Giống như lần trước, lần này cũng quay trên một cái đĩa tròn.
Chiếc đĩa vàng chỉ to bằng quả bóng rổ, trên đó được viết dày đặc những dòng chữ mà ngay cả Khương Khả cũng không nhận ra, không thể nhìn ra phần thưởng trong đó là gì.
Cậu hy vọng một cái gì đó thực sự hữu ích.
Tốt nhất là vũ khí hoặc áo giáp.
Hoặc là hạt giống cao cấp cũng được.
Khương Khả thầm cầu nguyện, xoa xoa bàn chân, dùng sức đẩy đĩa vàng trước mặt.
Âm thanh thông báo vang lên, kèm thêm bảng thông báo của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ đã giành được phần thưởng của hệ thống "Hướng dẫn thuần hóa thú cưng".
Do hình thái hiện tại của ký chủ còn gặp nhiều hạn chế, phần thưởng sẽ dùng phương trực tiếp đưa vào thức hải của ký chủ.
Xin ký chủ chú ý.
】
Khương Khả: "..."
Khoan đã, cái quái gì vậy, cậu thậm chí còn chưa hiểu phần thưởng là cái gì, như thế nào lại trực tiếp đưa kiến thức vào thức hải của cậu.
[Cưỡng chế truyền kiến thức...!Bắt đầu đếm ngược 3, 2, 1.
】
Theo bàn năng cảm thấy chuyện này không ổn, Khương Khả xoay người chạy về phía cửa, không may mới chạy đi mấy bước liền thấy một đạo ánh sáng vàng đột nhiên bay ra khỏi đĩa, trực tiếp bay vào giữa mi tâm.
Giữa mi tâm đột nhiên cảm thấy đau nhói, vô số hình ảnh quái dị lướt qua tâm trí, rồi tất cả biến mất sau vài giây.
"Đây là phần thưởng hay hình phạt thế?" Khương Khả nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới giảm bớt cơn choáng váng dữ dội.
"Không thể hỏi ý kiến của tôi trước khi truyền tải sao? Tôi cũng không phải thùng rác cậu muốn bỏ cái gì vào thì bỏ.
"
[Thứ nhất, "Hướng dẫn thuần hóa thú cưng" đến từ "Bách khoa toàn thư về vũ trụ".
Nó không phải là thứ linh tinh.
Thứ hai, việc truyền dạy bắt buộc bị giới hạn bởi hình thái của ký chủ.
Nếu ký chủ không muốn bị thuần hóa, vui lòng trở lại hình dạng con người càng sớm càng tốt.
】
"Bách khoa toàn thư vũ trụ"?
Khương Khả dừng lại, đây là lần đầu tiên cậu nghe hệ thống nhắc đến chuyện này.
"Bách khoa toàn thư vũ trụ "là gì, nó là một cuốn sách, hay một cái gì khác."
[Xin lỗi, ký chủ không có đủ quyền để xem thông tin liên quan.
】
Được rồi.
Khương Khả cụp tai lại, sau khi xác định những thứ trong đầu không thể xóa được, cậu liền ngồi trên mặt đất, bắt đầu chậm rãi sắp xếp những thứ mà hệ thống ép vào.
Rất là kỳ lạ, trạng thái bây giờ của cậu giống như là trước kỳ thi phải vội vàng ghi nhớ rất nhiều thứ, sau khi tỉnh lại dường như nhớ rất nhiều chuyện, lại dường như không nhớ gì.
Thông tin hữu ích duy nhất có thể nhận được là, đúng như tên gọi, "Hướng dẫn thuần hóa thú cưng" thực sự là một cuốn bách khoa toàn thư liên quan đến việc nuôi dưỡng và thuần hóa thú cưng.
Nội dung rất tỉ mỉ, phân loại màu sắc lông của linh sủng, cách kích phát dị năng của linh sủng, nói chung tất cả những tư liệu liên quan đến linh dủng đều có ở bên trong.
Chính là, Khương Khả nhớ lại nửa ngày, vẫn chưa hiểu hệ thống cho cậu thứ này để làm gì.
Đừng nói là bảo cậu thuần hóa một linh sủng nào đó nha.
Như để trả lời sự nghi hoặcủaKhương Khả, nhiệm vụ ngẫu nhiên nhanh chóng được làm mới.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Ngân Tê giác phát điên.
】
[Thuyết minh: Ngân tê giác của đội trưởng đội 3 - Phạm Lâm bị ảnh hưởng của chất độc chưa được xác định, hiện đang gây rối loạn ở tầng 3 boong tàu, tùy thời có khả năng bị lính gác giết chết.
】
[Nội dung nhiệm vụ: Thu phục Ngân Tê giác trước khi bị giết, đồng thời phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.
】
Khương Khả: "..." Rất tốt, quả nhiên là để cậu đi thuần phục linh sủng.
...!
Ở một mức độ nào đó, Khương Khả thực sự rất tò mò về cuốn "Hướng dẫn thuần dưỡng Thú cưng" rốt cuộc là dùng để làm gì, hoặc là nói dùng nó như thế nào, có lẽ nếu không có nhiệm vụ này, không chứng Khương Khả cũng không nhịn được tìm cơ hội thử một lần.
Sau khi xác nhận lại thông tin nhiệm vụ, Khương Khả mở chức năng tìm kiếm của hệ thống, thẳng một đường lao tới nơi xảy ra tai nạn.
Như đã đề cập trong phần mô tả nhiệm vụ trước đó, nơi xảy ra hỗn loạn thực sự là gần boong thứ ba của con tàu.
Khi Khương Khả lao qua, một số lính gác đã hợp lực đem Ngân Tê giác đang phát cuồng vào canteen trên tầng ba.
Chủ nhân của con Ngân Tê giác này là một thanh niên rất cao, giờ phút này đã gấp đến độ đầu toát đầy mồ hôi, thấy Khương Khả chạy tới, anh ta vội vàng ngăn Khương Khả lại.
"Nguyên soái đâu, tại sao mày lại tự mình chạy tới đây."
Không nghĩ tới tình huống so với tưởng tượng của cậu còn hỗn loạn hơn, Khương Khả kêu một tiếng, tỏ vẻ mình hơi đói, nên đến căn tin xem một lượt.
"Mau về đi," Tiểu đội trưởng tên là Phạm Lâm, bởi vì lúc trước có ăn qua nem do Khương Khả làm, nên rất quen thuộc với con mèo trắng nhỏ của nguyên soái, biết nó có thể hiểu được ngôn ngữ thông dụng, liền giải thích với nó, "Bây giờ căng tin rất lộn xộn, tạm thời không thể sử dụng.
Nếu mày thực sự đói, tau có thể yêu cầu đầu bếp chuẩn bị một cái gì đó rồi đưa lên phòng."
"Meo meo meo." Khương Khả ngửa đầu lên, tranh thủ thuyết phục đối phương cho mình vào.
"Không được, mày không thể vào," Phạm Lâm lau mồ hôi trên đỉnh đầu, "Không có chuyện gì, là con tê giác mà tau nuôi đột nhiên nổi nóng, chỉ cần trấn an một chút là được."
Nói chuyện với một con mèo tự mang phụ đề trông rất kỳ quái, nưng Phạm Lâm tưởng tượng đến chuyện đây là con mèo do nguyên soái nuôi, liền cảm thấy bình thường trở lại.
Từ nhà ăn truyền đến tiếng hoan hô của lính gác, có vẻ như con Ngân tê giác đã bị chế phục.
Phạm Lâm theo bản năng quay đầu lại, vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm, liền nghe thấy một tiếng nổ vang, một tên lính gác trực tiếp bị lính gác đánh bay ra ngoài, đạp vào tường của hành lang.
Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh va chạm tràn ngập bên tại, Phạm Lâm nhịn không được đáy lòng căng thẳng.
"Đội trưởng, tất cả thuốc mê đã dùng hết, không có tác dụng gì.
Giờ tôi phải làm sao đây?" Người