu Tam nghe thấy Thái Kinh Vân nói đến đương nhiên như thế, không biết vì sao có chút tức giận. Nếu như là nói ban đầu nghĩ cái thế giới này điên rồi, thì hiện tại hắn nghĩ mình đang phát điên. Nhiều năm như vậy, thế nào lại không điên?
Cho dù nói cho người khác biết, bản thân từng là một cậu con trai, là một tiểu tử, nhưng hiện tại chỉ cần có dấu ấn này, liền đương nhiên biến thành ‘tiểu ca’. Đối với bọn họ xem ra, nửa đường biến thân đều là chuyện bình thường, liền huống chi nói đến bản thân còn là ‘nguyên trang’?! Mặc kệ là nhận thức văn hóa hay nhận thức sinh lý, tựa hồ đều có phần tiếp thu đi xuống, nhưng…
“Quên đi… Không còn hơi để nói! Ta còn phải xem cái thứ này!” Tiểu Tam giơ giơ tờ giấy trong tay lên, ý bảo Thái Kinh Vân tự mình ly khai.
Thái Kinh Vân lần này rất dứt khoát, trực tiếp đứng dậy ly khai. Trước khi đi, còn giúp Tiểu Tam mang mấy chậu hồng cà đến giữa sân nơi có nắng.
Chạng vạng khi mọi người về đến nhà thì Tiểu Tam trong tay còn cầm mấy tờ giấy kia nằm ở trong sân nặng nề ngủ. Về đầu tiên là Liên Sinh, nhìn thấy mấy cây hồng cà trong viện không khỏi vừa nhíu mày vừa thở dài. Hắn cũng từng ở Phúc Lai tửu lâu nhìn qua vật phẩm bài trí này, nghe nói là rất đắt tiền, đại lão bản của Phúc Lai tửu lâu cũng chỉ là ở thị trấn đặt hai chậu trang trí thượng phẩm này dùng trong sương phòng. Trong thôn này không có người nào rỗi tiền đến nỗi mua thứ đồ chơi không thể ăn này, mấy chậu này làm sao tới đây, tự nhiên ngẫm nghĩ liền sáng tỏ.
Cơm tối do Tiểu Tam chuẩn bị, cà chua mới đưa tới vừa lúc làm thành cà chua xào trứng. Chậu rau cải này khiến Hạ gia đều cảm thấy rất mới mẻ, mà Liên Sinh biết giá cả của chậu cà, cho dù ăn ngon bao nhiêu cũng có chút ăn không vô, một chậu này đổi được bao nhiêu là tiền đồng a?
Tiểu Tứ thì ăn đến vô cùng hài lòng, cái loại cảm giác ngọt ngọt chua chua này nó rất thích, vừa ăn vừa nghĩ, muốn đem mấy chậu còn lại càn quét hết. Tiểu Tam may mắn chính là, Tiểu Tứ còn chưa biết loại quả này có thể ăn sống. Nhưng lại đặc biệt nói cho nó biết, trái này là có độc, ăn sống nó sẽ thủng dạ dày!
Ăn cơm tối xong, Tiểu Tam ra cửa một hồi, có chút lén lút ra ngoài, nhưng bất quá lập tức liền trở về. Trên mặt có chút uể oải, bởi vì bên ngoài những người đó còn đang lấy chuyện bát quái của hắn ra để tám nhảm, hắn ngốc ra hai cái liền chịu không nổi loại chê cười ái muội này. Đương nhiên sẽ sớm trở lại!
Khi trở về phòng có đi ngang qua gian của Hạ Tứ Lang bọn họ, nghe được bên trong mơ hồ có tiếng nói, hơn nữa rõ ràng là nhắc tới mình.
“… Ta cũng chẳng phải là sợ gì cả! Tiểu Tam từ nhỏ đã có chút thần thông, tuy rằng nhà chúng ta không ai nói ra, nhưng chỉ sợ những người có chút tâm tư đều đã biết. Nếu như cậu Thái thiếu gia kia thực sự là nhắm về điểm đó của nó, Tiểu Tam tâm tư giản đơn, tóm lại là thiệt thòi a!”
Tiểu Tam che miệng lại, đứng ở ngoài phòng ngừng thở.
Về thần thông, hắn đã biết. Trong thế giới này tựa hồ
luôn có ‘thần tích’ phát sinh. Những thứ cũ rích như chuyện xuyên việt hay linh hồn phụ thể, ở đây thế nhân gọi những việc đột nhiên đạt được linh hồn mà tái sinh là ‘thông thần’ hoặc là ‘thần thông’, ý là vì người đó được thần Phụ thể ban chonthần tích. Những người này có khi sẽ bị những người tông giáo mang đi, vận khí tốt thì có thể trở thành người phát ngôn của thần các loại, mà đa số là bị đưa trong thần miếu cuối cùng không biết kết cuộc ra sao. Tiểu Tam lúc nghe thấy tin này thì ngay cả trấn trên cũng không thường lui tới, chỉ sợ đụng phải người trong đền.
“Ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Tiểu Tam khi còn nhỏ có chút thần thông, nhưng hài tử này trong tính tình cũng là bổn phận, từ nhỏ đã mỗi ngày cứ ngốc ở gần nhà, ngay cả trong làng cũng đều ít đi. Bản thân nó lại càng không nói qua điều gì với người khác, bằng không sao có thể dễ dàng giấu diếm đến tận bây giờ như thế này? Người trong thôn cũng đều chỉ nói Tiểu Tam nhu thuận thông minh, hiện tại đã lâu như vậy, loại chuyện thần thông này nói ra cũng không có ấn tượng! Hơn nữa Thái thiếu gia kia, ta thấy nó là thực lòng muối đối tốt với Tiểu Tam! Lần trước nói những lời này, ta thấy cũng có môn đạo! Người ta cũng không phải nói rồi sao? Cũng chỉ thú một mình Tiểu Tam ni!”
“Nói nói nói, nói thì ai nói không được?! Nó nếu có tâm tư gì đấy còn có thể viết hết trên mặt sao a? Ta là tức giận, tức Tiểu Tam đứa con này không có tiền đồ, ngươi nói xem trước đó mấy ngày bản thân nó còn ở chỗ này kiên quyết nói cái gì mà không thể, mới an ổn một tí? Lúc này nó lại cùng thiếu gia kia quấn cùng một chỗ, ta sợ nha, sợ tâm tư nó rơi vào trên người cậu thiếu gia kia rồi!”
“Ngươi lại muốn để Tiểu Tam nhanh chóng tìm chồng a, lại không cho nó giao tâm tư đi! Này không phải quá vô nghĩa sao? Được rồi, tức giận gì chứ?! Con cái lớn rồi đều tự có phúc của nó, ngươi còn có thể che chở nó phía sau cả đời a? Ta thấy ngươi nên thả lỏng tinh thần đừng nghĩ nhiều như vậy! Tiểu Tam là một đứa nhỏ có phúc khí, thiên thần trên trời cũng sẽ không phụ nó đâu!”
“Nghĩ đến chuyện này a, vẫn là lo lắng, ngươi nói…”
Tiểu Tam nghe đến đó, ngoài phòng lại có thanh âm truyền đến từ nơi khác, dường như là Thạch Đầu và Tân Hà vừa nói chuyện vừa ra khỏi phòng. Bởi vì có chút chột dạ, nhanh chóng chuồn về phòng mình, câu nói kế tiếp tự nhiên là không có nghe thấy, nhưng chỉ là nghe được mấy câu kia, liền đủ làm lòng hắn rối bời nửa ngày.
Tối đó khi thiếp đi thì trời đã về khuya, ngày thứ hai rời giường đương nhiên cũng có chút muộn. Tiểu Tam sau khi ở bên giếng nước rửa mặt xong, liền đến trù phòng lấy cái bánh nướng đặt trên tấm thớt cầm ở trong tay từ từ gặm. Trong phòng Tân Hà đang dỗ Tiểu Tứ rời giường, hài tử kia nửa ngày đều không lên tiếng, sợ là còn chưa muốn dậy.
Vừa ăn bánh vừa nhìn chậu cà chua, gốc cây lớn như vậy cũng không hảo di dời, chỉ có thể tìm chỗ trống bỏ chút phân xanh cho nó thử xem sao. Nhìn đất trong chậu còn chưa có khô hết, Tiểu Tam dứt khoát tạm thời mặc kệ chúng nó.
Vốn định kế tiếp là đi đến tràng gà, hiện tại là cuối mùa hè, trời có chút nóng, đàn gà cũng sợ sẽ nóng đến sinh bệnh, tuy rằng cũng đã tìm chút dược thảo trộn vào thức ăn cho gà, nhưng Tiểu Tam nhiều ngày không đi xem, dù sao cũng phải đi ngó ngó để chắc không có vấn đề gì mới có thể an tâm.
Không ngờ, vừa ra cửa, liền thấy thấy trên con đường đất có chiếc mã xa đậu lại, tuy rằng không có cản đường, nhưng rất rõ ràng là muốn chắn Tiểu Tam a.
“Vừa vặn lên xe a!” Thái Kinh Vân đúng lúc xốc lên mành cỏ của thùng xe, hướng Tiểu Tam lên tiếng.
“Lên xe làm chi?” Tiểu Tam suy nghĩ một chút, bản thân không có đáp ứng qua Thái Kinh Vân chuyện gì a, thế nào đột nhiên muốn hắn lên xe?
“Ngày hôm qua có nói với ngươi chuyện hồng cà! Có vài điều Điền bá muốn nói cùng ngươi, hôm nay liền đưa ngươi cùng đi! Ta đã nói qua với Hạ bá phụ rồi, hắn đồng ý rồi!”
Trên mặt Thái Kinh Vân tựa hồ có chút tiếu ý, Tiểu Tam thấy lưng có chút tê dại, chung quy cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Nhưng ta phải đi tràng gà xem xét.” Tiểu Tam chỉ chỉ bờ sông ở không xa, chủ yếu là Thái Kinh Vân khiến hắn có chút cảm giác ớn lạnh, trong tiềm thức thấy được nếu đi theo y, không chừng sẽ có chuyện gì đó ni!
“Ta chờ ngươi cũng chờ đủ lâu rồi!” Biểu tình trên mặt Thái Kinh Vân cũng không thay đổi gì, nhưng Tiểu Tam cảm thấy trong lòng càng ớn.
“… Nếu không, ngươi chờ ta xem xét xong tràng gà…” Kỳ thực xem xong tràng gà cũng không muốn đi, nhưng nói ra miệng lại biến thành thế này, Tiểu Tam trong lòng xoắn xuýt.
“Ân, đi thôi!” Thái Kinh Vân nhảy xuống xe ngựa, ý bảo xa phu chờ ở một bên, còn mình theo tới bên cạnh Tiểu Tam.
Hai người lên đường đến tràng gà. Tiểu Tam dọc đường đi không nói lời nào, lòng hắn còn có chút bối rối, không riêng gì chuyện đêm qua, còn tính đến chuyện Thái Kinh Vân hiện tại đang ở ngay bên người hắn.
Thái Kinh Vân trầm mặc trước sau như một, bất quá y và Tiểu Tam gần sát nhau, không cẩn thận là hai người có thể vai kề vai…
Trong tràng gà đang có hai trăm con gà, đám gà trống gà mái đang ở bãi đất trống tản bộ, so với loài người, bọn nó càng thêm lộ vẻ nhàn nhã. Trong tràng gà còn có một cái chuồng lớn, là ‘ký túc xá’ của bầy gà. Trong chuồng bày ra hai hàng giá gỗ rất lớn, mấy cái ổ nằm ở trên giá là do Tiểu Tam thu thập một ít rơm rạ biên thành, lúc này, còn có mấy con gà mái ghé vào trong ổ.
Tiểu Tam ra hiệu cho Thái Kinh Vân phải chú ý nhẹ giọng, đám gà mái đang đẻ trứng, Tiểu Tam cũng không muốn làm gà bay trứng vỡ. Dùng con mắt dò xét một phen, phát hiện tất cả trạng huống đều rất tốt.
Kỳ thực tràng gà cũng chỉ lớn như vậy, dạo quanh một chút liền xong xong, Tiểu Tam nhìn qua cũng không có chuyện của hắn, đành phải cùng Thái Kinh Vân một đường trở về.
_____________________
Cho ta xin lỗi vì trễ thế này mới post chương mới, tuần qua đã xảy ra nhiều chuyện, làm ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nên ta cần vài ngày yên tĩnh để nghỉ ngơi. Giờ ta đang cố gắng lấy lại phong độ như xưa đây ^^”