Không khí trong phòng làm việc vô cùng căng thẳng.
Trạch Duy Á ngồi trên sô pha, cúi đầu uống nước, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của mẹ.
“Con có đang nghe mẹ nói không?” Có lẽ thấy Trạch Duy Á đã im lặng quá lâu, mẹ anh rốt cuộc bất mãn.
"Mẹ không có làm khó dễ con, cũng không ép buộc con phải khó xử, chỉ muốn con mang thằng nhóc đó về cho mẹ xem, chẳng lẽ yêu cầu này rất quá đáng sao?"
Trạch Duy Á xoa trán: "Mẹ hiểu lầm rồi, quan hệ giữa chúng con không phải như mẹ nghĩ, hơn nữa em ấy vẫn còn nhỏ…"
"Hiểu lầm, mẹ hiểu nhầm thế nào, con dám nói ảnh nền trong quang não không phải là ảnh chụp của đứa bé kia đi, con thử ra đường hỏi xem, nếu không phải là quan hệ đặc biệt, ai lại lấy hình ảnh của người ngoài làm ảnh nền màn hình quang não?" Mẹ anh càng thêm tức giận hơn.
Trạch Duy Á thực sự đau đầu.
Cũng trách anh không cẩn thận, từ lần Khương Khả đổi ảnh nền quang não, anh chưa từng đổi lại lần nào, kết quả hôm qua mẹ mới về liền thấy được.
Mẹ anh luôn quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh, vừa bắt được nhược điểm, tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng.
“Được rồi, con đừng nói vậy, mẹ sẽ nhờ người khác hỏi.” Mẹ vừa mở quang não vừa quay số của một người.
”Phụ tá của con tên là Hàn Nghiêu đúng không? Cậu ta ở bên con mỗi ngày, nhất định rõ chuyện này nhất.
Mẹ không tin đến cậu ta cũng không chịu nói sự thật cho mẹ."
Trước khi mẹ của Trạch Duy Á kịp gọi, bên ngoài đã có tiếng động nhỏ, rồi có người thận trọng thò đầu ra từ cửa.
"Cái kia, tôi có thể vào lấy ít đồ được không?"
Mẹ của Trạch Duy Á quay đầu lại, vừa thấy người tới liền mở to hai mắt.
…
Trong phòng, mẹ anh bị một cuộc điện thoại kêu đi rồi, chỉ còn lại có Khương Khả và Trạch Duy Á trên sô pha.
Nhìn thấy mẹ Trạch Duy Á đi rồi, Khương Khả đang cầm cốc nước trên tay, tâm trạng vui vẻ chớp mắt với người đối diện.
“Đừng nháo.” Trạch Duy Á thở dài, thực sự rất đau đầu.
Tính cách của mẹ anh hiểu rõ nhất, tính tình đến nhanh, đi nhanh, tùy rằng trong một thời gian ngắn sẽ rối rắm chuyện tình cảm của anh, nhưng sau một thời gian sẽ quên chuyện này.
Nhưng bây giờ Khương Khả trực tiếp xuất hiện trước mặt mẹ với hình dáng con người, có lẽ mẹ anh đã nhớ kỹ chuyện này.
“Không có nháo, tôi đang giúp anh mà.” Khương Khả nói.
Giúp cái gì, Trạch Duy Á cảm thấy đối phương không gây rắc rối cho mình là đã giúp đỡ nhiều lắm rồi.
“Hơn nữa anh không thấy đây là một cách hay sao?" thấy người đối diện không nói, Khương Khả liền lấy lý do đã chuẩn bí trước ra nói.
“Chỉ cần mẹ anh tiếp tục hiểu lầm, về sau sẽ không ép anh thân cận với người khác nữa, cũng không sắp xếp cho anh đi xem mặt lung tung.
"
Trạch Duy Á không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cậu.
Ngay khi Khương Khả không nhịn được bắt đầu cảm thấy chột dạ, người đối diện rốt cuộc nói: "Em xác định muốn mẹ tôi tiếp tục hiểu lầm."
Khương Khả vội vàng gật đầu, nếu không phải để mẹ anh hiểu lầm thì cậu tốn 10.000 điểm để mua thuốc biến hình làm gì, cậu cũng không có nhiều điểm tích phân để dùng không hết đâu nha.
Ngoài ra, vì trong một thời gian dài cậu chưa xuất hiện dưới dạng hình người, cho nên muốn có tiến triển ngay thì không có khả năng, cho nên phải chiếm một thân phận trước.
Trạch Duy Á không nói, chỉ đưa tay ra giúp cậu lau những mẩu vụn bánh quy trên khóe miệng.
Vì thời gian biến thân có hạn, cho nên Khương Khả ngồi một lúc rồi vội vã rời đi trước khi mẹ của Trạch Duy Á quay lại.
Phát hiện Khương Khả đã rời đi, mẹ anh vừa quay lại sau cuộc gọi hiển nhiên rất thất vọng.
"Em ấy tới lấy chút đồ.
Buổi tối còn có chuyện nên đi về trước." Trạch Duy Á thay Khương Khả giải thích.
Mẹ anh gật đầu, lúc đầu bà cũng cảm thấy hơi thất vọng nhưng nghĩ lại thì thấy yên tâm, trước đây bà lo anh không chịu quen ai cho nên mới muốn gặp mặt, bây giờ nhìn thấy rồi nên cảm thấy yên tâm hơn chút, sau này chắc chắn sẽ còn gặp mặt, cho nên cũng không vội.
“Được rồi, đợi mấy ngày nữa nếu có thời gian thì để đứa nhỏ đến ngồi nhà.” Cuối cùng nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn, bà vội vàng nói: “Mà này, vừa rồi anh họ con có gọi tới, nói sinh nhật của hoàng tử điện hạ sẽ tổ chức sớm hơn 1 giờ, hỏi con chọn được bạn nhảy chưa, có cần anh ấy tìm cho một ứng cử viên thích hợp không.
"
“Ồ, suýt nữa thì quên mất,” Mẹ cười, “Con đã có ứng viên thích hợp rồi, con đừng lo lắng, mẹ sẽ giúp con nói rõ với anh họ”.
Có lẽ hôm nay tâm trạng bà vô cùng vui vẻ, cho nên bà dẫn Trạch Duy Á đi nói chuyện rất lâu, hỏi bạn trai nhỏ bao nhiêu tuổi, còn đi học không, có cần tìm người học nhảy khiêu vũ trước không, hoặc có cần tìm người chuẩn bị trước lễ phục.
Trạch Duy Á: "..." Đau đầu.
Vì chỉ có 30 phút biến hình nên khi mẹ của Trạch Duy Á đang nói chuyện, Khương Khả đã trở lại với hình dáng của một con mèo trắng.
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, Khương Khả gõ vào hệ thống muốn hỏi bữa tiệc sinh nhật vừa được thảo luận là của ai, và vì sao Trạch Duy Á lại phải tham dự.
[Hoàng tử Elson, con trai út của hoàng đế, được hội đồng cam chịu là người kế vị, nhưng người này với ký chủ cũng không xa lạ, ….
Nhắc nhở hữu nghị, Elson đại đế.
】
Elson đại đế?
Khương Khả sửng sốt, thật lâu sau mới nhớ ra là người chỉ định thực đơn ủy thác.
Khi còn ở trên tinh hạm, cậu có nhận được một nhiệm vụ ngẫu nhiên kêu cậu tham gia vào một sự kiện trên trang web và hoàn thành ba thực đơn ủy thác từ các fans.
Và Elson đại đế chính là khách hàng cuối cùng của nhiệm vụ này, ban đầu suýt chút nữa đã từ bỏ nhiệm vụ vì cho rằng Khương Khả là một con mèo, nhưng về sau lại cho Khương Khả nhận xét tốt, giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Nhưng không quan trọng