Bởi vì không biết còn bao nhiêu thời gian trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Khương Khả chỉ làm một món heo chiên đơn giản.
Không cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần lấy một khúc ba chỉ thái thành từng miếng lớn, cho vào chảo, thêm ít dầu chiên cho ra bớt mỡ, sau đó thêm một chút gia vị như hành lá, gừng, đường trắng, nước mắm, cho hết vào một cái bát, cho thêm ít nước lọc, quấy đều, chắt bớt mỡ rồi đổ trực tiếp vào chảo, để lửa vừa đun cho đến khi sệt lại là được.
Vừa mới làm xong món thịt chiên, vừa quay đầu Khương Khả liền phát hiện có không ít binh lính đang thay phiên nhau tụ tập ở trước cửa, cảnh tượng như vậy đã xảy ra mấy lần, Khương Khả cũng không quá kinh ngạc.
Thay vào đó, cậu ngoắc chân về phía Hàn Nghiêu.
Hàn Nghiêu là chỉ huy quân đoàn 7 của quân đội viễn chinh và cũng là phụ tá của Trạch Duy Á.
Khương Khả đã từng nhờ hệ thống kiểm tra gia cảnh của anh ta, mới biết được anh ta chát thân từ một gia đình bình thường, bố mẹ đều là giáo viên của trường.
Leo lên được đến vị trí hiện tại đều nhờ vào sự giúp đỡ và đề bạt của Trạch Duy Á.
Chắc chắn sẽ không bị người khác mua chuộc.
Khương Khả cảm thấy vẫn có thể tin tưởng người này trước khi cậu tìm được chứng cứ.
Bởi vì Hàn Nghiêu và Khương Khả mấy ngày nay rất quen thuộc, vừa nhìn thấy động tác của cậu liền vội vã tiến vào: "Có chuyện gì, bé dễ thương cần tôi giúp cái gì sao?"
Khương Khả ngẩng đầu kêu meo meo, nhan tiện chỉ tay vào món thịt lợn chiên mới nấu.
"Bé nói muốn chia hết món này cho người khác, là chia hết sao?"
Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Khả hào phóng như vậy, ngay cả Hàn Nghiêu cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhân tiện, đây không phải lần đầu tiên mọi người đến xem Khương Khả nấu ăn, nhưng lần nào Khương Khả cũng keo kiệt.
Chỉ chia cho bọn họ một phàn nhỏ.
Chưa bao giờ chia hết như hôm nay.
"Uhm, không cần để dành một ít cho Nguyên Soái sao?"
Hàn Nghiêu nuốt nước miếng nhìn nồi chiên đang bốc khói nghi ngút, trong lòng không rõ.
"Meo meo." Khương Khả vỗ vỗ hộp cơm bên cạnh, biểu thị đã để dành cho anh thứ khác, đừng lo lắng.
"Vậy là tốt rồi." Sợ Khương Khả thu hồi ý định, Hàn Nghiêu không do dự nữa, cầm lấy món thịt chiên tự mình rời đi.
Hoàn toàn không biết toàn bộ quá trình phát cơm đã bị camera của hệ thống ghi lại.
...!
Khi binh lính đứng ở cửa giải tán, Khương Khả lập tức mở đoạn video mà hệ thống vừa quay.
Những đoạn phim quay theo nhiều hướng được mở ra đồng loạt, Khương Khả ngồi xổm trên mặt đất liếc nhìn.
Một lúc lâu sau, nhìn thấy tất cả video đều gần kết thúc, Khương Khả vẫn không nói gì, hệ thống không khỏi kinh ngạc.
[Ký chủ có phát hiện điều gì bất thường không? 】
"Không có."
Khương Khả lắc đầu, vừa muốn hệ thống phát lại video, đột nhiên phát hiện trong góc một bức ảnh có chút kỳ quái.
Trong video, Hàn Nghiêu đang phân đồ ăn cho mọi người.
Những người lính ngạc nhiên, vui mừng, thậm chí có người không thể chờ đợi đã mở hộp cơm gắp ngay một miếng thịt cho vào miệng, tỏ vẻ hài lòng.
Chỉ có một người...!
"Đến rồi, dừng lại, phóng to góc bên phải ngoài cùng, ngay chỗ người ở góc dưới bên trái ấy."
【Có thể.
】
Trên màn hình video đã được phóng to, Khương Khả đột nhiên đứng lên: "Quả nhiên, chắc chắn là người này."
Hệ thống vẫn còn có chút mơ hồ.
[Người này có chuyện gì sao? 】
Trên bức ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao ráo, tướng mạo khôi ngô, khi cầm hộp cơm chỉ thấy anh ta nở một nụ cười nhạt.
Một thanh niên từ trong ra ngoài đều cực kỳ bình thường, hệ thống thật sự không biết người này có vấn đề gì.
Khương Khả chỉ vào màn hình: "Không nhìn ra sao, phát lại lần nữa đi."
Đoạn video được phát lại, vẫn là Hàn Nghiêu vui vẻ phân thịt cho những người lính đang đợi ở ngoài cửa, mọi người đều xoa tay chờ đợi, nhìn chằm chằm vào cái nồi trong tay Hàn Nghiêu.
Tất cả mọi người đều như vậy, chỉ riêng một người đôi mắt chuyển sang một hướng khác.
[Ồ, tôi hiểu rồi, những người lính khác đang nhìn chằm chằm vào món ăn mà cậu vừa làm, duy nhất hắn là người nhìn chằm chằm về phía cậu.
】
"Đúng," Khương Khả gật đầu, "Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa, mọi người đều rất đói bụng, nếu có một đĩa đầy hương vị ở trước mặt, chắc chắn mọi người đều sẽ đổ dồn về món ăn đó.
Món thịt vừa rồi của tôi, chắc chắn sẽ thu hút được hầu hết ánh mắt của mọi người."
"Chưa kể, ánh mắt của người này rất kỳ lạ.
Rất giống đang tìm tòi nghiên cứu, lại như đang đánh giá.
Rốt cuộc hắn đng đánh giá cái gì, cũng không thể nào đang đánh giá kỹ năng nấu nướng của tôi được."
Đương nhiên, có một điểm quan trọng nhất, đó là Khương Khả nhạn ra người này là ai.
Phạm Lâm, đội trưởng đội ba của quan đoàn viễn chinh số 7.
Chính xác hơn là chủ nhân của Ngân tê giá đột nhiên phát điên ngày hôm qua.
Nếu thực sự là người này, thì mọi thứ đều có thể lý giải.
.
Truyện Trọng Sinh
[Ký chủ định làm gì? 】
Khương Khả ngoáy ngoáy lỗ tai: "Hiện tại chưa cần vội, chúng ta đã tìm được người, nhất định phải chờ hắn lộ đuôi ra đã."
..
Từ chối lời rủ rê của bạn thân, Phạm Lâm thản nhiên ném hộp cơm vừa nhận được vào thùng rác.
Bởi vì tình cờ là giờ ăn nên lúc này trong ký túc xá không có ai, Phạm Lam cẩn thận đóng cửa lại, sau khi xác nhận xung quanh không có giám sát mới mở video ra.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên trong video, Phạm Lâm hít một hơi, mới có thể bình tĩnh lại: "Bell tiên sinh, mấy ngày gần đây tôi đang bận việc, không có thời gian nói chuyện video với ngài.
Nếu thực sự có chuyện, có thể đợi tôi về Thủ đô tinh rồi nói không? "
"Chờ đến khi trở lại Thủ đô tinh? Chờ mấy người về tới Thủ đô tinh liền không kịp nữa rồi." Người đàn ông