Dù biết hệ thống sẽ không tùy tiện phát hành nhiệm vụ, nhưng vừa bước vào phòng y tế, Khương Khả vẫn bị tình cảnh hiện tại của Ngân tê giác làm cho kinh hãi.
Da bị nứt nẻ, các vết thương ở tứ chi gần như hằn sâu vào cả xương, ngay cả chiếc sừng bạc, biểu tượng của loài Ngân tê giác cũng bị gãy đôi.
Các y tá xung quanh tỏ vẻ lo lắng, họ liên tục cố gắng cầm máu bằng băng gạc và các dụng cụ, nhưng tiếc là vẫn không có tác dụng.
Máu vẫn không ngừng chảy ra từ các vết thương, chẳng mấy chốc cả chiếc giường đã bị nhuộm đỏ.
Khương Khả nhịn không được kêu meo meo hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, bị thương vầy cũng quá nặng rồi?"
Khương Khả tuy không lớn, nhưng phụ để ở bên cạnh lại hiển thị rất rõ ràng, một lính canh thấy vậy liền nhanh chóng ngăn cản cậu tiến lên.
"Đừng vào, bên trong lộn xộn.
Mày tới tìm Nguyên soái sao, ngài ấy hiện tại không có ở đây, mày đi phòng họp kiếm thử đi."
"Meo meo." Cái đuôi của Khương Khả chỉ vào phụ đề bên cạnh, biểu thị cậu không tới tìm Trạch Duy Á, cậu muốn hỏi tại sao con Ngân tê giác lại bị thương thành như vậy.
Linh canh trông có vẻ khó xử, suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh ta nói: "Chỉ là một tai nạn thôi, lúc trước nó bị trúng độc đã được giải gần hết rồi, nhưng không hiểu sao tối qua đột nhiên hung bạo lên tấn công làm người khác bị thương, thậm chí nó gần như muốn lao thẳng ra khỏi phi thuyền.
Người canh gác không biết phải xử lý ra sai, trong lúc vô tình lại kích hoạt bẫy ở trong hành lang, sau đó...!nó trở thành như thế này.
"
Guyue là chiến hạm, các thiết bị, cạm bẫy ở trong đó không cần nói cũng biết khủng bố ra sao, đừng nói là Ngân tê giác, nếu thay bằng linh sủng có sức phòng ngự cao cũng không cách nào chống lại.
Bỗng nhiên tấn công người.
Khương Khả giấy giật lỗ tai, chẳng lẽ do chất độc lần trước vẫn chưa được xử lý sạch sẽ.
[Không phải vì độc tố, đêm qua con Ngân tê giác này đột nhiên trở nên kích động, có lẽ là do nó cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm nên tìm cách rời khỏi phi thuyền đến cứu người.
】
"Vì chuyện tối qua sao?" Khương Khả không khỏi kinh ngạc.
Đêm qua, Phạm Lâm đưa cậu rời khỏi tinh hạm, vốn anh ta định coi cậu là con bài đến giao dịch với người tên Bell kia, không nghĩ tới đối phương từ lúc đầu đã có ý định giết người diệt khẩu, thế nên giữa đường Phạm Lâm thiếu chút nữa chết trong giữa những quả bom plasma đầy nhà.
Mà theo ý của hệ thống, con Ngân tê giác có lẽ cảm nhận được tình hình của Phạm Lâm nên nóng lòng muốn đi cứu người, lại bị mọi người nhầm lẫn là điên cuồng, do đó dưới tình thế cấp bách mới bị lính canh làm ngộ thương.
Nếu quá trình thực sự là như vậy, thì con Ngân tê giác này thật sự không chỉ là xui xẻo không đâu.
Khương Khả cảm thán một câu, chợt nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ phòng y tế.
Phạm Lâm bị còng tay, hai mắt đỏ hoe, gần như cả người bổ nhào đến trước một tên lính canh trẻ tuổi: "Ai bảo cậu trực tiếp dùng bẫy, không phải trong tay cậu có súng sao, chẳng sợ lúc ấy ngươi bắn bị thương nó, nó cũng không có khả năng bị thương như bây giờ! "
"Anh còn mặt mũi mà nói với tôi," Vốn tên linh canh còn có chút áy náy, nghe vậy liền tức giận, đẩy Phạm Lâm ra.
"Rõ ràng là do lúc trước anh hạ độc nó, khiến nó đột nhiên phát điên làm đả thương người khác, nếu không phải do vậy thì tối hôm qua trong lúc cấp bách tôi đâu có vô tình mở bẫy.
".
"Cậu..." Phạm Lâm bị đẩy khiến cho lảo đảo, vừa định nói, chợt thấy bác sĩ ở bên giường lắc đầu.
"Không được, quá nhiều vết thương, máu không ngừng chảy ra."
Phạm Lâm ngẩn ra, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người trầm mặc, đột nhiên hắn xoay người xông thẳng đến trước mặt Khương Khả: "Tôi biết cậu có cách.
Lần trước nó trúng độc phát điên, cũng là cậu đã giúp giải quyết, lúc này cậu cũng có cách giỏ quyết đúng không.
"
Khương Khả ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Nghiêu vốn chỉ đứng một bên vây xem liền hoảng sợ, nhanh chóng đứng trước mặt Khanh, đá Phạm Lâm ra.
"Đủ rồi, nếu còn không thành thật, bây giờ tôi liền đưa cậu đến phòng tạm giam."
Nói xong quay đầu lại nói với Khương Khả: "Được rồi, chuyện ở đây bé không cần lo nữa, mau trở về đi.
Lúc trước cậu ta hạ độc con Ngân tê giác để tạo hỗn loạn bắt bé, hiện tại bé cứu con Ngân tê giác kia thì hắn cũng không biết ơn bé đâu.
".
Khương Khả kêu meo meo, mặc kệ lúc trước Phạm Lâm làm chuyện gì thì con Ngân tê giác cũng vô tội, hơn nữa nó lại là nhân vật chính trong nhiệm vụ, cho nên không thể không cứu.
"Cậu muốn cứu nó?"
"Nguyên soái?" Khi nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau Hàn Nghiêu kinh ngạc quay đầu lại.
Trạch Duy Á đi vào phòng y tế, vươn tay ôm lấy Khương Khả.
Khương Khả cọ cọ mu bàn tay anh, gật đầu kêu meo meo.
"Đúng là muốn cứu, nhưng có điều kiện, có thể giải trừ khế ước linh sủng đúng không?"
"Ừ." Trạch Duy Á bất ngờ nhìn cậu, liền thấy Khương Khả ngoắc ngoắc cái đuôi, xoay người nhảy trở lại mặt đất, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Phạm Lâm.
"Đúng là tôi có cách để cứu nó, nhưng sau khi tôi cứu nó, anh phải lập tức giải trừ khế ước linh sủng, hơn nữa vĩnh viễn không được tới tìm nó, anh làm được không?"
Theo quan điểm của Khương Khả, điều xui xẻo nhất đời này của con Ngân tê giác đó là đã ký khế ước với một chủ nhân như vậy, trừ khi hai người hoàn toàn tách rời nhau, nếu không thì con Ngan tê giác này lần sau vẫn có thể sẽ gặp phải điều tương tự.
"Được." Phạm Lâm mặt mày xám xịt, qua một hồi lâu, rốt cục nhẹ nhàng gật đầu.
...!
Con Ngân tê giác nằm im bất động ở trên giường, mấy vết thương trên người vẫn còn rỉ máu, Khương Khả đi vòng quanh vết máu cẩn thận thăm dò hơi thở của nó.
Vẫn còn thở, nhưng nó đã rất yếu.
Khương Khả: "Giúp tôi kiểm tra xem hiện tại sinh mệnh lực của nó còn lại bao nhiêu."
[Được...!Bắt đầu đo lường kết quả: Ngân tê giác
Trạng thái: Trưởng thành
Tuổi: 10 tuổi và 9 tháng
Tình trạng: có nhiều vết thương, mất máu nghiêm trọng, chỉ còn dưới 15% sinh lực.
】
Khương Khả: "Còn chưa tới